Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thiên Kim Thật Là Trà Xanh
Chương 3
Mấy ngày nay, tôi đều tỏ vẻ lạnh nhạt khi ở nhà.
Nhìn thấy mẹ Tô quan tâm quá mức cùng ánh mắt mơ hồ của Tô Viễn, tôi nghĩ đã đến lúc rồi.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi chậm chạp không xuống nhà, mẹ Tô lên lầu gọi tôi, lúc này mới phát hiện tôi đang phát sốt hôn mê.
Tô Viễn đã giúp gọi bác sĩ gia đình.
Sau khi uống thuốc, tôi vẫn không tỉnh lại.
Mẹ Tô tự trách mình: “Nhìn Quân Quân dạo này có vẻ như đang có tâm sự. Mẹ thật không xứng làm mẹ”.
Nghe mẹ nói như vậy, Tô Viễn cũng bắt đầu nhíu mày, tự hỏi có phải mình có phải quá không để ý đến tôi hay không.
“Mẹ, đừng bỏ rơi con, Quân Quân rất ngoan.”
Tôi đột nhiên bắt đầu nói những lời mê sảng.
“Quân Quân! Quân Quân!”
“Bố, mẹ, anh, con làm sai cái gì? Mọi người đừng bỏ Quân Quân! Con không muốn quay lại cô nhi viện!”
Nghe tôi nói, mẹ Tô và Tô Viễn cảm thấy phức tạp.
Cho đến khi nước mắt trào ra từ đôi mắt nhắm nghiền của tôi, một nỗi buồn không lời tràn ngập căn phòng và lây nhiễm cho cả hai người.
Mẹ Tô không kìm được ôm tôi khóc: “Quân Quân, con gái của mẹ, con là đứa trẻ mẹ mang nặng đẻ đau, đứt ruột sinh ra! Là do mẹ không tốt, con mau tỉnh lại đi!”
Tô Viễn nhìn tôi – người có gương mặt giống anh ấy, và cũng cảm động vì điều đó.
Đáng tiếc nguyên chủ không nghe được nữa.
Tôi đã có một giấc ngủ ngon và không tỉnh giấc cho đến trưa ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện thái độ của mẹ Tô và Tô Viễn đối với tôi đã thay đổi rất nhiều.
Mặc dù trước đây họ đối xử rất tốt với tôi, nhưng đó chỉ là tình cảm plastic.
Những ngày sau đó, mẹ Tô đặt tôi lên vị trí thứ nhất, mỗi ngày đều hỏi han sức khỏe của tôi, hận không thể bù đắp mười tám năm qua cho tôi.
Và Tô Viễn cũng bắt đầu quan tâm đến tôi.
Khi hắn thấy món ăn yêu thích của tôi, sẽ đưa tới trước mặt tôi, và sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ cho tôi khi hắn ra ngoài.
Chứng kiến tất cả những điều này, trong lòng Tô Tình càng hận tôi hơn.
Vài ngày sau, khi tan học về nhà, tôi thấy Tô Tình đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt vui vẻ.
Cha Tô và mẹ Tô cũng tỏ vẻ tự hào.
“Lâm Quân, tớ sắp tham gia cuộc thi dương cầm cấp tỉnh,cậu có muốn tham gia cùng ta không?”
“Ồ, đúng rồi, tớ quên mất, cậu chưa từng nhìn thấy đàn, làm sao có thể tham gia thi đấu?”
Tô Tình nhìn tôi với vẻ mặt giễu cợt.
Tô Tình được Tô gia dạy dỗ cẩn thận từ khi còn nhỏ, tôi không ngạc nhiên khi cô ta chơi piano tốt.
“ Đúng vậy, tớ không giống cậu , từ khi còn nhỏ đã được học nhiều thứ như vậy.” Tôi mất mát nói.
Mẹ Tô nghe thấy tôi nói như vậy, đau lòng nói : “Quân Quân, là mẹ không tốt, làm lạc mất con! Con có thể học bất cứ thứ gì con muốn, bố mẹ sẽ mời giáo viên tốt nhất cho con.”
“Cái gì cũng có thể sao?” Tôi ngập ngừng.
“Chỉ cần con muốn, cái gì cũng được!” Mẹ Tô lần nữa hứa hẹn.
