Thiên Kim Trở Về

Chương 1



1.

Nhìn theo bóng lưng ngạo nghễ rời đi của người phụ nữ đó, tôi một lần nữa xác nhận lại tấm biển vàng son khắc bốn chữ “Tổ trạch nhà họ Cố”, tuyệt đối không nhầm được.

Đôi sư tử tử sa trăm năm trước cổng chính là tôi bỏ số tiền lớn đấu giá mang về.

Vậy mà giờ đây, đám vệ sĩ đứng gác đều là những gương mặt xa lạ.

Trợ lý Tiểu Lâm bước lên trước một bước, chắn trước tôi, giọng đầy phẫn nộ:

“Đầu óc các người có vấn đề sao? Cô gái đứng trước mặt các người mới là người thừa kế thực sự của nhà họ Cố! Mau tránh ra!”

Nghe vậy, đám người kia lập tức bật cười đầy mỉa mai:

“Hừ, kẻ giả mạo còn diễn kịch giỏi ghê! Vừa bị tiểu thư nhà chúng tôi vạch trần mà vẫn chưa chịu cút đi?”

“Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của cô đi! Không có thiệp mời hạng vàng thì miễn vào, còn làm loạn nữa thì đừng trách chúng tôi đưa cô đến đồn cảnh sát!”

Lời vừa dứt, bên trong tổ trạch vang lên tràng pháo tay rộn rã.

Tôi kiễng chân nhìn vào, chỉ thấy bạn trai Trần Thư Lan đang dịu dàng vuốt ve bụng bầu của người phụ nữ kia, trong khi cô ta chủ động vòng tay ôm cổ anh ta, trao một nụ hôn dài.

Chỉ nghe thấy cô ta dịu dàng thổ lộ:

“Anh yêu, mang thai con của anh khiến em hạnh phúc như đang trong mơ, ngay cả tay nghề thêu thùa của em cũng muốn dành trọn cho bảo bối của chúng ta!”

“Ôi trời ơi, Cố tiểu thư đúng là hình mẫu của tình yêu, cưng chiều bác sĩ Trần đến tận mây xanh!”

“Đúng là trai tài gái sắc, cuối cùng cũng tu thành chính quả, lại còn có kết tinh tình yêu, khiến người ta phải ghen tị chết mất!”

“Chúa ơi, đây mới thực sự là hình ảnh của tình yêu đích thực, tôi bị đánh gục rồi!”

Tiếng trầm trồ ngưỡng mộ không ngớt vang lên từ phía khách mời.

Tôi cắn chặt môi, cả người run rẩy, cố gắng kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ.

Người phụ nữ tên Cố Cẩm Tước này, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Nhưng Trần Thư Lan rõ ràng là bạn trai của tôi, nửa năm trước, chúng tôi còn tổ chức lễ đính hôn rình rang.

Hôm đó, tôi nhận được nhiệm vụ giám định cổ vật khẩn cấp nên phải bay sang châu Âu, chính tay anh ta đã tiễn tôi lên máy bay.

Lời thề son sắt của anh ta vẫn còn văng vẳng bên tai:

“Chỉ Khê, dù bao lâu anh cũng đợi em trở về, rồi cho em một hôn lễ thế kỷ!”

Vậy mà chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi, anh ta đã cùng người khác kết hôn, thậm chí còn sắp lên chức bố.

Thì ra từ giây phút tôi rời đi, anh ta đã bắt đầu phản bội…

Thậm chí còn dung túng một người phụ nữ khác giả mạo danh phận của tôi!

Thật là nực cười!

“Nhìn rõ chưa? Đó mới là thiên kim tiểu thư nhà họ Cố, còn cô chỉ là đồ giả mạo!”

“Vẫn còn đứng đây giả ngây giả ngô? Đừng trách chúng tôi phải ra tay mạnh hơn!”

Đám vệ sĩ rút ra dùi cui điện, đe dọa tiến về phía tôi.

Tiểu Lâm tức giận đến tái mặt, còn định tranh luận tiếp nhưng bị tôi kéo lại.

Sau khi lên xe, cô ấykk vẫn còn run rẩy vì phẫn nộ:

“Cố tiểu thư… chuyện này quá đáng lắm rồi!”

“Tổ trạch đó vốn là nhà của cô, người đàn bà kia chính là kẻ lừa đảo!”

“Còn thiếu gia Trần nữa, sao anh ta có thể tuyệt tình đến mức này? Thậm chí để người khác mang thai… Rõ ràng hai nhà vốn là thế giao mà!”

