Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mẹ và Tôi
Chương 3
10
Trường cấp Hai ở thành phố rất tốt, nhưng học phí đắt, chi phí sinh hoạt cũng cao, với mấy con gà con lợn trong nhà thì căn bản không đủ để nuôi tôi đi học.
Mẹ suy nghĩ rất lâu, bán hết gà lợn trong nhà, mang toàn bộ tiền tiết kiệm đưa tôi cùng lên thành phố.
Mẹ thuê một căn phòng nhỏ chỉ hơn mười mét vuông gần trường, mua một chiếc xe ba bánh cũ và một đống xoong nồi bát đũa, bắt đầu mở quầy bán món cay tê xiên que.
Lúc này tôi mới biết, khi tôi đang dốc sức viết bài trong phòng thi, thì ở bên ngoài mẹ cũng không ngồi yên, mẹ vừa trò chuyện với mấy người bán hàng rong, vừa tính toán xem mình có thể làm buôn bán gì.
Cuộc sống ở thành phố rất đắt đỏ, nước phải trả tiền, đến lửa bếp cũng phải tính tiền.
Mỗi ngày, mẹ dậy từ bốn giờ sáng, đi đến chợ nông sản cách mười cây số, tranh mua rau tươi ngon và rẻ nhất, rồi về nhà nhặt rau, rửa sạch sẽ rồi xiên lên từng que tre, đến trưa thì đi ra mở quầy bán hàng, mãi đến tối mới về nhà.
Tôi muốn phụ giúp, mẹ lại làm cho tôi một thẻ mượn sách ở thư viện.
“Bảo Nhi, mẹ nghe nói ở đây sách đọc miễn phí, không tốn tiền, con từ nhỏ đã thích đọc sách, rảnh thì cứ đến đó đọc nhiều vào.”
“Nhưng mà...”
Tôi định nói, nhưng mà mẹ vất vả quá.
Mẹ vỗ nhẹ tôi một cái: “Việc con cần làm bây giờ là học thật giỏi, chuyện kiếm tiền không cần con lo.”
Thế là mỗi ngày tôi đều mang theo một bình nước và một cái bánh bao, ở thư viện từ lúc mở cửa đến khi đóng cửa.
Sách trong thư viện thực sự đọc thoải mái không tốn tiền, mà còn có nước uống miễn phí.
Mùa hè đó, số sách tôi đọc còn nhiều hơn sáu năm qua cộng lại.
Quầy hàng nhỏ của mẹ bán rất được, mẹ thật thà, không như mấy người bán món cay tê khác vừa không rửa rau, nồi niêu chén bát thì luôn được lau sạch bóng, nhìn vào đã thấy vệ sinh sạch sẽ.
Tháng đầu tiên, mẹ kiếm được ba ngàn năm trăm tệ, còn nhiều hơn thu nhập một năm của chúng tôi ở làng.
Mẹ đếm đi đếm lại chỗ tiền đó, vừa lau nước mắt vừa nói đã đủ tiền đóng học phí rồi, mẹ con mình có thể sống ở thành phố được rồi.
Trước khi nhập học, mẹ mua cho tôi một đôi giày trắng và một chiếc cặp sách mới.
Mẹ nói, thấy con gái thành phố ai cũng đi giày trắng, nếu tôi không có sẽ bị bạn học coi thường.
Quả nhiên trong lớp tôi có rất nhiều bạn nữ đi giày trắng, nhưng giày của các bạn đều là hàng cao cấp mua ở cửa hàng chính hãng, một đôi giày còn đắt hơn cả chi phí sinh hoạt một tháng của hai mẹ con tôi.
Ngày đầu tiên đi học, bạn cùng bàn dùng chiếc giày trắng của cô ấy đá nhẹ vào giày tôi.
“Triệu Bảo Nhi, giày của cậu hình như là hàng nhái đó.”