Đây là những gì tôi đã chờ đợi!
Tôi chờ đợi nhìn cha Tô: “Bố, con… muốn vào công ty, theo bố học quản lý, bố có thể dạy con không?”
Bố Tô hơi ngạc nhiên khi nghe điều này.
Ông ấy không hề nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến việc quản lý công ty.
Nhưng vẫn đồng ý: “Đương nhiên, nhưng học cái đó rất nhàm chán, cũng có thể ảnh hưởng việc học của con ở trường, con có thể kiên trì sao?”
Tôi vội vàng vui vẻ gật đầu: “Con nhất định sẽ kiên trì!”
Sau khi tôi ngắt lời, mọi người đều phớt lờ việc Tô Tình sẽ tham gia cuộc thi piano.
Tô Tình trông có vẻ u ám và nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Tôi nở nụ cười đắc ý với cô ta.
Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu đi theo bố Tô đến công ty học quản lý.
Nhưng tôi cũng không bỏ lỡ các lớp học của mình.
Nguyên chủ ban đầu đã có thành tích không tồi, mà trước khi tôi xuyên sách cũng được gọi là học bá.
Một chút kiến thức cấp ba này giống như trò chơi trẻ con đối với tôi.
Chẳng mấy chốc, điểm số của tôi tăng vọt lên vị trí thứ hai trong trường, và vị trí đầu tiên là Giang Chu.
Các giáo viên và bạn học trong trường ngày càng quý tôi, và sức ảnh hưởng của tôi thậm chí còn có dấu hiệu ngang bằng với Giang Chu.
Tuy nhiên, điểm số của Tô Tình thì ngày càng tệ.
Một ngày trước cuộc thi piano, Tô Tình chặn tôi ở cửa phòng.
“Lâm Quân, cô đoán xem bố mẹ và anh trai quan tâm đến ai hơn?”
Cho đến bây giờ, Tô Tình vẫn khăng khăng gọi tôi là “Lâm Quân” thay vì “Tô Quân”.
Tôi không trả lời, nhưng nhìn nụ cười nham hiểm của cô ta, tôi chỉ cảm thấy rằng cô ta sẽ lại trở thành một con quỷ.
“Cô nói, nếu biết cô vì ghen tị với tôi mà đẩy tôi ngã cầu thang, họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Tôi chưa kịp trả lời, Tô Tình đã ngã ngửa ra sau.
Thật không may, tôi đã tóm lấy Tô Tình và lăn xuống cầu thang cùng cô ta.
Tô Viễn lập tức chạy tới: “Làm sao vậy?”
Tô Tình còn chưa kịp mở miệng, tôi liền kêu đau một tiếng: “Anh, em đau, đau quá!”
Tôi che chân với nỗi đau trên khuôn mặt của tôi.
Không phải chỉ là giả vờ sao! Đây là những gì tôi làm tốt nhất.
Tô Tình bị tôi làm cho sửng sốt: “Em ấy… em ấy tự mình lăn xuống! Em cũng bị thương, anh.”
Khi mẹ Tô đến, bà đã rất sợ hãi và vội vàng đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Tô Tình mấy lần muốn nói, đều bị tiếng kêu đau của tôi che lấp.
Cho đến khi lên xe, tôi giả vờ vô tình giải thích:
“Tình Tình đang đứng ở cầu thang, con còn tưởng rằng cô ấy sơ ý sẽ ngã nên đã kéo cô ấy, không ngờ lại bị kéo xuống. Mẹ, anh, Tình Tình không phải là cố ý.”
“Cô nói bậy! Cô còn dám nói hươu nói vượn nữa!” Tô Tình làm bộ muốn đứng dậy đánh tôi.
Tôi sợ hãi vội vàng co rúm vào lòng Tô Viễn.
Tô Viễn bảo vệ tôi: “Tô Tình! Đủ rồi!”
Tô Tình bình tĩnh lại.
Sau khi đến bệnh viện, tôi và Tô Tình đều không sao, nhưng Tô Viễn vẫn bảo vệ tôi từng bước.
Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của tôi khi nằm ở trong n.g.ự.c hắn, yếu ớt gọi hắn “anh trai”, Tô Viễn nhất thời cảm thấy hoảng sợ.
