Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Chiếc Thẻ Đổi Mệnh
Chương 2
Có người mắng tôi: “Người phụ nữ này đúng là bệnh kiểm soát quá nặng!”
Ánh mắt họ nhìn tôi đầy chán ghét và phẫn nộ, khiến tình hình vốn đang được cảnh sát và bảo vệ giữ ổn định lại bắt đầu hỗn loạn.
Nhiều vật nhỏ liên tục bị ném về phía tôi.
Tôi tránh không kịp, cổ bị cắt một đường nhỏ, máu lập tức chảy ra.
Ngay lúc ấy, điện thoại của cảnh sát trưởng Trương “ting” một tiếng.
“Cảnh sát Maldives vừa gửi bản lưu trữ video giám sát, xác nhận cô đã ở trong đồn suốt bảy ngày.”
4
Đám đông đang ầm ĩ lập tức im bặt.
Ai nấy nhìn nhau, vẻ mặt đều đầy hoang mang.
Trong mắt Đỗ Hoan và Trịnh Đồng Đồng thoáng qua một tia hoảng loạn rõ rệt.
Tôi bắt chước dáng vẻ vừa nãy của Trịnh Đồng Đồng, cắn môi dưới, vẻ mặt ấm ức, lớn tiếng nói với cảnh sát Trương:
“Em đã nói rồi mà, mấy ngày qua em luôn ở trong đồn cảnh sát Maldives, không hề có cơ hội tiêu tiền — sao có thể là người quẹt thẻ được?”
Cảnh sát Trương khựng lại một chút, rồi tiếp tục nhìn điện thoại.
“Phía cảnh sát Maldives còn gửi kèm một bản báo cáo hành vi.”
“Trong đó ghi rất rõ, cô hợp tác rất tốt với họ trong suốt thời gian bị giữ, chưa từng thấy ai nghe lời như cô.”
“Và cô cũng chủ động thừa nhận mình có quẹt thẻ tín dụng… nhưng chỉ là 2.000 tệ.”
Có người trong đám đông bật ra tiếng “Hửm?”
Cả hiện trường đều sửng sốt.
Có người thì thào: “Ủa? Không phải nói tổng số tiền bị quẹt là hơn một triệu sao?”
“Nào là túi xách, trang sức, khách sạn… tổng cộng gần hai triệu cơ mà!”
“Vậy… rốt cuộc là bắt nhầm người thật à?” Ho,an ch.au ca,ch cahc
“Chuyện này quá phi lý rồi đó, rầm rộ thế cơ mà, đến cả cảnh sát cũng bị kéo vào!”
“Cô gái này còn bị đám đông ném đến tím bầm người, cổ thì chảy máu!”
Tôi rưng rưng nước mắt, đảo mắt nhìn quanh mọi người:
“Bây giờ mọi người tin rồi chứ? Tôi hoàn toàn không có thời gian gây án!”
Mọi người nhìn cảnh sát, rồi lại nhìn tôi.
Đúng lúc ấy, Đỗ Hoan và Trịnh Đồng Đồng liếc nhau một cái, rồi đồng loạt lên tiếng:
“Nhưng video ghi lại cảnh Hạ Tri Âm quẹt thẻ cũng do cảnh sát trích xuất, có giá trị xác thực đấy.”
“Cảnh sát Maldives chưa chắc đã quản lý chặt như trong nước, ai biết cô ta có lén ra ngoài lúc nào không?”
“Cô ta hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian trống để trốn ra ngoài tiêu tiền!”
Ánh mắt nghi ngờ của mọi người lại đổ dồn về phía tôi.
Cả hai đoạn video đều do cảnh sát cung cấp, cả hai đều có hình tôi — đúng là bất thường đến mức khó tin.
Ngay cả ánh mắt của cảnh sát Trương cũng trở nên khó đoán.
Đỗ Hoan bật cười đắc ý:
“Cảnh sát à, mau bắt con nhỏ háo danh này lại đi! Loại đàn bà như thế này nên ngồi tù!”