11
Tôi cúi đầu nhìn đôi giày của mình, có chút mơ hồ: “Hàng nhái là gì?”
Bạn cùng bàn trợn mắt “á” một tiếng thật lớn, rồi hỏi: “Cậu không biết Nike à?”
Tôi lắc đầu. Đúng là tôi không biết thật.
Các bạn xung quanh liền xúm lại, mỗi người một câu hỏi tôi rốt cuộc là chui từ xó xỉnh nào ra mà cái gì cũng không biết. Ánh mắt của họ không mang ác ý, chỉ là không hiểu tại sao lại có người không biết những “kiến thức phổ thông” như vậy.
Tôi kể với họ về việc tôi thi đỗ lên thành phố như thế nào, kể về gà với lợn nhà tôi, còn kể rằng vì tôi là con gái nên bà nội không cho tôi đi học.
Cuối cùng, tôi nói: “Cắt cỏ cho lợn, nuôi gà nuôi heo, cày cấy vụ xuân vụ thu... mới chính là ‘kiến thức phổ thông’ của tôi.”
Tôi không nhìn thấy ánh mắt khinh thường nào từ các bạn, họ nhìn tôi đầy thán phục.
“Nghe nói cậu là thủ khoa trong nhóm tuyển sinh đặc biệt, cậu làm sao mà làm được vậy?”
“Nếu là tớ, chắc đến sống còn thấy khó...”
“Triệu Bảo Nhi, cái bánh quy này tặng cậu ăn nha... nhưng không phải cho không đâu đó, đợi tớ đến nhà cậu chơi thì phải dẫn tớ đi hái dẻ đấy!”
Tôi nhìn chiếc bánh quy trong tay, thầm nghĩ, mẹ nói quả không sai, thành phố thật tốt, không ai ghét bỏ tôi vì tôi là con gái, cũng không ai bắt nạt tôi vì tôi đến từ nông thôn.
Rất nhanh, chuyện của tôi truyền đi khắp trường, nhiều bạn đều biết rằng thủ khoa nhóm tuyển sinh đặc biệt là con nhà nghèo, mẹ cô ấy để nuôi cô đi học đã mở quầy bán món cay tê xiên que ở khu chợ nhỏ gần trường.
Việc buôn bán của mẹ tôi lại càng tốt hơn, nhiều bạn cùng lớp kéo nhau tới ủng hộ.
Mỗi ngày mẹ phải mua lượng rau gấp đôi trước đây mới tạm đủ bán đến tối.
Lúc đầu, có vài phụ huynh tỏ vẻ không hài lòng, lo lắng con mình ăn hàng rong không đảm bảo vệ sinh. Con họ liền trực tiếp dẫn họ đến quầy của mẹ tôi.
Các cô chú ấy nhìn nồi niêu sạch bóng tại quầy nhỏ của mẹ, liền nuốt lại mọi lời phản đối.
12
Học kỳ đầu tiên lớp Bảy, hai kỳ thi của tôi đều không được tốt lắm, toàn khối có tám trăm học sinh, tôi chỉ miễn cưỡng lọt vào top một trăm.
Bởi vì kỹ năng nghe tiếng Anh của tôi rất kém, mất điểm nặng nề, hơn nữa tôi cũng chưa quen với nhịp học ở cấp Hai.
Kết thúc học kỳ đầu tiên, lần đầu tiên tôi không mang được giấy khen về nhà.
Mẹ thấy tôi tay không trở về, không những không trách tôi, mà còn cười nói: “Vậy mới đúng chứ, không thể tất cả giải nhất đều là của con, phải chừa cho mình cơ hội tiến bộ, cũng phải cho các bạn khác một chút cơ hội nữa chứ.”
Tôi không bị mắng vì không thi tốt, ngược lại còn được mẹ an ủi.
Suốt kỳ nghỉ đông, tôi vùi đầu học hành.
Trong thư viện có rất nhiều đề luyện tập, tôi làm từng bài một, hết cả một hộp bút bi, đến mức ngón tay mài thành chai luôn rồi.