Ngay cả thái độ của hắn đối với Tô Tình cũng không tốt lắm.
Tô Tình không thể tin được.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng vị trí của tôi trong lòng họ đã thay đổi.
Tô Tình vẫn là không thể tham gia cuộc thi piano.
Tôi biết rằng Tô Tình sẽ không bao giờ nuốt được cục tức này.
Để giành được sự ưu ái, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ ra nhiều cách khác.
Quả nhiên, vì để thu hút sự chú ý của mọi người, Tô Tình đã trở nên nổi loạn.
Trốn học, uống rượu và thậm chí gặp gỡ những người không đứng đắn.
“Tô Tình, bây giờ là mấy giờ rồi mà con mới về hả?” Mẹ Tô vẻ mặt không vui nói.
“Mẹ, mẹ còn biết quan tâm đến con sao?
Nấc… Mẹ không phải có con gái rồi sao? Tại sao mẹ còn quan tâm đến con?” Tô Tình say sưa nói.
“Con nói bậy bạ gì vậy! Con và Quân Quân đều là con gái của mẹ! Mẹ đã chăm sóc con mười tám năm rồi, tại sao mẹ không thể chăm sóc con được nữa?” mẹ Tô xúc động hỏi.
“Không!Mẹ đã không còn yêu con nữa!” Nói xong, Tô Tình bắt đầu khóc.
Suy cho cùng vẫn là đứa con gái mình nuôi mười tám năm.
Mẹ Tô xót xa dỗ dành cô ta: “Sao mẹ lại không thương con nữa? Con mãi là công chúa nhỏ của mẹ.”
Tôi đứng trên cầu thang lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Nực cười, Tô Tình, người đã tận hưởng cuộc sống của nguyên chủ mười tám năm, lại cho rằng cô ta nhận được rất ít tình thương?
Những gì cô ta ăn và sử dụng ở nhà họ Tô là tốt nhất, nhưng nguyên chủ thì sao?
Sau khi cha mẹ nuôi phát hiện ra nguyên chủ không phải con họ, họ lập tức ném cô vào cô nhi viện.
Nguyên chủ tuổi còn nhỏ, ở cô nhi viện bị bắt nạt nhưng không dám nói, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Tôi không có tư cách thay nguyên chủ tha thứ cho họ.
Thấy mẹ Tô bị Tô Tình dỗ dành vài câu, tôi bưng một cốc nước nóng đưa cho Tô Tình.
“Lâm Quân, cô đang giả bộ cái gì vậy?” Tô Tình giả vờ say hất tay tôi ra.
Chiếc cốc rơi xuống đất và vỡ tan, và nước nóng vô tình làm bỏng tay tôi.
“Quân Quân! Con có sao không?” Mẹ Tô hốt hoảng hét lên.
Bố Tô và Tô Viễn đi xuống cầu thang sau khi nghe thấy âm thanh.
“Con không sao. Mẹ, Tô Tình không phải cố ý.”
Tôi tỏ ra hiểu chuyển, nhưng không thể ngừng khóc vì đau.
Tôi đã được đưa đến bệnh viện.
Ngoại trừ Tô Tình, những người khác đều vây quanh tôi và quan tâm đến tôi.
“Tô Tình, con xem bộ dạng của con bây giờ đi! Đây đã là lần thứ hai!” Cha Tô nghiêm túc chất vấn Tô Tình.
“Bố mẹ, anh, mọi người đều không cần con sao?”
“Là mọi người nói, con vĩnh viễn là tiểu công chúa duy nhất của Tô gia.”
“Vì cái gì? Mọi thứ đã thay đổi khi Lâm Quân trở lại!” Tô Tình hét lên một cách cuồng loạn.
“Tình Tình, bình tĩnh lại đi!” Tô Viễn đến gần Tô Tình, khuyên nhủ cô ta.
Tô Tình lúc đầu vốn không uống nhiều nên bây giờ cô ta khá tỉnh táo.
“Bố mẹ, con sai rồi,con chỉ là quá yêu bố mẹ.” Tô Tình thì thào nói.
Thấy vẻ mặt cẩn trọng từng li từng tí của Tô Tình, bọn họ cuối cùng vẫn là tha thứ cho cô ta.