Chiếc Thẻ Đổi Mệnh

Chương 1



1

“Hạ Tri Âm, đầu óc em có vấn đề à? Em rõ ràng không thiếu tiền, sao lại dùng thẻ người ta để trả tiền phòng?”

Tôi nhìn gương mặt tức tối đến phát điên của bạn trai Đỗ Hoan, mặt đầy vô tội.

Đối diện với lời mắng mỏ gay gắt, tôi chỉ có thể bất lực nhún vai: “Cầm nhầm thẻ thôi, ai mà ngờ thẻ đó không cần nhập mật khẩu.”

Đỗ Hoan tức đến đỏ mặt tía tai, gân xanh nổi đầy thái dương, gào lên: “Quẹt nhầm thì nhầm, em cũng đâu cần phải chạy ngay đến đồn công an làm gì, làm lỡ cả hành trình của chúng ta.”

Trong đồn cảnh sát, viên công an nhìn Đỗ Hoan với vẻ khó chịu, ho khan hai tiếng, rồi nói bằng thứ tiếng Trung méo mó:
“Thưa anh, việc quẹt thẻ tín dụng trái phép là hành vi vi phạm pháp luật. Cô gái này không làm gì sai.”

Nghe cảnh sát nói thế, Đỗ Hoan lại càng tức không chịu được, nghiến răng nói với tôi:
“Hạ Tri Âm, em nghĩ kỹ đi, quẹt trộm thẻ tín dụng là hành vi của kẻ trộm. Nếu em nhận chuyện này, em chính là kẻ cắp!”

“Cả đời em sẽ bị bôi đen!”

Anh ta ra sức làm mọi chuyện căng thẳng hơn, cố gắng dọa tôi sợ.

Nhưng mặc kệ anh ta nói gì, tôi coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu trước mặt cảnh sát, tỏ rõ thái độ nhận sai cực kỳ chân thành.

Đỗ Hoan tức đến mức suýt phát điên.

Anh ta dằn giọng: “Hạ Tri Âm, ba mẹ tôi sẽ không bao giờ đồng ý để tôi cưới một người phụ nữ bẩn thỉu có tiền án đâu!”

“Em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ xem có muốn về với tôi không!”

Tôi chớp mắt, hàng mi còn đọng nước mắt, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Đỗ Hoan, xin lỗi, sai là sai. Tôi không thể làm điều gì trái với đạo đức.”

“Nếu vì chuyện này mà chúng ta không thể kết hôn, có lẽ là do không có duyên.”

Chắc thấy tôi đã ‘vô phương cứu chữa’, Đỗ Hoan hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta và Đồng Đồng sóng vai khuất sau cánh cổng đồn công an, trái tim tôi như thể cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.

2

Kiếp trước, sau khi Đồng Đồng đến thành phố nơi chúng tôi sống để làm việc, cô ta cứ bám lấy Đỗ Hoan mãi.

Cuối tuần tụi tôi hẹn hò, cô ta đòi đi theo.

Trong tuần đi ăn, cô ta cũng muốn góp mặt.

Ngay cả ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau – tụi tôi đã lên kế hoạch đi Maldives – cô ta cũng làm ầm lên đòi đi chung.

Đỗ Hoan nói, Đồng Đồng là bạn thân từ nhỏ, giống như em gái ruột của anh vậy.

Cô ta đến thành phố này một mình, không bạn bè, không đi cùng thì tội nghiệp, cô đơn lắm.

Tôi không muốn làm khó Đỗ Hoan nên đành đồng ý.

Trên đường đi, chúng tôi nhặt được một chiếc thẻ tín dụng với hạn mức cả triệu.

Tôi vốn định mang thẻ đến nộp cảnh sát để trả lại cho chủ nhân.

Ai ngờ Đồng Đồng bất ngờ giật lấy thẻ.

Cô ta nói mình quen chủ thẻ, để cô ta trả lại giúp.

Vậy mà vừa về nước, tôi đã bị bắt ngay tại cửa sân bay vì tình nghi dính líu đến một vụ quẹt thẻ trị giá hàng triệu.

Tôi một mực khẳng định là có nhầm lẫn, còn kiên nhẫn giải thích ngọn ngành.

Nhưng cảnh sát cho rằng tôi đang nói dối, và đưa cho tôi xem đoạn ghi hình từ một trung tâm thương mại ở nước ngoài.

Tôi ngơ ngác nhìn về phía Đỗ Hoan, hy vọng anh ta sẽ đứng ra làm chứng cho tôi.

Không ngờ Đỗ Hoan như tránh tà, lập tức né sang một bên, lớn tiếng mắng: “Hạ Tri Âm, không ngờ em lại là loại người như vậy!”

