Thiên Kim Thật Là Trà Xanh
Chương 1
Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Yêu nhầm cả đời”, một cuốn tiểu thuyết về thiên kim thật thiên kim giả.
Cuốn tiểu thuyết kể về cô con gái giả mạo Tô Tình, người bị Tô gia giàu có bế nhầm từ khi còn nhỏ, nhưng được yêu thương hết mực.
Tô Tình từ nhỏ đã được cưng chiều về mọi mặt, được nhà họ Tô cẩn thận bồi dưỡng mười tám năm, cô ta cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi.
Còn thiên kim thật Lâm Quân thì từ nhỏ đã bị cha mẹ nuôi ném vào cô nhi viện, chưa một ngày được cha mẹ yêu thương.
Mà tôi, một trà xanh cao cấp, đã xuyên qua cơ thể của thiên kim thật Lâm Quân.
Vừa khi xuyên vào tôi đã gặp cảnh tượng Tô gia đến nhận con gái.
May mắn thật.
Người lái xe đưa tôi đến cổng biệt thự của nhà họ Tô.
Bố Tô, mẹ Tô còn có anh trai của nguyên chủ Tô Viễn đứng ở cửa để chào đón.
Tôi nhìn kỹ từ trong xe.
Bố Tô và mẹ Tô có vẻ hiền lành.
Tô Viễn cao, chân dài, khuôn mặt đẹp trai, nếu nhìn kỹ thì các nét trên khuôn mặt anh ấy có phần giống tôi.
Cô gái bên cạnh Tô Viễn có khuôn mặt xinh xắn, mặc một chiếc váy đắt tiền và đang ôm một con cún.
Cô ta trông giống như công chúa nhỏ được gia đình chiều chuộng, cô ấy chắc chắn là thiên kim giả Tô Tình.
Sau khi xe dừng lại, tôi vuốt tóc rồi không vội xuống xe.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, ai lại không yêu một cô con gái xinh đẹp và lễ phép?
Bố Tô thấy tôi thì gật đầu: “Trở về thì tốt rồi, mấy năm nay con đã phải chịu khổ.”
Đôi mắt mẹ Tô ươn ướt, ôm lấy tôi: “Quân Quân, con gái mẹ…”
Khung cảnh này khá giống với những gì tôi tưởng tượng.
Nhân lúc không ai để ý, tôi cúi đầu nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, mặt tôi như hoa lê dính hạt mưa.
Với bộ đồng phục học sinh mà tôi đã đặc biệt chọn và một mái tóc đen dài thẳng, cả người trông điềm đạm đáng yêu cực kì.
Mẹ Tô nắm lấy tay tôi và giới thiệu: “Đây là anh trai của con, Tô Viễn, còn đây là… Tô Tình, sau này hai đứa hòa thuận với nhau nhé.”
Đôi mắt của mẹ Tô lấp lánh, có chút áy náy nhìn tôi.
Tôi tỏ vẻ thân thiện, gọi Tô Viễn một cách ngọt ngào là “Anh trai”, và lại mỉm cười với Tô Tình.
Tô Viễn sắc mặt khó coi, một tay ôm Tô Tình, nhìn tôi với vẻ phòng bị.
Với vẻ mặt dò xét, Tô Tình nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói: “Cậu là Lâm Quân?”
Sau đó cô ta cười khinh bỉ: ” Cậu đang mang cái gì vậy? Một lát vào nhà đừng làm bẩn sàn nha.”
“Tình Tình!” Mẹ Tô không vừa ý ngăn lại.
Tôi không tức giận, tỏ vẻ xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tớ… tớ chỉ có một đôi giày này thôi”.
Nói xong còn giả vờ lo lắng và cúi đầu xuống.
Mẹ Tô lại không kìm được nước mắt: “Quân Quân, là mẹ không tốt, để lạc mất con. Từ nay về sau mẹ sẽ mua cho con thật nhiều giày dép, con gái của mẹ!”
Bố Tô cũng xúc động, nhìn về phía Tô Tình với ánh mắt cảnh cáo.
Tô Tình tức giận giậm chân, quay người chạy vào nhà, Tô Viễn lập tức đuổi theo cô ta.
Để đền bù cho tôi, bố Tô và mẹ Tô đã cho tôi một cái thẻ đen và mua cho tôi rất nhiều quần áo.
Đây là điều tôi mong đợi, lợi dụng sự áy náy của cha Tô mẹ Tô để đạt được mục đích.
Thân phận của Tô Tình và tôi được định sẵn là không thể làm bạn.
Nếu Tô Tình không tới khiêu khích tôi, chúng tôi có thể cùng chung sống một cách hòa bình, nhưng xem ra không có khả năng.
