Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ma Tôn Và Tên Biến Thái
Chương 2
Ta cố nén cười hỏi: “Con mèo này quan trọng đến thế sao?"
"Tất nhiên rồi……"
Tiêu Trọng liếc qua: "Làm sao ngươi biết là mèo?"
Ta vội đem Đầu Trâu ra làm bia đỡ đạn: “Hắn ta vừa lỡ miệng, Ma tôn, ngài không nghe thấy sao, ta cũng đã sớm nói đi làm không tích cực, tư tưởng có vấn đề nhưng hắn ta lúc nào cũng lôi kéo ta nói chuyện phiếm. Đây không phải là không để Ma tôn vào trong mắt sao?"
Khi Đầu Trâu bị lôi ra, mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.
Ta lòng đầy đồng cảm với hắn mà giơ ngón giữa.
Con trâu kia, hôm qua ngươi còn dùng roi quất ta mà nghĩ ta đã quên rồi ư. Hừ, bà đây thù dai có tiếng!
Tiêu Trọng nhíu mày, ta vội vàng nịnh nọt: “Ma tôn đừng lo, con mèo này giao cho ta, ta... ừm, ta có thiên phú từ nhỏ, có thể nói chuyện với mèo, ta nói với nó một tiếng, buổi tối nó sẽ ngoan ngoãn về với ngài."
Tiêu Trọng nhướng mày hoài nghi.
Ta chân chó gật gật đầu khẳng định.
Ta mà không làm được thì còn hệ thống a,
có thể đây là hạn chế của hệ thống, chỉ có thể biến mèo vào ban đêm.
7.
Rốt cuộc chờ đến khi mặt trời lặn, trước khi kịp trở lại thành một con mèo, ta lẻn vào phòng ngủ của Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng vẫn đang thảo luận các vấn đề với quỷ tướng của hắn, vì vậy ta bắt đầu rảnh rỗi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình trong gương. Không thể không cảm thán, ta quả là một mỹ nhân.
Chỉ tán thưởng thôi chưa đủ, ta còn tạo dáng ưỡn mông, bắt chéo eo, đang gãi đầu thì quay đầu liền đối mặt với một mỹ nhân quyến rũ.
Nàng ta nhìn thẳng vào ta.
Ta nhìn vào gương một lần nữa, hiện giờ ta đã biến thành một con mèo trắng.
Người đẹp thốt lên: "Ngươi là yêu tinh ở đâu vậy? Ngươi có hiểu rằng đến trước được phục vụ trước không!"
Ồ ta hiểu rồi, đây là để giở trò đồi bại với Tiêu Trọng.
Đang nói chuyện, Tiêu Trọng đã bước vào phòng, ta lập tức nhào vào lòng hắn.
"Meo meo~"
Ta dùng sức cọ đầu vào cổ hắn, ra vẻ sợ sệt.
Tiêu Trọng an ủi ta rồi lạnh lùng nhìn mỹ nhân: “Ai cho phép ngươi vào phòng ta?”
Hắn vừa dứt lời, hai tiểu yêu liền xông vào lôi mỹ nhân ra ngoài, mỹ nhân không cam lòng chỉ vào ta nói: "Mẹ kiếp! Con mèo yêu này còn lẳng lơ hơn so với cả lão nương, con hồ ly tinh này!"
Tôi rúc vào lòng Tiêu Trọng, kêu ư ử.
Tiêu Trọng dường như bị ta cọ ngứa, thấp giọng cười hai tiếng, nhéo gáy tôi: “Hôm nay đi đâu chơi?"
Ta ngu luôn rồi.
Làm sao một Ma tôn trang nghiêm lại có thể dịu dàng như vậy.
Buổi tối lúc ngủ, ta lăn qua lăn lại trên cơ bụng của Tiêu Trọng, lăn ở đây rồi ở đó, như thể ta đã đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
8.
Thực tế đã chứng minh rằng người lao động đủ tiêu chuẩn không thể làm hai công việc một ngày một đêm cùng lúc.
Nếu không, mấy người sẽ bị điên, giống như ta bây giờ vậy.
