Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Tiến Cung Để Ngủ
Chương 2
“Trà tính nóng, mật tính hàn. Hàn nhiệt xung khắc, tích lâu thành độc.”
Lưu Quý phi bật ngồi dậy:
“Ngươi nói bậy! Ngự y…”
“Ngự y chỉ tra hương, không tra thứ nương nương uống. Lại càng không nghĩ đến chuyện hai thứ này khắc nhau.” Ta nhún vai, “Dạo gần đây nương nương có phải hay đổ mồ hôi đêm, sáng dậy tức ngực, kinh nguyệt… không đều?”
Mặt Lưu Quý phi chuyển từ trắng sang xanh.
Tay siết chặt thành nắm.
Nàng không nói gì.
Nhưng sắc mặt đã phản bội tất cả.
Ta thở dài.
“Cung nữ chế hương kia nhận năm trăm lượng từ phe đối địch. Phấn chỉ trộn hoa bình thường, cùng lắm khiến nương nương nổi vài nốt đỏ.
Người thực sự hại nương nương… là chính mình.”
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Lưu Quý phi như bị rút sạch khí lực.
Ngã dựa xuống trường kỷ.
Phất tay:
“Cút… tất cả cút ra ngoài!”
Hoặc là ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Đếm chim bay ngang đầu.
Hôm ấy.
Người lại tới.
Phê xong một đống tấu chương.
Xoa xoa mi tâm.
Đột nhiên mở miệng:
“Sở thị.”
“Ừm?” Ta vừa đếm tới con sẻ thứ ba mươi bảy.
“Xem cho trẫm một quẻ.”
Ta quay đầu lại:
“Xem gì?”
“Xem…” ánh mắt người sâu thẳm, “Giang sơn của trẫm.”
Tim ta khựng lại.
Tới rồi.
“Không xem.”
“Tại sao?”
“Xem quốc vận, tổn thọ.” Ta nói thật, “Nô tỳ còn muốn ăn thêm vài năm thịt viên ngự thiện phòng.”
Hoàng thượng: “…”
Người im lặng một lúc.
“Vậy xem cho trẫm.”
“Xem gì?”
“Xem trẫm…” người dừng lại, “Còn sống được bao lâu.”
Thái giám cung nữ trong điện Dưỡng Tâm.
Đột ngột quỳ rạp cả một mảng.
Đầu cúi thấp sát đất.
Không dám thở mạnh.
Ta thở dài:
“Hoàng thượng.”
“Ừm?”
“Người thật sự muốn biết sao?”
“Nói.”
“Người thật sự muốn biết?”
“Nói!”
“Được thôi.” Ta giang tay, “Quẻ này nghìn lượng hoàng kim, không ghi nợ.”
Hoàng thượng: “…”
Người như bị nghẹn.
Nhìn ta hồi lâu.
Bỗng bật cười ha hả.
Cười đến nỗi trong điện ai nấy đều sững sờ.
“Tốt! Tốt một cái Sở Tỉnh!” Người ngừng cười, ánh mắt phức tạp, “Lá gan cũng đủ lớn!”
Người không ép ta bói mấy thứ liên quan đến vận mệnh nữa.
Chỉ để ta ở lại điện bên của Càn Khôn cung.
Như một cái linh vật.
Hoặc có thể nói…
Một món đồ trang trí kỳ quặc khiến người thấy an tâm.
Phong hướng trong hậu cung đổi hẳn.
Không ai còn dám tìm ta “xem bói”.
Cũng chẳng ai dám gây sự.
Lưu Quý phi sau khi hết cấm túc.
Thu lại rất nhiều.
Nhìn ta vẫn đầy phức tạp.
Nhưng không dám ra tay nữa.
Hoàng hậu đối với ta vô cùng khách khí.
Các phi tần khác còn tránh xa Càn Khôn cung.
Ta trở thành một tồn tại đặc biệt trong hậu cung.
Có tiếng mà không có phần (dù chỉ là tài nhân).
Nhưng lại sống ngay cạnh long sàng.
Không tranh sủng.
Không gây chuyện.
Phiền não lớn nhất mỗi ngày là trưa ăn thịt kho hay sườn chua ngọt.
Ngày tháng như nước đường pha loãng.
Bình đạm,
Mà ngòn ngọt an nhàn.
Cho đến khi tin ấy truyền về.
Nam cảnh đại hạn.
Đất nứt nẻ ngàn dặm.
Dân phiêu tán.
Triều đình liên tiếp ban phát ba đợt lương cứu tế.
Như muối bỏ biển.
Khâm Thiên Giám quan tượng đêm.
Không tìm được cách giải.
Dân gian oán than khắp nơi.
Thậm chí có lời đồn là Thiên tử vô đức, trời giáng trừng phạt.
Triều đình tranh cãi ầm ĩ.
Phái chủ chiến muốn trấn áp dân loạn.
Phái chủ hòa đòi tăng thuế cứu tế.
Hoàng thượng mấy ngày liền không ngủ ngon.
Sắc mặt âm trầm như nước.
Cả hoàng cung bao phủ trong áp lực nặng nề.
Đêm hôm ấy.
Sấm sét vang rền.
Mưa như trút.
Hoàng thượng đứng trước cửa Càn Khôn cung.
Nhìn màn mưa đen kịt.
Bóng lưng nặng nề.
Ta ôm một đĩa bánh hạnh nhân mới ra lò.
Ngồi trên ghế ấm,
Ăn rất ngon lành.
“Sở Tỉnh.”
Người gọi ta.
Giọng lẫn trong tiếng mưa.
“Ừm?” Ta miệng đầy bánh.
“Ngươi nói…” giọng người trầm thấp, “Thiên tai này, là lỗi của trẫm sao?”
Ta nuốt vội miếng bánh.
Uống ngụm trà.
“Hoàng thượng.”
“Ừm?”
“Người tin mấy lời đồn đó à?”
Người im lặng.
“Thiên tai thì là thiên tai.” Ta nhấc miếng bánh khác, “Liên quan gì tới người? Chẳng lẽ con người còn điều khiển được trời mưa?”
Người quay lại.
Ánh mắt sâu như hồ nước.
“Khâm Thiên Giám nói, đây là thiên phạt.”
“Hừ.” Ta khịt mũi, “Nếu bọn họ thật sự giỏi như vậy, đã tính được ngày nào có mưa rồi. Còn phải chờ đến bây giờ mới nhốn nháo à?”
Hoàng thượng: “…”
“Vậy theo ngươi, thiên tai nên giải sao?”
“Cởi chuông, phải tìm người buộc chuông.”
“Ừm?”
“Trời không mưa thì… đi hỏi trời chứ sao.” Ta nói như lẽ dĩ nhiên.
Khóe miệng người dường như giật giật.
“Vậy hỏi kiểu gì?”
Ta phủi vụn bánh trên tay.
Bước tới bên người.
Cũng nhìn ra mưa lớn bên ngoài.
“Hoàng thượng.”