Thiên Kim Trở Về

Chương 2



3

"Cô là thứ gì mà dám nghi ngờ thân phận của tôi?!"

"Bảo vệ! Kéo cô ta ra ngoài ngay!"

Mất hết mặt mũi, Cố Cẩm Tước giận đến phát điên, giơ ly rượu champagne hắt thẳng về phía tôi.

Tôi nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.

Vì kích động quá mức, lực tay cô ta quá mạnh, rượu trong ly chẳng những không hắt trúng tôi mà còn đổ hết lên người chính mình.

Chỉ trong tích tắc, cô ta trở nên vô cùng nhếch nhác.

Búi tóc cầu kỳ ướt sũng rũ xuống, bộ váy dạ hội thêu tay trị giá sáu con số bị hủy hoại hoàn toàn.

Rất tốt, thêm một bằng chứng phạm tội nữa.

Cơn giận trong lòng tôi vẫn chưa nguôi, tôi chuẩn bị vạch trần kẻ mạo danh này ngay tại chỗ.

"Ai dám gây rối trong tiệc của tôi, bắt nạt vợ tôi?!"

Không biết từ lúc nào, Trần Thư Lan xuất hiện giữa đám đông, sải bước đi đến, che chắn Cố Cẩm Tước sau lưng.

Người phụ nữ vừa rồi còn giận dữ đến tái mặt, bây giờ ngay lập tức đổi giọng, ra vẻ đáng thương, nhào vào lòng hắn, giọng run rẩy yếu ớt như muỗi kêu:

"Chồng ơi, người phụ nữ điên này ức hiếp em, còn nói em không phải thiên kim tiểu thư của nhà Cố!"

"Em sợ lắm… Sách y học cổ nói phụ nữ mang thai nếu bị kinh động, thai nhi có thể bị dị dạng… Lẽ nào… con của chúng ta cũng gặp nguy hiểm rồi sao?"

Sắc mặt Trần Thư Lan lập tức trở nên u ám, hắn nghiến răng chỉ thẳng vào tôi, giọng nói đầy giận dữ:

"Cô là cái thá gì mà dám đến tiệc mừng sinh của vợ tôi làm loạn?! Chán sống rồi à?!"

Hắn ta diễn vẻ căm ghét, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, nhưng tôi vẫn tinh tường bắt được một tia bối rối và né tránh trong đáy mắt hắn.

Trước khi gặp lại Trần Thư Lan, tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng, có thể hắn gặp phải biến cố nào đó, mất trí nhớ hoặc bị ai đó tẩy não, nên mới nhận nhầm người.

Dù gì thì chúng tôi cũng là con cháu của hai gia tộc lâu đời, sáu tháng trước, hắn còn quỳ một gối cầu hôn tôi.

Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy sự hoảng hốt lóe lên trong mắt hắn, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.

Không hề có chuyện mất trí, không có âm mưu nhận nhầm người nào cả.

Trần Thư Lan chính là một kẻ hám lợi, phản bội và vô liêm sỉ.

Nhưng điều tôi không hiểu chính là—

Tại sao hắn lại cùng một kẻ giả mạo như Cố Cẩm Tước cùng nhau dệt nên lời nói dối này?

Rõ ràng, hắn biết rõ người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố là tôi.

Tôi hít một hơi sâu, bình tĩnh nhìn hắn:

"Trần Thư Lan, không ngờ chỉ mới nửa năm không gặp, mà mắt anh đã mù đến mức không nhận ra vị hôn thê của chính mình rồi."

"Xem ra, mối quan hệ trăm năm giữa hai nhà chúng ta, hôm nay phải đặt dấu chấm hết."

Những năm qua, tập đoàn y tế nhà họ Trần làm ăn bết bát.

Chính vì mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa tôi và hắn, tôi đã nhiều lần thuyết phục cha giúp đỡ, độc quyền cung cấp vô số dược liệu quý cho nhà họ Trần, mới có thể giúp bọn họ thoát khỏi khủng hoảng.

Thế mà hôm nay, hắn lại vứt bỏ tôi, còn công khai che chở cho một kẻ giả mạo.

Trần Thư Lan bật cười lạnh lùng:

"Hủy hôn ước? Cô là đồ thần kinh à?"

"Tôi đã kết hôn với thiên kim nhà họ Cố từ lâu, con sắp ra đời rồi! Còn cô là ai chứ?"

Tôi siết chặt nắm tay, gằn giọng:

"Trần Thư Lan, chẳng lẽ anh đã quên—"

"Câm miệng! Đồ điên!"

Hắn nổi giận, nét mặt vặn vẹo như một con thú hoang bị chọc giận:

"Tôi và thiên kim nhà họ Cố là thanh mai trúc mã, làm sao có thể nhận nhầm người vợ kết tóc se tơ của mình?!"

"Tôi cảnh cáo tất cả mọi người ở đây— Ai dám bất kính với vợ tôi, chính là đối địch với tập đoàn y tế nhà họ Trần, hậu quả tự gánh!"

Lời này vừa dứt, những đại diện của các doanh nghiệp dược phẩm quốc tế cũng lo sợ đắc tội với Trần gia, không cam lòng mà lặng lẽ rút lui.