“Anh còn thắc mắc sao em bình thường tiết kiệm thế mà tự dưng giàu lên nhanh vậy, mua mấy cái túi mấy chục triệu, lúc trả tiền không thèm chớp mắt — thì ra là tiêu tiền của người khác!”

Nhưng rõ ràng cái thẻ đâu có ở chỗ tôi!

Tôi lại xem kỹ đoạn video giám sát mà cảnh sát đưa ra.

Trong cả chục cửa hàng, người quẹt thẻ đúng là tôi — cùng gương mặt, cùng quần áo, hoàn toàn không có dấu vết chỉnh sửa, kể cả đường đi cũng trùng khớp đến đáng sợ.

Nhưng dáng người, khuôn mặt, phong cách của tôi và Đồng Đồng – bạn thanh mai trúc mã của bạn trai – khác nhau rõ ràng!

Chủ thẻ vì gặp khó khăn tài chính, mắc chứng lo âu rồi nhảy lầu tự sát.

Tôi không thể nào biện minh nổi, gia đình nạn nhân tức giận lao ra từ đám đông, đâm tôi hơn chục nhát ngay tại chỗ.

Thế nhưng đến lúc chết, tôi vẫn không thể hiểu — đoạn video hoàn toàn không bị làm giả, rốt cuộc là sai ở đâu?

Sống lại một đời, tôi nhất định phải tìm ra sự thật, khiến kẻ đứng sau phải trả giá!

Tôi ở lại đồn cảnh sát tại Maldives suốt bảy ngày, bị cảnh sát nghiêm khắc răn dạy.

Bảy ngày sau, chuyến du lịch của Đỗ Hoan và Đồng Đồng cũng kết thúc, tôi cùng họ trở về nước.

Suốt chặng đường, hai người họ cực kỳ ghét bỏ tôi, thậm chí còn nắm tay nhau tránh xa tôi cả đoạn.

Đồng Đồng bịt mũi, mặt đầy ghê tởm nói với Đỗ Hoan: “Anh Hoan, em không muốn ngồi cùng kẻ trộm.”

Đỗ Hoan liếc tôi một cái, lập tức đi cách xa vài bước, như thể tôi là thứ dơ bẩn nào đó.

Anh ta còn dịu dàng xoa đầu cô ta, hoàn toàn phớt lờ tôi đang lỉnh kỉnh ôm theo cả đống hành lý.

Ngay cả khi làm thủ tục bay, họ cũng cố ý không chọn ngồi cạnh tôi.

Sau những gì trải qua ở kiếp trước, tôi đã hoàn toàn thất vọng về Đỗ Hoan — không khóc, không làm ầm, chỉ lặng lẽ nhắm mắt ngồi vào chỗ sau khi lên máy bay, suy nghĩ những việc sắp tới.

Tôi ở đồn cảnh sát Maldives tận bảy ngày, lần này người quẹt thẻ chắc chắn không thể là tôi nữa, đúng không?

Nhưng điều tôi không ngờ tới là…

Vừa bước xuống máy bay, còn chưa ra khỏi sân bay, tôi đã bị cảnh sát bao vây kín mít.

Ngoài cảnh sát, còn vô số điện thoại và máy quay đang chĩa thẳng về phía tôi.

“Mời cô Hạ Tri Âm đi theo chúng tôi, cô bị tình nghi liên quan đến một vụ quẹt thẻ tín dụng xuyên quốc gia với số tiền lớn.”

Cảnh tượng này… giống hệt kiếp trước.

Ở kiếp trước, vụ án này khiến chủ thẻ tự sát, gây chấn động dư luận, truyền thông bùng nổ.

Phóng viên và các blogger đổ xô đến, chĩa micro vào tôi chửi mắng:

“Cô ta dùng thẻ người khác để đi du lịch, tiêu xài thỏa thích, còn chủ thẻ thì vì không trả nổi tiền mà nhảy lầu!”

“Vấn đề tâm lý không nhỏ đâu! Người ta bị tái phát lo âu, cũng tại cô ta mà chết đấy!”

“Cô ta có còn chút đồng cảm nào không? Không xứng là con người, là súc vật thì đúng hơn!”

Có người còn giơ máy quay sát mặt tôi: “Mọi người nhìn kỹ đi, đây chính là con súc sinh không biết xấu hổ!”

Một chai nước khoáng bay thẳng vào cánh tay tôi, để lại một mảng tím bầm lớn.

Khác với sự hoảng loạn ở kiếp trước, lần này tôi vô cùng bình tĩnh.

Tôi thản nhiên chỉ vào Đồng Đồng, nói với cảnh sát: “Các anh bắt nhầm người rồi. Kẻ quẹt thẻ là Trịnh Đồng Đồng, không phải tôi.”

“Làm ơn kiểm soát hiện trường giúp tôi,” tôi giơ cánh tay bị bầm lên, “đây là hành vi cố ý gây thương tích!”