Đúng vậy, người phụ nữ kia cả gan giả mạo tôi, quả là quá ngông cuồng.

Nhưng điều kỳ lạ là cô ta lại không hề bị vạch trần, mà Trần Thư Lan thì càng đáng ngờ hơn.

Chúng tôi quen nhau hơn hai mươi năm, không thể nào nhận nhầm người hoặc bị lừa dối được.

Vậy nhà họ Trần đóng vai trò gì trong vở kịch này?

Nhìn Tiểu Lâm vẫn còn tức tối, tôi khẽ cười:

“Đừng lo, đã dám động đến thứ thuộc về tôi, thì cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ.”

Tôi lập tức mở máy tính bảng cá nhân, kết nối với hệ thống công ty và hủy bỏ hợp đồng hợp tác sắp ký với nhà họ Trần.

Cách đây không lâu, chính cha của Trần Thư Lan đã đến tận nhà tôi, tha thiết mong muốn hợp tác độc quyền với dược liệu quý của tập đoàn nhà họ Cố.

Cha tôi nể tình hai nhà là thế giao, hơn nữa còn là thông gia tương lai, nên lập tức đồng ý ký hợp đồng béo bở này.

Nhưng hợp đồng còn chưa kịp ký thì lại xảy ra chuyện như thế này.

Với tư cách là người thừa kế của tập đoàn Cố thị, tôi có quyền quyết định mọi việc.

Hủy hợp tác, chỉ là chuyện của một câu lệnh.

Chỉ ít phút sau, bộ phận pháp lý đã xác nhận hủy bỏ thỏa thuận hợp tác.

“Nghe nói gần đây nhà họ Trần thất bại trong nghiên cứu dược phẩm, thiếu hụt tài chính nghiêm trọng, vì muốn hợp tác lần này mà đã đem ba bệnh viện đi thế chấp. Giờ hợp đồng bị hủy, e là ngay cả nền tảng của tập đoàn y tế cũng không giữ được nữa!”

Tiểu Lâm sửng sốt đến há hốc miệng.

Tôi chỉ khẽ cười mà không nói gì thêm.

Ba mươi phút sau, một tấm thiệp mời hạng vàng đặc biệt được chuyển đến tay tôi.

“Đi thôi, về nhà nào.”

Đồng thời, tôi gửi tin nhắn mời một số ông trùm y dược quốc tế đến tổ trạch thương thảo hợp tác.

Muốn mạo danh tôi, Cố Chỉ Khê?

E rằng bọn họ còn chưa đủ tư cách gọi tên tôi!

 

2.

Cầm trên tay thiệp mời vàng, dù không cam lòng, đám bảo vệ trước cổng cũng đành phải nhường đường.

Vừa bước vào sảnh chính của tổ trạch, tôi gần như nghẹt thở tại chỗ.

Những bức tranh thêu quý giá đã treo suốt nhiều thế kỷ không còn nữa, thay vào đó là những bức ảnh chụp đầy diêm dúa của kẻ mạo danh Cố Cẩm Tước.

Chiếc đèn cung đình pha lê thời Thanh trị giá hàng chục triệu đã bị thay bằng thứ đèn neon rẻ tiền, chói mắt như trong các quán bar mạng xã hội.

Phòng trưng bày cổ vật mà tôi tỉ mỉ thiết kế nay lại biến thành khu spa tràn ngập khói sương.

Giữa đại sảnh, Cố Cẩm Tước đang hưởng thụ những lời tâng bốc, đầu ngẩng cao, dáng vẻ tiểu thư quý tộc cao ngạo.

Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt ả lập tức sa sầm, giọng the thé quát tháo:

“Ai cho cô tự tiện xông vào nhà tôi?”

“Lôi con nhãi không biết xấu hổ này ra ngoài cho tôi!”

Tôi khẽ nhếch môi, thong thả cười:

“Chúng tôi đến đây theo lời mời đặc biệt của tiểu thư nhà họ Cố.”

Lời vừa dứt, một nhóm nhân vật tầm cỡ trong giới y dược quốc tế ùn ùn tiến vào.

“Cố tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được cô rồi!”

“Thỏa thuận cung ứng độc quyền dược liệu mà chúng ta bàn bạc trước đó, bao giờ có thể chính thức ký kết?”

Đám khách quý nước ngoài vây quanh, nói bằng thứ tiếng Trung còn lơ lớ, khiến Cố Cẩm Tước trông vô cùng bối rối.