Hôm nay ta hầu hạ Tiêu Trọng tu hành, rốt cuộc sau một canh giờ, Tiêu Trọng đầu đầy mồ hôi vươn tay ra hỏi ta muốn nước.
Ta gật gù còn tưởng mình là mèo mà liếm liếm tay hắn.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ta trong chốc lát liền bừng tỉnh.
Ma tôn cứng nhắc nói: "Ngươi có hai giây để giải thích."
Ta: “Hơi ngọt, ta chưa nếm đủ, ta nếm lại xem sao…”
Giây tiếp theo ta đã bị đá bay.
Lại sau đó, đã bị nhốt vào địa lao.
Địa lao kín gió đến nỗi ngay cả mèo cũng không chạy ra được.
Mấy ngày sau ta được thả ra, cười chết mất, nhưng sao không ai thèm để ý tới ta, lại thấy toàn bộ Ma cung náo loạn
Ta tùy ý bắt lấy một con bướm yêu đang chạy nhảy trong sân: "Làm sao vậy? Có người xông vào Ma cung?"
"Trời ạ, còn nghiêm trọng hơn thế nhiều! Sủng vật của Ma tôn đã mất tích vài ngày, bây giờ toàn bộ yêu ma đều đang tìm kiếm con mèo này."
Khóe miệng ta nhếch lên một cách vô thức.
Hãy nhìn vào sự quyến rũ của mỹ mèo ta đây.
Buổi tối, ta lần nữa biến thành mèo trắng, vênh váo vào phòng Tiêu Trọng mà nằm lên giường hắn.
Tiêu Trọng từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy ta, hắn sửng sốt một chút, giống như sợ làm ta kinh hãi, chậm rãi đi tới, sờ sờ bụng tôi, trầm giọng nói: “Ta còn tưởng ngay cả ngươi cũng sợ ta mà muốn chạy trốn khỏi nơi này cơ."
Ta quét eo hắn bằng đuôi của mình.
Nhưng vì phải chịu đựng mấy ngày trong địa lao, ta quyết định mặc kệ hắn, vì vậy ta lạnh lùng suốt đêm không chịu gần gũi hắn.
Tiêu Trọng rất bối rối, đến ngày thứ hai, ta mới trầm ngâm giải thích: “Tiểu Bạch hẳn là muốn ăn vặt đi?”
Tiêu Trọng: "Ăn cái gì?"
“Chân giò sốt, thịt kho tộ, cá chua ngọt, cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn kho tộ, vịt kho tộ, gà sốt, ba rọi, hoa thông, bao tử, khô thịt, xúc xích, bánh ngọt các loại…”
Tiêu Trọng lạnh lùng nhìn ta: "Ngu Nguyệt Bạch, ngươi xác định đây là thứ nó muốn ăn sao?"
Ta không thẹn với lương tâm: "Hoàn toàn đúng."
Tối hôm đó, ta đã có một bữa ăn thịnh soạn nhất kể từ khi xuyên sách.
Kết quả là ngày hôm sau đã ợ vài lần trước mặt Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng chống cằm dò xét ta, thần sắc đen tối không rõ.
Gì? Cách ta ợ quyến rũ lắm sao?
Vì vậy, ta lại nấc lên với Tiêu Trọng.
...Tốt lắm, ta lại đến địa lao lần nữa.
Lần này ta được thả chỉ sau một ngày một đêm.
Khi ta đi ra, Tiêu Trọng làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gọi ta đến hầu hạ bên cạnh hắn và ôm ta ngủ vào ban đêm.
Thói quen thật đáng sợ, ngủ lâu rồi, ta nhắm hai mắt cũng có thể sờ chính xác vào cơ bụng thứ ba bên trái của Tiêu Trọng.
9.
Ta sống những ngày thần tiên sung sướng tại Ma cung, cho tới khi xuất hiện một vị khách không mời.
Người đến là Diêu Lâu, thống lĩnh thứ hai trong yêu giới, có chút xích mích với Tiêu Trọng.
Ta nhớ được trong sách, chính vì sự phản bội của hắn mà Tiêu Trọng đã thua thảm hại.
