Thái Phó Hối Hận Theo Đuổi Vợ

2



4

Chúng bảo đó là chức quan rất lớn, phải đọc rất nhiều sách mới làm được.

Thì ra, Phó Vân Tịch là người từng đọc nhiều sách đến thế.

Vậy thì lời hắn nói ắt là đúng.

Ta gả cho đồ tể, hẳn là hợp lẽ.

Mẫu thân ta làm việc nhanh nhẹn, chưa đến hai ngày,Đã dẫn bà mối Vương ở đầu thôn đến cửa.

Bà mối mặt tươi như hoa, cười nói với ta: “Minh Nguyệt à, làng bên có một người giết heo, con có muốn không?”

Ta không do dự, liền gật đầu đồng ý.

Chiều hôm sau, bà mối Vương liền dẫn người ấy đến nhà.

Đây là lần đầu tiên ta ngồi với một nam tử khác ngoài Phó Vân Tịch.

Bởi vậy, trong lòng vô cùng ngượng ngùng.

Nào ngờ, vừa gặp mặt, ta mới phát hiện… lại là người quen.

Từ sau khi Phó Vân Tịch đến nhà ta,

Đậu phụ nhà ta đều được mang ra chợ lớn bán.

Hắn ghét việc rong ruổi khắp ngõ xóm rao hàng.

Thà đi bộ thêm mười dặm lên trấn trên,

Cũng không chịu đẩy xe sang mấy làng bên rao gọi bán buôn.

Trần Nhị là người ta quen được khi bán đậu phụ ngoài chợ.

Thuở ấy, hắn bán thịt heo, ngồi sạp đối diện với ta.

Phó Vân Tịch vốn thanh cao, bán đậu phụ cũng chẳng chịu cúi đầu.

Hắn ghét nhất những bà thím soi mói kén chọn, càng ghét hơn mấy mụ lớn giọng trả giá tay chống hông.

Vậy nên mỗi ngày đến lúc mặt trời xế bóng, đậu phụ vẫn còn đầy rổ.

Hôm đó trời đổ mưa, ta với Phó Vân Tịch còn dư nhiều đậu phụ,

Hai người đội mưa, vội vã khiêng hàng vào trú dưới mái hiên,

Thế nhưng vẫn bị dầm ướt không ít.

Lúc then chốt, chính Trần Nhị ra tay giúp đỡ.

Hắn giết heo quanh năm, thân hình rắn chắc như gỗ lim.

Chỉ vài ba lượt tay, đã dọn hết sọt đậu và gánh hàng vào chỗ khô ráo.

Ấy là lần đầu tiên, ta cảm thấy lời mẫu thân ta năm xưa thật quý báu.

Quả nhiên, người có vóc dáng cường tráng thì thật tốt.

Lần này tái ngộ,Trần Nhị còn lúng túng hơn cả ta, gặp ta rồi, hai tay không biết để vào đâu.

Ta mời hắn uống nước, hắn liền nói nước này ngon thật.

Ta mời hắn ngồi mép giường sưởi, hắn bảo mép giường thật dễ ngồi.

Dăm ba câu qua lại, ta đã bị dáng vẻ ngốc nghếch kia của hắn chọc cho bật cười.

Thấy ta cười, hắn gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ta vụng lời, khiến cô nương chê cười rồi.”

Ta vội vàng xua tay: “Không phải đâu, không phải cười chê ngươi đâu.”

Hai người ngồi đối diện, bỗng chốc không biết nói gì.

Một hồi sau, Trần Nhị chợt nhớ ra điều gì, liền lục trong áo lấy ra một gói đường mạch nha.

Đẩy gói quà qua bàn tới trước mặt ta.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

“Lần đầu gặp, không biết cô nương thích gì, nên ta mua ít đường mạch nha.”

“Thấy các cô gái ngoài phố đều thích ăn loại này.”

Gói kẹo được bọc cẩn thận bằng giấy dầu,

Đủ thấy hắn có lòng.

Ta nhẹ nhàng gỡ từng lớp giấy,

Lấy một viên cho vào miệng.