Cảnh sát nhìn Đồng Đồng, rồi lại quay sang tôi, cau mày nghiêm nghị:
“Trong video giám sát từ nước ngoài, người quẹt thẻ chính là cô.”

Anh ta mở điện thoại, cho tôi xem đoạn video. Hoa n cha u ca ch cahc

Tôi phóng to bản quay HD — dáng vẻ, ăn mặc, khuôn mặt… giống tôi y như đúc.

Và giống như kiếp trước — không hề có dấu vết chỉnh sửa!

Tôi lạnh toát sống lưng — rõ ràng tôi ở trong đồn cảnh sát Maldives suốt bảy ngày, vì sao người xuất hiện trong đoạn video vẫn là tôi?

Đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao:

“Đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng là việc mình làm mà còn vu cho người khác!”

“Mắt mở trừng trừng mà nói dối! Loại người như thế đáng bị tử hình! Đáng tiếc là bây giờ không còn án tử!”

“Rừng càng lớn, loại chim đen đủi nào cũng có!”

Tim tôi trùng xuống.

Trước khi tự thú ở Maldives, tôi đã lường trước khả năng Đỗ Hoan và Trịnh Đồng Đồng sẽ tiếp tục hãm hại tôi.

Nhưng, dù đã chuẩn bị tinh thần, rắc rối vẫn đến đúng như dự đoán.

Tôi cúi đầu trầm ngâm, ai ngờ bị mọi người hiểu lầm là chột dạ, có tật giật mình.

Có người hét lớn: “Thấy chưa! Câm miệng rồi nhé!”

“Con tiện nhân vừa ăn cắp vừa la làng, đi chết đi!” — người nhà của chủ thẻ lao ra từ trong đám đông, đẩy tôi ngã xuống đất.

“Đồ con đĩ hám hư vinh!” — chị ta định cưỡi lên người tôi đánh, may mà bị cảnh sát kéo ra.

Nước mắt giàn giụa, chị ta chỉ tay vào mặt tôi gào lên: “Con trai tôi mới hai mươi lăm tuổi, vừa mới tốt nghiệp cao học, cuộc đời còn chưa kịp bắt đầu!”

“Cô làm sao mà ác đến mức như vậy!”

“Loại người như cô đáng chết! Phải xử bắn mới đúng!”

Tôi bị ngã đau điếng, xương cụt ê ẩm, cố gắng chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn giải thích:

“Thẻ tín dụng thật sự không phải tôi quẹt, người quẹt tên là Trịnh Đồng Đồng, là thanh mai trúc mã của bạn trai tôi, đang đứng ngay kia — mấy ngày nay tôi đều ở trong đồn cảnh sát Maldives, tôi không hề…”

Còn chưa nói hết câu, Đỗ Hoan đã sải bước đến, tát tôi một cái trời giáng.

Một bên má tôi lập tức sưng to, nóng rát như có lửa đốt.

“Hạ Tri Âm, đồ đàn bà không biết xấu hổ!”

“Chúng ta chia tay đi!”

“Em làm sai còn không chịu nhận, lại còn dám đổ lỗi lên đầu Đồng Đồng!”

“Đồng Đồng vừa mới ra trường, đơn thuần, lương thiện, nó biết cái gì chứ?”

“Em không xứng làm bạn gái của anh!”

Trịnh Đồng Đồng cũng đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nói:

“Chị Tri Âm, em biết chị chưa bao giờ thích em.”

“Chị cho rằng anh Hoan luôn quan tâm em, nghĩ rằng em chen vào phá hỏng tình cảm của hai người.”

“Cuối tuần anh Hoan định dẫn em đi chơi công viên, chị cứ đòi theo để giám sát.”

“Anh Hoan tan làm muốn đưa em đi ăn, chị cũng phải đi cùng.”

“Ngay cả chuyện anh Hoan hứa với ba mẹ em sẽ dẫn em đi Maldives chơi, chị cũng không chịu, nhất quyết đòi đi theo.”

“Em đã nhịn hết rồi… nhưng chuyện quẹt trộm thẻ tín dụng là phạm pháp, chuyện lớn như vậy, em không thể gánh thay chị.”

Tôi suýt bật cười vì tức — đúng là diễn giỏi thật, nói dối thành thần, đổ oan không chừa ai!

Nói xong, giọt nước mắt trong mắt cô ta đúng lúc rơi xuống, vô cùng đúng thời điểm.

Cô ta bước ra xa hai bước, kéo giãn khoảng cách với Đỗ Hoan:
“Anh Hoan, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút, em không muốn chị Tri Âm lại nổi giận nữa.”

“Mỗi lần chị ấy tức giận, danh tiếng trong sạch của em cũng không giữ được.”

Lời vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao, phẫn nộ.

Chương tiếp
Loading...