Tiêu Trọng rất cho hắn mặt mũi mà tổ chức yến tiệc chiêu đãi hắn ta, nhưng Diêu Lâu rõ ràng là muốn gây sự. Trong yến tiệc, hắn khăng khăng cởi quần áo ra đùa nghịch pháp khí, trực tiếp phá hủy sân của Tiêu Trọng.
Cuối cùng, hắn còn rung rung cơ ngực hai lần: "Ma tôn cảm thấy thế nào?"
A, mù mắt ta rồi.
Ngay cả một kẻ biến thái như ta cũng cảm thấy hắn thật là biến thái.
Tiêu Trọng không nhìn hắn ta một chút nào: "Nguyệt Bạch, ngươi nghĩ sao?"
Hắn đột nhiên ra hiệu làm ta sửng sốt một chút, sau đó chân thành nói: "Ta cảm thấy, hắn cơ ngực không bằng của Ma tôn, cái cơ ngực kia của hắn,hừ..."
"Khụ."
"Tốt lắm, tốt lắm, cái kia, ừm... Ngươi nghịch cái gậy kia rất tốt."
Diêu Lâu giận dữ gầm lên: "Đây là pháp khí hạng nhất, Lưu Tinh Chùy!"
Có lẽ vì ta đã làm hắn mất mặt, Diêu Lâu đã nhiều lần gây khó dễ cho ta trong bữa tiệc, thậm chí còn yêu cầu ta lên đài khiêu vũ.
Ta có chút kích động, không ngờ Tiêu Trọng lại đè lại tay ta.
Hắn cau mày, rất không vui: "Bản tôn cho phép ngươi đi?"
Tôi không chắc chắn: "Ma tôn có ý gì?"
Tiêu Trọng: "Không có."
"Được rồi."
Diêu Lâu rời đi trong không vui, thậm chí còn buông một câu: "Tiêu Trọng, ngươi kiêu ngạo như vậy, sớm muộn có ngày sẽ hối hận."
Lời tiên tri kinh điển lại xuất hiện.
Ta bắt đầu nhận ra... Ngay cả khi ta không hành động, cốt truyện của cuốn sách vẫn tiếp tục.
Cốt truyện chính đằng sau đó là ... nữ chính Lăng Vân Lam đến Ma cung còn Ma tôn đối với nàng vừa thấy đã yêu, mạnh mẽ dùng vũ lực đoạt lấy.
Ta nhìn bầu trời ở một góc bốn mươi lăm độ:
"Hệ thống có đây không?"
Hệ thống trầm mặc hồi lâu rốt cục lên tiếng: "Kí chủ, ngươi nghĩ thông chưa? !"
"Không, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi, ta là cđg %@&*..."
Chửi bới xong cuối cùng cũng thấy thoải mái, ta còn đơn phương cắt đứt liên lạc.
10.
Nữ chính Lăng Vân Lam của quyển sách Mary Sue này ra trận trong một ngày trời quang không mây.
Nàng cầm theo một thanh kiếm đột nhập vào Ma cung. Chất vấn Tiêu Trọng làm thế nào để hắn có thể thả các đệ tử của Huyền Môn phái mà hắn ta đã bắt được.
Lúc đó ta đang bưng đĩa trái cây bên cạnh Tiêu Trọng, ung dung ngồi xem kịch mà kìm lòng không đậu liền tự mình ăn hết.
Tiêu Trọng thấy vậy liền giơ tay búng trán ta.
...
Búng nhiều sẽ trở nên ngu ngốc, ngươi có chịu trách nhiệm không? Hừ!
Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc này Tiêu Trọng đã yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn đã yêu cầu Lăng Vân Lam gả cho hắn rồi sẽ thả người đi.
Ta thầm thở dài mấy lần trong lòng.
Những ngày độc chiếm giường của Ma tôn vậy mà đã kết thúc.
Tiêu Trọng theo kịch bản mà mở miệng: "Để họ đi cũng được? Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu."
Gả cho ta.
"Dạy ta làm cá."
? ? ?
Hả!!! Có nhầm gì không 2 ơi!
Chắc ta nhớ lộn cái gì rồi, trong sách có nói vậy đâu!
Tiêu Trọng vậy mà đã đi học nấu cá, lại còn nấu cho ta ăn.
