Không Cần Gặp Lại

2



Phu nhân sắp xếp cho ta bầu bạn cùng Từ Niên, hắn đọc sách, ta cũng đọc sách theo, xem như làm thư đồng.

Từ Niên cười khẩy: “Với cái đầu ngu xuẩn của nàng ta mà cũng đòi biết chữ à? Nếu nàng ta mà biết chữ, tiểu gia ta sẽ dập đầu lạy nàng ta!”

Sau đó ở thư phòng, phu tử chẳng khen ai, chỉ khen riêng ta thông minh: “Không ngờ Tô tiểu thư nhỏ tuổi nhất mà lại là người thông tuệ nhất, chỉ cần chỉ điểm một chút là thông suốt ngay.”

Từ Niên la lên: “Tô tiểu thư cái gì? Nàng ta á? Ngay cả việc rửa chân cho tiểu gia đây, nàng ta còn không xứng!”

Cả thư phòng cười ồ lên, chỉ có phu tử gõ thước lên bàn ra hiệu im lặng.

Về đến phủ, Từ Niên chẳng thèm nhìn ta lấy một cái. Ta đi theo sau lưng hắn nói: “Nhị thiếu gia, ta cũng đâu cần huynh dập đầu lạy ta. Nghe nói tiệm bánh bao cuối ngõ ngon lắm, huynh mua cho ta một cái được không?”

Từ Niên lại cười khẩy: “Đúng là đầu heo, chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.”

Tối hôm đó, hắn nói áo choàng của mình bị rách một góc, bắt ta khâu lại giúp. Ta đã thức trắng đêm để khâu vá cho hắn.

Ngày hôm sau, khi ta đang gà gật ngủ, phu tử lại đến kiểm tra bài học hôm qua.

Khi ta đọc lại vanh vách không sót chữ nào, phu tử vui mừng khen ta thông minh không ngớt.

Từ Niên nhìn chằm chằm vào sách, rồi lại quay sang nhìn ta với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi học thuộc lúc nào thế?”

Ta thành thật đáp: “Đêm qua Nhị thiếu gia đã thức suốt đêm để học thuộc lòng, ta đều nghe thấy cả.”

Từ đó, Từ Niên nhìn ta lại càng thêm chướng mắt. Bao năm qua, câu ta nghe hắn nói nhiều nhất chính là chê ta vừa ngu vừa xấu.

“Cái bộ dạng của ngươi ấy à, đến kẻ ăn mày ngoài cửa còn ưa nhìn hơn.”

“Tránh xa ta ra một chút! Đừng có dùng cái thân vừa bẩn vừa thối của ngươi mà chạm vào đồ của ta!”

“Nhìn ta như vậy làm gì? Với cái bộ dạng ngu ngốc của ngươi, ngươi nghĩ tiểu gia đây sẽ thích ngươi sao?”

Ta quả thực chưa từng dám nghĩ Từ Niên sẽ thích ta.

Nhưng cũng không ngờ, khi phu nhân và lão gia có ý tác hợp cho hai chúng ta, Từ Niên lại cười khẩy ngay trước mặt ta: “Chỉ vì phụ thân nàng ta từng có ơn với nhà chúng ta mà ta phải cưới nàng ta ư? Nàng ta thì có là cái thá gì? Còn chẳng bằng một tiện tỳ nha hoàn.”

Thực ra những lời tương tự thế này, hắn cũng đã nói không ít lần khi chỉ có hai chúng ta, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói thẳng về ta như vậy trước mặt phu nhân và lão gia.

Dứt lời, ta sững người, các nha hoàn bên cạnh cũng ngây ra, còn phu nhân và lão gia thì càng không kịp phản ứng.

Ngay cả chính Từ Niên, khi thấy vẻ sững sờ của ta, dường như cũng hơi khựng lại.

Giây tiếp theo, hắn lại hừ lạnh một tiếng, cơm cũng không ăn, quay người bỏ đi.

2

Tử Nguyệt nói: “A Ảnh, hay là người cứ đợi Nhị thiếu gia về đi. Nếu người cứ thế này mà về, Nhị thiếu gia không gặp được người, sẽ buồn lắm đấy.”

“Nhị thiếu gia buồn ư?” Ta vừa thu dọn đồ đạc trong phòng, vừa cảm thấy lời này thật lạ lùng.

“Tử Nguyệt, chúng ta cũng đã chơi với nhau nhiều năm rồi, muội cũng biết mà, Nhị thiếu gia chỉ xem ta là nha hoàn đến rửa chân cho hắn còn không xứng. Hắn có gì mà phải buồn chứ?”

Tử Nguyệt có chút sốt ruột: “Thực ra ta thấy Nhị thiếu gia không phải là hoàn toàn không có tình ý với người. Nhị thiếu gia chỉ là… chỉ là vốn quen tâm cao khí ngạo, không chịu thừa nhận đó thôi.”

“Vả lại, A Ảnh, lẽ nào người không có một chút tình ý nào với Nhị thiếu gia sao?”

Nàng tha thiết nhìn ta, chờ đợi câu trả lời.

Ta nhìn Tử Nguyệt, suy nghĩ một lát, rồi lấy từ trong tay nải ra một sợi chỉ đỏ có xâu hạt đào, đưa cho nàng: “Tử Nguyệt, đây là thứ ta tiện thể cầu được khi lên chùa lần trước. Thể trạng muội yếu, hãy đeo nó bên mình để giữ bình an.”

Tử Nguyệt cúi nhìn sợi chỉ đỏ, cuối cùng cũng nhận lấy: “A Ảnh…”

Thật ra bao năm qua, tất cả mọi người trên dưới trong phủ đều đối xử rất hòa hợp với ta. Dĩ nhiên, trừ Từ Niên ra.