Quả nhiên, Tô Tình đã không khiến tôi thất vọng.
Để chào đón tôi về nhà, bữa tối hôm nay phong phú lạ thường.
Vừa ngồi vào bàn ăn, Tô Tình liền hướng phòng bếp kêu lên: “Dì, dì không biết tôi muốn giảm cân sao? Bữa ăn kiêng của tôi đâu?”
“Hôm nay nhiều món ngon như vậy, ăn kiêng làm gì?” Tô Viễn xoa đầu Tô Tình.
“Em muốn ăn!”
“Dì còn đặc biệt làm món cua con thích!” Mẹ Tô cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng thuyết phục.
“Mẹ ~ con không có khẩu vị lắm, con muốn ăn đồ ăn kiêng!” Tô Tình nũng nịu nói.
Mẹ Tô bất đắc dĩ lắc đầu, coi như ngầm đồng ý.
Tô Tình liếc nhìn tôi một cách đầy đắc ý.
Tôi cảm thấy thật buồn cười, Tô Tình đang cố ý khiêu khích tôi?
Tôi không bị ảnh hưởng bởi cô ta, chỉ tập trung ăn thức ăn của mình.
Thấy tôi không phản ứng, Tô Tình không hài lòng: “Lâm Quân, cậu ăn nhiều một chút, dù sao cậu cũng chưa từng được ăn ngon đúng không?”
Mọi người còn chưa kịp nói chuyện, tôi sửng sốt một chút, đặt đũa xuống: “Đúng vậy, cô nhi viện rất ít khi có thịt để ăn.”
Trước khi Tô Tình có thể thu hồi nụ cười, tôi tiếp tục: “Tớ thật may mắn khi tìm thấy cha mẹ. Những đứa trẻ khác trong cô nhi viện thậm chí còn không được ăn no.”
Tôi nói xong, hai mắt đỏ hoe, mặt ủ rũ.
Mẹ Tô nghe vậy liền nhớ tới cảnh ngộ của tôi, vội vàng đứng dậy gắp rất nhiều đồ ăn vào bát tôi.
“Quân Quân, ăn nhiều một chút đi, con là một đứa nhỏ có tấm lòng lương thiện.” Nói xong nhìn bố Tô, “Nhà họ Tô chúng ta cũng nên làm chút chuyện tốt.”
Bố Tô cũng đồng ý: “Chúng ta hãy quyên góp cho trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa Quân Quân, đó cũng là một điều tốt cho công ty.”
Tôi rất phấn khích và nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Con cảm ơn bố mẹ!”
Bố Tô và mẹ Tô rất hài lòng với biểu hiện của tôi, còn Tô Viễn nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Mà Tô Tình lại tức giận đập đũa: “Con ăn no rồi!”
“Tô Tình, sao con càng ngày càng không lễ phép!” Bố Tô cau mày.
Tô Tình hiển nhiên rất sợ ba Tô, cô ta rụt cổ lại và không nói nữa.
Nhân lúc không ai để ý, tôi cười khiêu khích với Tô Tình.
Cô ta thực sự bị tôi chọc tức: “Lâm Quân, cô đang giả vờ cái gì vậy?”
Tôi giả vờ sửng sốt và lo lắng nhìn những người khác.
“Tô Tình, nếu con còn làm loạn, tháng này tiền tiêu vặt sẽ bị trừ hết!” Mẹ Tô vẻ mặt không vui nói.
“Bố mẹ đừng mắc lừa cô ta, cô ta chỉ là giả bộ thôi mà!”
Thấy Tô Tình làm ầm lên, bố Tô rốt cuộc không nhịn được: “Đủ rồi! Bố sẽ tịch thu thẻ của con!”
Mẹ Tô tỏ vẻ thất vọng và cùng bố Tô rời đi.
“Anh, anh không tin em sao?” Tô Tình vội vàng nhìn về phía Tô Viễn.
“Tính khí của em khi nào thì mới có thể thay đổi?” Vẻ mặt Tô Viễn chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tôi chẳng thèm nhìn cảnh huynh muội tình thâm của bọn họ, cứ giả vờ cẩn thận lên lầu.
Sau khi trở về phòng và khóa cửa lại, cuối cùng tôi cũng được thư giãn.
Mặc dù bố Tô và mẹ Tô có vẻ tốt với tôi, nhưng tôi biết rằng giữa tôi và Tô Tình, họ vẫn sẽ thiên vị Tô Tình hơn.
Cái kết của thiên kim thật trong nguyên tác không tốt lắm.
Sau khi con gái ruột được đưa về nhà họ Tô, không ai trong Tô gia thực sự yêu thương cô ấy, điều này đã dẫn đến cô ấy bị trầm cảm và t.ự t.ử sau khi bị Tô Tình chèn ép.