Mày ả cau lại, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu:

“Mấy người là đám ăn mày nào chui ra từ xó xỉnh nào vậy?”

“Dám quấy rối lễ kỷ niệm của tôi và chồng tôi, chán sống rồi sao?”

Đám lãnh đạo tập đoàn dược phẩm lập tức tức giận:

“Cố tiểu thư, chính cô là người đã gửi thư mời chúng tôi!”

“Phải đó! Trên thiệp mời còn có dấu ấn độc quyền của Cố gia về thêu hoa bách hợp!”

Có người giơ điện thoại lên, hiển thị ảnh chụp email và thiệp mời. Mọi người xung quanh truyền tay nhau xem, dấu ấn trên đó chính là của Cố gia, không thể chối cãi.

Cố Cẩm Tước bối rối đến tái mặt, cố gắng trấn tĩnh:

“Chắc do tôi gần đây bận rộn chăm sóc thai nhi, nhất thời nhớ nhầm.”

“Các vị có thể rời đi ngay bây giờ.”

Rồi lập tức quay sang ra hiệu cho người đuổi đám khách quý ra ngoài.

Những doanh nhân dược phẩm danh giá đã quen được đối đãi long trọng, nay bị sỉ nhục như thế, ai nấy đều phẫn nộ:

“Cố gia các người rõ ràng đang đùa giỡn chúng tôi, bây giờ lại muốn phủi tay? Phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Đạo đức kinh doanh thấp kém như vậy, coi chúng tôi là những kẻ ngu ngốc chắc?”

“Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng đâu, đợi đơn khiếu nại chính thức từ Hiệp hội Y dược Quốc tế đi!”

Những tiếng mắng chửi bằng tiếng Pháp và tiếng Đức vang lên khắp đại sảnh.

Thế nhưng, Cố Cẩm Tước vẫn ngang ngược quay mặt đi, chẳng thèm đối phó, dáng vẻ kiêu căng khinh miệt.

Tôi cầm ly champagne lên, chậm rãi bước đến chính giữa hội trường:

“Đừng diễn nữa, cô vốn không phải thiên kim tiểu thư nhà họ Cố, đúng chứ?”

Câu nói của tôi như một quả bom nổ tung.

Toàn bộ khách khứa đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi, những tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt.

“Nực cười! Tôi đương nhiên là thiên kim tiểu thư nhà họ Cố!”

Cố Cẩm Tước hất cằm, khinh miệt nhìn tôi: “Còn cô là cái thá gì mà dám nghi ngờ thân phận của tôi?”

Tôi nhấp nhẹ một ngụm champagne, mỉm cười bình thản:

“Ai cũng biết tiểu thư Cố gia từ nhỏ đã thấm nhuần văn hóa truyền thống, thông thạo năm ngoại ngữ, đặc biệt là tiếng Pháp rất lưu loát.”

“Vừa nãy, các đại diện tập đoàn dược phẩm quốc tế tuyên bố sẽ chấm dứt mọi hợp tác với Cố gia, nhưng cô lại thờ ơ hoàn toàn, chẳng hề quan tâm đến lợi ích gia tộc hay danh tiếng trăm năm của Cố gia… Một tiểu thư danh môn thực sự, sao có thể hời hợt như vậy trước nguy cơ khủng hoảng?”

“Vậy nên… Cô rốt cuộc là ai?”

Đám đông lập tức xôn xao, ánh mắt những người xung quanh nhìn Cố Cẩm Tước đã không còn ngưỡng mộ, mà đầy nghi hoặc.

Cố Cẩm Tước đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt cứng ngắc, nhưng vẫn cố chấp biện hộ:

“Hừ! Chỉ là đám thương nhân nước ngoài nhờ vả nhà tôi, tôi việc gì phải cúi đầu nịnh bợ?”

“Hơn nữa, tôi đang mang thai, phải chăm lo cho con, nhất thời xúc động cũng là chuyện bình thường.”

Nói rồi, ả giả vờ yếu ớt, một tay đặt lên bụng, ra vẻ cao sang.

Tôi khẽ cười, không định để ả ta thoát dễ dàng:

“Nếu vậy, phiền Cố tiểu thư dùng tiếng Pháp giải thích cho mọi người về đặc điểm kỹ thuật của nghệ thuật thêu hoa bách hợp đi, chắc không quá khó chứ?”

Chương tiếp
Loading...