Thấy mọi người khuất phục trước thế lực của mình, Trần Thư Lan lộ ra nụ cười đắc ý.

Cố Cẩm Tước tranh thủ thời cơ, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.

Cô ta nép vào lòng Trần Thư Lan, làm nũng cáo trạng:

"Anh yêu, chính người phụ nữ điên này muốn hại chúng ta. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em và con!"

Trần Thư Lan dịu dàng hôn lên trán cô ta:

"Phu nhân đã lên tiếng, sao anh dám không nghe lệnh?"

Hai người ôm nhau tình tứ, hoàn toàn coi tôi như không khí.

Những vị khách xung quanh cũng bàn tán xôn xao:

"Thì ra là vậy, Đại thiếu gia nhà họ Trần thật đáng thương, bị một cô gái điên quấn lấy."

"Người phụ nữ này chắc chắn có vấn đề về đầu óc. Cô Cố là thiên kim tiểu thư danh giá, sao có thể nhầm chồng mình được?"

"Chắc thấy tiền là sáng mắt, ganh tị với hạnh phúc của người ta đến mức hóa rồ rồi!"

Những ánh mắt khinh bỉ và chế giễu như dao cắt lướt qua tôi.

Tôi siết chặt nắm tay, nhưng lại phì cười.

"Lôi ả điên này và đồng bọn của cô ta ra ngoài, dùng cách thô bạo nhất!"

Cố Cẩm Tước hạ lệnh.

Ngay lập tức, một nhóm vệ sĩ bẻ khớp ngón tay, siết chặt nắm đấm, lao thẳng về phía tôi.

Tiểu Lâm liều lĩnh đứng chắn trước mặt tôi, nhưng nhanh chóng bị mấy gã to con lôi ra xa.

Tôi cũng bị đè chặt xuống đất, vô cùng chật vật.

"Trần Thư Lan, anh điên rồi sao?!"

Tôi không ngờ hắn thật sự dám ra tay với mình.

Tôi vùng vẫy, lớn tiếng quát:

"Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ tôi là ai!"

"Anh bao che cho kẻ mạo danh, còn dám động thủ với tôi, nếu cha tôi biết chuyện này, ông ấy nhất định sẽ không tha cho các người!"

Tôi hối hận vô cùng.

Ngay khi Trần Thư Lan xuất hiện, tôi đáng lẽ phải bước thẳng lên, giáng cho cặp đôi giả tạo này mỗi người một cái bạt tai ngay trước mặt mọi người.

Thay vì bị người ta đè chặt không thể cử động, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, lẽ ra tôi nên ra tay trước.

Nhưng giờ đây, phản ứng lại lời cảnh cáo của tôi chỉ là tiếng cười chói tai, đầy giễu cợt của Cố Cẩm Tước:

"Hóa ra cô đã thầm yêu trộm nhớ chồng tôi từ lâu, định giật chồng làm tiểu tam hả?"

Cô ta giả vờ trách móc, liếc mắt về phía Trần Thư Lan một cách đáng yêu.

Người đàn ông đó lập tức thề thốt trung thành:

"Bảo bối, trong mắt trong tim anh chỉ có mình em!"

Câu nói vừa dứt, ánh mắt Cố Cẩm Tước lập tức hiện lên một tia hiểm độc.

"Bốp!"

Một cái tát giòn tan rơi thẳng xuống mặt tôi.

Lực tay cô ta không hề nhẹ, khiến mặt tôi bỏng rát, tai ù đi.

Cố Cẩm Tước cười lạnh, cất giọng cay nghiệt:

"Tôi hoàn toàn không biết cô là ai. Cả đời này tôi chỉ yêu một người, và người đó chính là Trần Thư Lan!"

Tôi cắn răng, giọng khàn đặc gào lên:

"Cút ngay! Tôi không cần thứ như anh ta! Nhưng tôi mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Cố!"

Cố Cẩm Tước bật cười khinh bỉ.

Tiếng cười chưa dứt, cô ta giơ chân giẫm mạnh xuống bàn tay tôi.

Đôi giày cao gót sắc nhọn, mũi giày ấn thẳng xuống các đốt ngón tay của tôi.

Tôi muốn rụt tay về nhưng đám bảo vệ đã ghìm chặt lấy tôi.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay mình bị nghiền nát dưới gót giày nhọn hoắt, đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra khắp trán.

Tôi nghiến răng chịu đựng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Cô dám làm vậy với tôi... Chờ cha tôi trở về... Không ai trong số các người có kết cục tốt đâu!"

Cố Cẩm Tước cười tàn nhẫn, cúi xuống thì thầm bên tai tôi:

"Vậy thì cứ chờ xem, cô còn cơ hội sống sót để bước ra khỏi bữa tiệc này hay không?"

Cô ta vẫy tay, hạ lệnh đầy ác độc:

"Dạy cho con giả mạo này một bài học, để nó cả đời không quên được ngày hôm nay!"

Lời vừa dứt, một loạt vệ sĩ đồng loạt rút ra gậy baton, mặt không chút cảm xúc, giơ cao rồi vung mạnh về phía tôi.