Người nhà của chủ thẻ lúc nãy cũng lập tức hưởng ứng:
“Đúng rồi! Bắt nó lại rồi xử bắn đi!”
Một lần nữa, đám đông lại rộ lên ồn ào.
Ánh mắt của họ tràn đầy nghi ngờ, khinh bỉ, ghê tởm, căm ghét… đủ loại cảm xúc thi nhau đổ lên người tôi.
Tôi cố cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Nhưng không phải vì sợ hay buồn bã bởi những lời chỉ trích kia.
Mà là vì…
Tôi đang cố nhịn cười.
Sống lại một đời, tôi đã tưởng tượng ra vô số tình huống.
Nên sau khi trọng sinh, ngoài chuyện tự thú với cảnh sát Maldives, tôi còn làm một việc nữa…
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho một số quen thuộc.
Giữa đám đông, vang lên một tiếng “ting—”.
Bỗng nhiên, một người đàn ông đẩy đám đông ra, bước nhanh về phía tôi.
“Tôi có thể làm chứng, thẻ tín dụng không phải cô ấy dùng!”
5
Mọi người lập tức quay sang nhìn người đàn ông kia, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Người này là ai vậy? Dựa vào đâu mà làm chứng cho Hạ Tri Âm?”
Có kẻ bất bình hét lên: “Không phải cô ta thuê người giả làm nhân chứng đấy chứ?”
Đúng lúc đó, người nhà của chủ thẻ lập tức lao đến ôm chầm lấy người đàn ông, nước mắt rưng rưng:
“Tử Hào! Sao con lại ở đây? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Con chưa chết!”
Hiện trường như bùng nổ.Ho.an ch/au cac,h cahc
Khóe môi tôi cong lên một nụ cười đầy chiến thắng.
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng trước mắt bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Chuyện gì thế này? Anh ta là Lưu Tử Hào thật sao?”
“Đây chính là chủ nhân của chiếc thẻ tín dụng trị giá cả triệu?”
“Anh ta… còn sống?”
“Trời đất ơi! Đúng là hack não! Có ai giải thích được không?”
Tôi nhìn vẻ mặt đầy sốc của mọi người, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
Bên cạnh, sắc mặt của Đỗ Hoan đã trắng bệch.
Môi anh ta run rẩy, vai cũng không ngừng run theo.
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, anh ta chẳng buồn giữ hình tượng, chỉ tay vào Lưu Tử Hào, miệng lắp bắp:
“Cậu… cậu… là người hay là ma vậy?”
Rõ ràng là anh ta đã sợ đến tột độ, giọng nói cũng run như lá.
Trong cơn hoảng loạn, nói năng cũng chẳng biết giữ mồm giữ miệng, đến cả câu hỏi kỳ dị như thế cũng buột miệng thốt ra.
Lưu Tử Hào khó chịu hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói:
“Bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi đấy! Đứng trước mặt cảnh sát mà còn hỏi câu như vậy — là anh quá mê tín, hay trong lòng đang có quỷ?”
Trong mắt Đỗ Hoan lóe lên một tia chột dạ, lập tức ho khan để che giấu lúng túng.
Anh ta hít sâu một hơi, gượng cười:
“Cậu chết đi sống lại, tôi… tôi thật sự mừng thay cho gia đình cậu.”
Cảnh sát Trương liếc anh ta một cái đầy dò xét, không nói gì.
Nhưng tôi biết, email mà tôi gửi cho anh ấy trước khi tự thú, anh ấy đã đọc được rồi.
Và anh ấy cũng bắt đầu tin vào những gì tôi viết trong đó.
Bây giờ, điều tôi cần là đưa ra bằng chứng mạnh mẽ hơn nữa.
6
Tôi lập tức bước đến trước mặt Lưu Tử Hào, vỗ vai anh ấy, ngạc nhiên nói:
“Ôi trời! Lưu Tử Hào, đúng là cậu thật rồi à!”