Tôi giỏi nhất là tự học và học trước, đó là kỹ năng đặc biệt tôi rèn được từ hồi tiểu học, tôi đã dùng cả kỳ nghỉ đông để học hết chương trình học kỳ hai lớp Bảy, ngay cả sách bài tập cũng làm được kha khá.
Khai giảng trở lại, cuối cùng tôi cũng bắt kịp tiến độ học, trong kỳ thi giữa kỳ đã giành lại được vị trí số một.
Trong buổi họp phụ huynh, mẹ được mời lên phát biểu về kinh nghiệm dạy con.
Mẹ lúng túng xoa tay, mãi mới nói được: “Tôi không có học vấn gì, cũng không có kinh nghiệm gì, tôi chỉ là… rất yêu con bé, bất kể Bảo Nhi làm gì tôi cũng sẵn lòng ủng hộ, Bảo Nhi học đều là do con bé tự cố gắng…”
Các phụ huynh khác đưa mắt nhìn nhau, có lẽ cảm thấy mẹ đang khoe khoang.
Tan họp, mẹ dè dặt hỏi tôi: “Bảo Nhi, mẹ có làm con mất mặt không?”
Tôi lắc đầu thật mạnh, siết chặt lấy cánh tay mẹ: “Không, mẹ của con là người mẹ giỏi nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới!”
Thực ra mẹ và tôi đều biết, tôi hoàn toàn không phải là đứa trẻ thiên tài gì cả, tôi chỉ là dành toàn bộ thời gian để học mà thôi.
Tôi không giống các bạn học khác có lựa chọn khác, tôi chỉ có thể học đến quên mình, cần cù bù thông minh, chim ngốc bay sớm.
13
Khi thi vào cấp Ba, tôi đứng nhất toàn thành phố, được tuyển thẳng vào trường trung học tốt nhất của thành phố, tên tôi được viết trên băng-rôn treo trước cổng trường, nhà trường còn thưởng cho tôi hai vạn tệ tiền học bổng.
Tôi đưa số tiền đó cho mẹ, mẹ xúc động đến bật khóc.
“Học hành thật sự có thể kiếm được tiền à…”
Mẹ ôm lấy tôi, vừa cười vừa nói: “Tốt quá, tốt quá, tiền học đại học đủ rồi!”
Tôi lau nước mắt cho mẹ, nói với mẹ: “Cô giáo nói rồi, nếu con thi đại học cũng được điểm như vậy thì vẫn còn học bổng nữa! Nếu đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, còn được thưởng đến mười vạn tệ lận đó!”
“Ừm!”
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi vào cấp Ba, mẹ và tôi vẫn không về quê, lần này tôi đã có kinh nghiệm, học trước kiến thức cấp Ba để khỏi bị hụt hơi sau khi nhập học.
Mẹ dùng số tiền tiết kiệm được từ ba năm bán hàng để vay tiền mua một căn nhà nhỏ gần trường cấp Ba của tôi.
Căn nhà gồm tầng một và tầng hai, tầng một có thể mở cửa hàng, tầng hai để ở.
Năm thứ ba vào thành phố, tôi và mẹ đã có căn nhà của riêng mình.
Mẹ sắp xếp cho tôi một căn phòng nhỏ có tủ quần áo màu hồng và bàn học, rất nhanh sau đó quán xiên cay tê của mẹ cũng được mở trở lại.
Ban đầu mẹ tự mình làm hết, sau đó công việc kinh doanh ngày càng tốt, mẹ thật sự không kham nổi nữa nên đã thuê thêm hai nhân viên.
Lần nhập học này, mẹ đưa tôi đến cửa hàng chính hãng, mua cho tôi một đôi giày Nike thật.
Thực ra tôi không quan tâm giày là thật hay giả, tôi chỉ muốn có hai bộ sách bài tập thôi.