Nhìn con cá hơi cháy trên bàn đêm hôm đó, meo meo ta cảm thấy rất phức tạp.
Có vẻ như ta đã vô tình đề cập đến nó trước mặt Tiêu Trọng trước đó: "Sách có nói mèo thích ăn cá nhất, vì vậy ta cũng muốn thử."
Ta không biết ... Tiêu Trọng đã đi học làm cá cho ta.
Hết lần này tới lần khác hắn ngạo khí hừ một tiếng: "Chỉ là một con cá, dễ dàng."
Sau đó đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt ta, ta cúi đầu cắn một miếng.
Làm tốt lắm, lần sau đừng như vậy nữa.
11.
Lăng Vân Lam rời đi không bao lâu, hệ thống liền nói với ta một tin tức. Hung khí thượng cổ Hàn Thiên Kiếm sắp bị phá giải phong ấn, các môn phái đang bắt đầu rục rịch lên kế hoạch phái người đi đoạt kiếm.
Sau khi lấy được, sẽ kéo đến Ma cung để tấn công Tiêu Trọng.
Ta nhớ rằng Hàn Thiên Kiếm là khắc tinh của Tiêu Trọng.
Không ổn rồi, những ngày tháng tốt đẹp của ta chỉ mới bắt đầu, Tiêu Trọng không được c.h.ết.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là cao thủ phải tranh thủ.
Thế là ta bắt đầu giục Tiêu Trọng đi cướp Hàn Thiên Kiếm, hắn nhướng mi, uể oải liếc nhìn ta: “Lý do.”
"Hàn Thiên Kiếm là bảo vật quý giá nhất trên đời, người không muốn sao, Ma tôn đại nhân?"
"Không có tâm trạng."
"Có Hàn Thiên Kiếm, có thể thống nhất tam giới!"
"Không có hứng thú."
"Tiểu Bạch nói nó muốn dạo chơi nhân gian."
"Thu dọn đồ đạc."
...
Ta đường đường là một mỹ nhân, vậy mà so với một con mèo còn không có phân lượng.
Ta thật là ghen tị với chính mình quá mà!
Hàn Thiên Kiếm bị phong ấn ở chốn nhân gian, Tiêu Trọng nói rằng không thích hợp để gióng trống khua chiêng, vậy nên chỉ mang theo Tiểu Bạch rồi lên đường vào ban đêm.
Ha, hắn căn bản không có ý định dẫn ta đi cùng đúng không?
Ha-ha-ha
Ta tức giận đến mức lén dùng móng vuốt cào vào cơ bụng hắn ta.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn: "Đừng nháo."
Mặt mèo đỏ lên.
Nhưng ta là một con mèo a, ta đây đếch cần mặt mũi, hừ.
Vì vậy, ta cọ cọ rồi liếm liếm hắn ta.
Tiêu Trọng rõ ràng cứng đờ trong chốc lát, nhiệt độ cơ thể tăng cao, xuyên qua lớp quần áo siết chặt cổ ta, thanh âm trở nên khàn khàn: “Tiểu Bạch, đừng làm loạn.”
...
Meo meo~
12.
Đến chốn nhân gian, ta tự nhiên muốn sống ở nơi có con người sống.
Đêm đó, Tiêu Trọng tìm một nhà trọ, sau đó ném ta vào phòng, chính mình đi đâu cũng không biết, đêm đến mới đem một thân hàn khí trở về.
Ta đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị ôm vào một vòng tay lạnh lẽo, ta vô thức ưỡn người ra nhưng không được vì bị bó chặt.
Cho đến ngày hôm sau, ta trở mình rầm rì vì nóng, cái trán vừa vặn cọ vào môi của Tiêu Trọng.
Trán...
Trán? !
Ta biến về người rồi! Y phục ta đâu!
Má ơi, ta quên đem đi mất rồi! Nếu Tiêu Trọng phát hiện ra điều này, hắn ta sẽ không trực tiếp bổ ta một nhát đi?
Tiêu Trọng vừa vặn trở mình, ta rón rén từ vòng tay hắn chui ra, quấn lấy áo choàng của hắn rồi lẻn ra ngoài.