Sau đó là một cái ôm kiểu gấu siết chặt, tôi ôm chầm lấy anh ấy đầy xúc động!
“Hóa ra chủ nhân của cái thẻ tín dụng đó là cậu hả? Cái thẻ đó suýt nữa hại chết tôi luôn đấy!”
Nói xong, nước mắt tôi “lách tách lách tách” rơi xuống.
Bố mẹ của Lưu Tử Hào thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Tử Hào vội vàng giải thích:
“Bố mẹ, đây là Tri Âm, bạn học cấp ba của con, chính là cô bạn học bá luôn đứng nhất lớp ấy ạ.”
Mẹ anh ấy suy nghĩ một lúc, như sực nhớ ra điều gì.
“À đúng rồi, cô bé này chính là…”
Tôi lập tức gật đầu, lấy điện thoại ra cắt lời bà, đưa ra bức ảnh chụp chung của tôi và Tử Hào:
“Dì xem nè, hồi cấp ba con với Tử Hào thân lắm luôn, chỉ là sau này cậu ấy đi du học nên tụi con ít liên lạc hơn.”
Lưu Tử Hào cũng tiếp lời:
“Mẹ còn nhớ không, hồi đó con học tiếng Anh kém cực kỳ, thầy còn bảo kiểu gì con cũng không thể ra nước ngoài nổi.”
“Nhờ có Tri Âm, ngày nào cũng kèm con học tiếng Anh, con mới thi được IELTS 6.5, không thì giờ còn chưa đậu nổi đại học ấy chứ.”
“Nói thật, không có Tri Âm, chắc giờ con thành thằng du côn mất rồi.”
Kiếp trước, tôi không biết chủ thẻ là Lưu Tử Hào.
Mãi đến sau này khi anh ấy tự sát, tôi mới biết qua bản tin.
Thực ra tôi là một rich kid ngầm, ở lại thành phố này làm việc chỉ để cùng Đỗ Hoan cố gắng xây dựng tương lai.
Ở kiếp này, ngay khi biết chuyện sắp xảy ra, việc đầu tiên tôi làm là gọi về cho bố mẹ, chuyển khoản hơn một trăm triệu cho Lưu Tử Hào.
Thái độ của bố mẹ anh ấy thay đổi 180 độ.
Từ chỗ muốn xé xác tôi ra, chuyển sang thân thiện vô cùng, cứ như tôi là con gái ruột của họ vậy.
Họ nắm tay tôi không ngừng xin lỗi, còn hỏi chỗ tôi bị thương có đau không, có cần đi bệnh viện khám không.
Người đời vốn dĩ rất thích xem kịch hay.
Hiểu lầm về vụ quẹt thẻ được làm rõ, lại còn chứng kiến màn hội ngộ cảm động giữa đôi bạn cũ, ai nấy đều cười tít mắt.
Có người thậm chí dẫn đầu vỗ tay, hô to: “Quá hay! Quả thật quá hay!”
Trên livestream, bình luận bay vèo vèo:
“Giờ tôi mới hiểu, chuyện gì cũng không được vội kết luận!”
“Sự thật thường chẳng giống những gì bạn thấy đâu!”
“Chị gái này chất ghê! Tiện tay là chuyển luôn hơn trăm triệu! Chị còn thiếu bạn không?”
Trịnh Đồng Đồng giả vờ thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay lốp bốp, cười tươi rói:
“Tốt quá rồi, mọi chuyện êm đẹp, đúng là cái kết viên mãn!”
“Nhưng mà, chị Tri Âm ơi, nhà chị chẳng phải hoàn cảnh bình thường sao? Tiền ở đâu ra vậy?”
7
Vừa dứt lời, không ít người liền bị cô ta dắt mũi, bắt đầu nghi ngờ:
“Ờ ha, cô bé nhìn còn trẻ thế, sao có nhiều tiền vậy?”