Tôi nhắm mắt lại, cả người chìm trong tuyệt vọng.

Đúng lúc này—

"Ai dám động vào con gái tôi?!"

Một tiếng gầm vang lên như sấm rền ngay giữa sảnh lớn!

 

4

Khi tôi vừa hoàn hồn, xung quanh đã tràn ngập những tiếng la hét và rên rỉ đầy đau đớn.

Chậm rãi mở mắt, tôi thấy trước mặt là một người đàn ông trung niên cao lớn, dáng vẻ cứng cỏi nhưng ánh mắt lại tràn đầy quan tâm và lo lắng.

"Chỉ Khê, con có sao không?"

"Có cha ở đây, không ai dám bắt nạt con!"

Sợi dây căng thẳng trong lòng tôi đột nhiên đứt phựt, hơi thở trở nên gấp gáp, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

"Cha..."

Nhờ có ông, tôi mới có thể cố gắng đứng vững, trong lòng tràn ngập cảm giác như vừa thoát chết.

Nếu không nhờ cha kịp thời xuất hiện, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ phải chịu đựng những gì.

Tất cả những chuyện này, đều do kẻ phản bội như Trần Thư Lan và con hồ ly tinh Cố Cẩm Tước gây ra!

Cha tôi liếc nhìn vết hằn đỏ rõ rệt trên mặt tôi, ánh mắt ông tối sầm lại, lửa giận bùng lên dữ dội.

Ông bất ngờ vung tay, túm lấy cổ áo của Cố Cẩm Tước, rồi tát mạnh lên mặt cô ta:

"Đụng đến con gái tôi? Cô đúng là chán sống rồi!"

Cái tát quá mạnh khiến Cố Cẩm Tước lảo đảo, gương mặt sưng đỏ ngay lập tức.

Cô ta định vùng vẫy phản kháng, nhưng dưới khí thế của cha tôi lại chẳng dám ho he một lời.

Chỉ trong chớp mắt, liên tiếp những cái tát giòn tan vang lên trong sảnh tiệc.

Những người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm.

“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Chẳng phải Chủ tịch Cố đang khảo sát cổ vật ở Tây Tạng sao? Sao lại xuất hiện ở đây, còn thẳng tay đánh chính con gái ruột của mình?”

“Khoan đã… ông ấy vừa gọi cô gái kia là con gái?”

“Tôi cũng nghe thấy! Rốt cuộc ai mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Cố?”

...

Tôi tiếp quản tập đoàn Cố thị chưa lâu, lại vừa có nửa năm đi châu Âu nghiên cứu cổ vật, nên rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Hầu hết mọi việc trong công ty tôi đều xử lý từ xa qua email.

Chính vì thế, hình ảnh về thiên kim tiểu thư nhà họ Cố trong mắt xã hội vốn khá mơ hồ, tạo cơ hội cho Cố Cẩm Tước lợi dụng.

Nhưng cha tôi thì khác.

Ông là người sáng lập Cố thị, là người mà ai cũng biết đến trong giới thượng lưu.

Ngay khi ông xuất hiện, mọi ánh mắt nghi ngờ đều lập tức đổ dồn về phía Cố Cẩm Tước.

Sau khi giúp tôi ngồi xuống một chiếc ghế cổ, cha tôi xắn tay áo, ánh mắt đầy uy nghiêm:

“Hôm nay, không ai được rời khỏi đây! Nếu chưa nói rõ ràng mọi chuyện, thì đừng hòng có ai thoát thân!”

Lời vừa dứt, Cố Cẩm Tước mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi run rẩy không nói nổi câu nào.

Nhưng Trần Thư Lan thì khác.

Sau một thoáng bối rối, hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn cố tỏ ra đáng thương.

Hắn ta ngước lên, ánh mắt tha thiết nhìn cha tôi:

“Ba vợ… là con đây! Con rể của ba – Trần Thư Lan!”

Cách hắn ta diễn kịch làm tôi thấy buồn nôn.

Nhưng cha tôi thậm chí chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, lạnh giọng quát:

“Bớt giả bộ đi! Tôi không quen biết loại người như cậu!”

“Tôi nói cho cậu biết, dám động đến con gái tôi, đừng hòng toàn mạng mà đi ra khỏi đây!”

Trần Thư Lan cắn răng, lại cố nặn ra hai giọt nước mắt, đáng thương nói:

“Ba vợ... ba sao có thể đối xử với con như vậy? Con là con rể mà ba đã chọn lựa kỹ càng mà!”

Cha tôi nghe xong, cười lạnh, rồi thản nhiên nói:

"Chọn lựa kỹ càng? Nói nhảm!"

"Tôi chọn con rể cho con gái mình là người khác!"

Trần Thư Lan cứng đờ cả người, hoảng hốt lắp bắp:

"Không… không thể nào! Bác đang nói dối! Cô ta vốn dĩ không phải con gái ruột của bác! Con đã lén đi xét nghiệm ADN rồi, cô ta không hề có quan hệ máu mủ với bác!"

Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại vang lên giữa đám đông:

"Trường An, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...