Ai quan tâm đến cảm xúc của nguyên chủ?
Tôi không nghĩ rằng những việc tôi đang làm không hề sai.
Khi tôi ra ngoài vào sáng sớm hôm sau, tôi tình cờ gặp Tô Viễn vừa tập thể dục xong.
Tô Viễn liếc tôi một cái, đi tới nói: “Tô Tình chỉ là bị chiều hư rồi, đừng tranh cãi với em ấy.”
Tôi cười thầm trong lòng, ai mới là em gái ruột của anh?
Tuy vậy trên mặt tôi vẫn lộ ra một nụ cười đáng yêu: “Em biết rồi, anh trai. Cô ấy chỉ là tâm tình không tốt, em sẽ không giận cô ấy.”
Tô Viễn gật đầu, tùy ý nói: “Gặp phiền phức có thể tới tìm anh.”
“Thật hả anh?” Tôi chờ đợi nhìn Tô Viễn.
Tô Viễn không ngờ lời tùy tiện nói lại được tôi coi trọng như vậy, sau khi nói “ừm” một tiếng, hắn vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng vẻ như đang chạy trốn.
Tôi mỉm cười, quay người đi xuống lầu.
Thấy tôi thay bộ đồ mới, sự ghen ghét trong mắt Tô Tình suýt nữa đã trào ra.
Nước da trắng và các đường nét trên khuôn mặt tôi rất thanh tú, mặc một chiếc váy cao cấp màu trắng phối với chiếc băng đô đã nổi bật tiên khí trên người tôi.
Đặc biệt, vẻ ngoài tôi trông giống hệt người Tô gia, điều này càng khiến Tô Tình không vừa mắt.
Quả nhiên, Tô Tình không đợi được nữa mà nói ra.
Nhưng lần này cô ta đã học được rất nhiều.
Tô Tình cầm tách trà trong tay lớn tiếng nói với chú cún của mình: “Gà rừng thì chính là gà rừng, đừng tưởng thay da đổi thịt là có thể thành phượng hoàng.”
Tôi thấy hơi buồn cười, thủ đoạn này quá trẻ con.
“Hóa ra là con cún của Tình Tình có tên gọi như vậy, thật là… khác biệt.”
Tôi nhìn Tô Tình, che miệng cười khúc khích.
Cô ta hung dữ nhìn tôi chằm chằm, tôi chào bố Tô và mẹ Tô như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy tôi đã mặc xong bộ quần áo mà đã được chuẩn bị, mẹ Tô hài lòng nói: “Quân Quân trông thật xinh xắn.”
Tôi nở một nụ cười ngượng ngùng và ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Tô Tình cũng không mất trí, sau khi bình tĩnh lại, cô ta nở nụ cười: “Đúng vậy, con gái vẫn nên ăn mặc đẹp, tớ còn rất nhiều quần áo trước đây ít mặc đến, tớ sẽ đưa chúng cho cậu.”
Nói xong, cô ta nháy mắt với mẹ Tô như lấy công.
Mẹ Tô cũng bị cô chọc cười: “Thật hiếm khi thấy con có tâm như vậy.”
Cho tôi quần áo cô ta không thích? Tôi đảo mắt trong lòng.
“Đương nhiên, nhưng chúng con rất nhanh sẽ học cùng trường, con mặc quần áo cũ của Tình Tình thì có vẻ không tốt lắm?”
Tôi nhấn mạnh “quần áo cũ” và nói một cách ngập ngừng.
“Quần áo cũ thì mặc làm gì? Cũng không phải nhà chúng ta không mua nổi!” Bố Tô cảm thấy không thoải mái.
Nhà họ Tô là một gia đình danh giá, để con gái họ mặc quần áo cũ sẽ rất mất mặt.
“Quân Quân, con muốn quần áo kiểu gì, cứ để họ giao tận nhà cho con, đừng để bạn học xem thường!”
“Cảm ơn bố, bố thật tốt!” Tôi nũng nịu cảm ơn, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Mẹ Tô lúc này mới ý thức được mình vừa rồi lời nói có bao nhiêu không thích hợp, vội vàng đổi lời: “Được! Lát nữa mẹ sẽ chuyển một ít tiền tiêu vặt cho con, con muốn mua gì cũng được!”
Tô Tình tức giận đến mức giật mạnh lông của con cún trong tay khiến nó gào lên vì đau.
Thấy mọi người nhìn mình, cô ta ném con cún sang một bên, quay người chạy lên lầu.
“Đứa nhỏ này bị em chiều đến càng ngày càng không lễ phép!” Bố Tô nhíu mày nhìn mẹ Tô.
Mẹ Tô cũng không hài lòng nhìn bóng lưng của Tô Tình.