“Không lẽ làm chuyện gì mờ ám, tiền không sạch sẽ hả…”
“Thật tội nghiệp cho bạn trai cô ta, không biết bị cắm bao nhiêu cái sừng rồi nữa!”
Có người nhìn tôi đầy khinh bỉ, lại quay sang nhìn Đỗ Hoan với ánh mắt thương hại.
Đúng lúc này, Đỗ Hoan lại đổ thêm dầu vào lửa:
“Cho dù Hạ Tri Âm có thay Lưu Tử Hào trả tiền, thì cũng không thể chứng minh cô ta không phải người quẹt thẻ.”
“Chuyện nào ra chuyện nấy, việc ăn trộm vẫn chưa giải quyết xong mà!”
Yêu nhau hai năm, vậy mà anh ta lại dùng những lời độc ác nhất để tấn công tôi.
Cảm xúc của đám đông lại bị khơi lên lần nữa, livestream cũng lập tức tăng nhiệt, bình luận cứ thế tuôn ra liên tục:
“Đúng rồi, quẹt thẻ là quẹt thẻ, ăn cắp là ăn cắp, phải thừa nhận!”
“Lại còn vu oan cho người khác, không phải người tốt gì!”
“Ai mà biết có phải dựng cảnh để nổi tiếng không, đề nghị bắt mấy người chiếm dụng tài nguyên công cộng thế này đi, xử tử cho xong!”
…..
Trước những lời chỉ trích tới tấp từ mọi người, tôi hoàn toàn không sợ hãi.
Chỉ nhếch môi cười nhạt, bình tĩnh nói:
“Mọi người bình tĩnh một chút, để tôi nói vài câu đã.”
“Trong bảy ngày ở Maldives, tôi thực sự không bước ra khỏi đồn cảnh sát nửa bước, đoạn video trong tay cảnh sát Trương có thể làm chứng.”
“Mọi vấn đề cá nhân của tôi đều được giải quyết dưới camera giám sát, hoàn toàn không có cơ hội rời khỏi đồn.”
“Hơn nữa, an ninh ở Maldives không được như trong nước đâu, nên đồn cảnh sát bên đó thậm chí còn quản lý nghiêm hơn.”
“Tôi muốn ra cũng phải có bản lĩnh mới ra được.”
“Tôi không có chìa khóa, cũng chẳng có khả năng trốn chạy.”
“Từ đồn cảnh sát đến trung tâm thương mại thì xa, tôi không có xe, đi chưa được bao lâu đã bị tóm về rồi.”
“Vậy tôi lấy đâu ra cơ hội để quẹt thẻ tín dụng?”
Nghe tôi nói xong, cảnh sát Trương cũng thấy lời của Đỗ Hoan khi nãy đầy sơ hở, trong lòng âm thầm khó chịu vì bị chơi một vố.
Ông ấy gật đầu:
“Nói đúng.”
“Trong đoạn ghi hình có từ 5 đến 10 phút bị mất tín hiệu, lúc đó là khi Hạ Tri Âm đi giải quyết việc cá nhân.”
“Những thời gian còn lại, cô ấy đều nằm trong phạm vi giám sát.”
“Phía cảnh sát Maldives còn gửi thư khen cô ấy, nói rằng chưa từng thấy công dân nào có thái độ cải tạo tốt đến vậy, còn khen người Trung Quốc có tố chất cao.”
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
Cảnh sát Trương quay sang mọi người:
“Nếu ai còn nghi ngờ, có thể cử vài đại diện, đến xem video trong điện thoại của tôi.”
Có lời bảo chứng của cảnh sát Trương, bình luận trong livestream lập tức đổi chiều.
Từ nghi ngờ, chuyển thành trung lập và chờ đợi.
Không ít cư dân mạng bày tỏ họ tin tưởng vào con người tôi.
Tại hiện trường, nhanh chóng chọn ra một phóng viên và một influencer làm đại diện quần chúng.
Tôi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh chờ kết quả.