Những năm ta ở nhờ Từ phủ, đại ca, nhị ca và mẫu thân ta đã không biết tốn bao nhiêu công sức, chịu bao nhiêu khổ cực để cứu phụ thân ra ngoài.

Nhị ca nói, mấy năm nay huynh ấy chuyển sang kinh doanh, cuộc sống cuối cùng cũng đã khá giả hơn, phụ mẫu cũng đã an lòng nhiều. Lần này về nhà, núi cao đường xa, hai nhà đã cách nhau rất xa rồi.

“Tiểu muội, Nhị thiếu gia đã không có duyên phận với muội, thì thôi vậy.”

“Muội về nhà rồi, cũng không cần lo đói lo rét nữa đâu, nhà chúng ta bây giờ không còn phải lo chuyện ăn mặc nữa.”

Nhị ca cẩn thận liếc nhìn ta mấy lần: “Tiểu muội, đừng buồn nữa.”

Trong những năm ta ở nhờ Từ phủ, người nhà cũng đã đến thăm ta hai lần. Có lẽ hai nhà vốn nghĩ rằng việc ta trở thành tức phụ của Từ gia là chuyện thuận lý thành chương, cho nên phụ mẫu cũng không vội đón ta về.

Ta chớp mắt, nhìn khung cảnh bên ngoài xe ngựa:

“Không có chuyện buồn bã gì đâu ạ.”

“Nhị ca, huynh không thấy hôm nay trời đẹp đặc biệt sao?”

Mấy hôm trước trời liên tục đổ mưa xuân, hôm nay nhị ca đến đón ta đi, lại đúng vào một ngày xuân ấm hoa nở. Sau cơn mưa xuân, trăm hoa đua nở. Thật sự rất đẹp.

4

Bên này, xe ngựa đang lăn bánh, bên kia, Từ Nhị thiếu gia vẫn đang thong thả dạo bước. Bước chân tuy chậm rãi, nhưng tâm trí lại có chút lơ đãng.

Từ Niên dắt theo Đại Hoàng, bất giác lại bảo tiểu tư đánh xe ngựa quay về ngôi chùa trên núi mà họ đã đến lần trước.

Ngôi chùa nhỏ này nằm ở lưng chừng núi, lúc này xuân ấm hoa nở, cảnh sắc trên đường đi cũng không tệ.

Một năm trước, hắn và Tô Ảnh cũng đã đến đây một lần. Nàng đi đâu cũng mang theo sách vở, sau khi dạo quanh chùa, nàng tìm một gốc đào đang nở rộ, ngồi dưới gốc cây yên tĩnh đọc sách. Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa lả tả bay múa xung quanh nàng.

Năm nay, cây đào đó vẫn còn ở đấy. Từ Niên như ma xui quỷ khiến lại đi đến dưới gốc cây đào. Con chó Đại Hoàng được dắt theo bên cạnh đang lười biếng nằm dài trên đất. Con chó này tuy là do hắn mua về, nhưng dường như lại thân thiết với Tô Ảnh hơn cả hắn.

Từ Niên lại cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn có chút hối hận vì sáng nay đã không mang Tô Ảnh theo cùng.

Dù nàng ta chẳng có điểm gì tốt, nhưng lại có nhiều ý tưởng quái lạ, chắc chắn sẽ không để mọi chuyện nhàm chán như thế này.

Tiểu tư A Việt đi theo hắn nói: “Nhị thiếu gia, khăn tay của người rơi rồi.”

Từ Niên cúi đầu nhìn, quả nhiên là chiếc khăn tay mà Châu cô nương đã tặng năm đó. Tiểu tư nhặt lên định đưa cho hắn, nhưng Từ Niên lại xua tay: “Thôi, vứt đi.”

Mấy năm trước, hắn từng nghĩ rằng mình sẽ thích Châu cô nương. Châu cô nương nhà bên đoan trang, dịu dàng, thông thư đạt lễ, tuy tài thêu thùa là điểm yếu của nàng, nhưng vẫn tốt hơn Tô Ảnh.

Mấy năm nay, hắn cũng biết rằng thực ra mình không thích Châu cô nương, chỉ là mỗi lần ở trước mặt Tô Ảnh, hắn lại cố ý nhắc đến để so sánh.

Hắn lại nhớ đến chuyện hôn sự được đề cập cách đây không lâu. Phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy hoang đường.

Tô Ảnh thân phận thấp hèn, từ nhỏ đến lớn chỉ biết chạy theo sau đuôi hắn, sao có thể xứng làm thê tử hắn được. Nhưng lời vừa nói ra, thấy vẻ sững sờ của nàng, Từ Niên lần đầu tiên cảm thấy mình đã nói quá lời.

Nhưng trước mặt Tô Ảnh, hắn chưa bao giờ cúi đầu.

Bảo hắn nói lời xin lỗi, đó là chuyện tuyệt đối không thể. Thế là hắn lại phất tay áo bỏ đi.

Sau đó hắn lại nghĩ. Thực ra nếu người đó là Tô Ảnh thì cũng chẳng có gì không tốt.

Đang suy nghĩ, đại nha hoàn Lăng Nhi trong phủ vội vã chạy đến, thở hổn hển nói: “Nhị… Nhị thiếu gia, phu nhân đặc biệt sai nô tỳ đến báo cho người, Tô cô nương sắp về nhà rồi, bảo người mau trở về!”

Sợi dây dắt chó trong tay Từ Niên lỏng ra, nhất thời không kịp phản ứng: “Ngươi nói ai sắp đi?”

Lăng Nhi vội đẩy hắn:

Chương trước Chương tiếp
Loading...