Trần Nhị thấy ta ăn kẹo hắn mang tới,

Cười khờ khạo không dứt.

Hắn ngốc đến vậy, ta không nên giấu giếm điều gì.

Vì thế, ta kể cho hắn nghe sự thật.

“Trước đây ta từng thành thân một lần.”

“Ngươi chắc từng gặp rồi – người cùng ta bán đậu phụ đó.”

“Hắn vốn là quan lớn kinh thành, bị kết tội rồi ta bỏ bạc mua về.”

“Chỉ là… hắn chê ta quê mùa, chẳng muốn cùng ta sống đời phu thê.”

“Mấy hôm trước án được lật lại, hắn đã hồi kinh rồi.”

Thường thì, nam tử nghe ta nói vậy, đều lộ vẻ chán ghét hay chê bai.

Nhưng Trần Nhị vẫn chỉ cười ngốc nghếch, liên tục lặp lại: “Không sao, không sao, đi rồi thì tốt.”

Ta lấy làm lạ: “Ngươi không chê ta ư?”

Trần Nhị cười e thẹn: “Cô nương không chê ta thô lỗ là tốt lắm rồi.”

Cả hai đang chuyện trò vui vẻ,Thì Vương bà mối gõ vào cửa sổ: “Trần đồ tể, đến giờ về rồi.”

Trần Nhị đứng dậy, nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Nhưng không chống lại được tiếng gọi thúc giục của bà mối,Cuối cùng đành xoay người rời đi.

Ngay khoảnh khắc hắn sắp bước qua cửa, ta gọi với theo:

“Trần đồ tể… kẹo mạch nha ngon lắm. Lần sau tới… mang thêm nhé.”

Ánh mắt hắn vốn nhuốm vẻ thất vọng, nay bỗng sáng rỡ lên.

Hắn gật đầu liên hồi, miệng không ngớt đáp: “Được, được lắm.”

Có lẽ vì quá đỗi vui mừng, khi ra cửa, hắn vô tình vấp phải ngưỡng cửa nhà ta.

Nhìn dáng vẻ chất phác ấy, đi được ba bước lại quay đầu nhìn một lần,

Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Sau khi định hôn cùng Trần đồ tể,

Mẫu thân ta liên tục hỏi ta không biết bao nhiêu lần: “Con gái à, con thật sự muốn gả sao?”

Ta gật đầu:”Chuyện đến nước này còn hối được sao?”

“Họ đã mang cả ngỗng sống đến cầu thân, lẽ nào ta còn đem trả về à?”

Mẫu thân nói: “Mẹ không phải có ý ấy. Mẹ chỉ sợ… sợ con hối hận.”

Ta thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Con thì có gì mà phải hối hận?”

Người hơi do dự, lắp bắp nói: “Con chẳng phải vẫn luôn muốn lấy một phu quân đẹp trai sao?”

Ta cười đáp: “Ca ca Trần Nhị cũng không đến nỗi kém sắc mà.”

5

Mẫu thân thở dài một hơi.

Ta biết bà muốn nói điều gì.

Bà muốn hỏi: chẳng phải con vẫn luôn để tâm tới Phó Vân Tịch ư? Sao đột nhiên lại đổi ý?

Mà ta cũng chẳng rõ vì sao mình lại thay đổi.

Có lẽ bởi ta thật sự nhận ra, như lời Phó Vân Tịch từng nói – ta và hắn, vốn chẳng hợp nhau.

Cũng có lẽ, bởi cuối cùng ta hiểu lời mẫu thân nói trước kia là đúng.

Rốt cuộc, từ khi Trần Nhị đến nhà,

Ngày tháng của mẹ con ta quả thật khấm khá hơn nhiều.

Hắn còn tháo vát hơn cả ta.

Ta phải mất cả một canh giờ mới xay xong một mẻ đậu, hắn chưa tới nửa canh đã làm xong.

Không chỉ vậy, hắn còn thường đem thịt ngon đến cho ta và mẹ.

Khiến mẹ con ta đều tròn trịa thêm mấy phần.

Đến ngày nạp lễ,Trần Nhị kéo một xe sính lễ, còn mang theo nửa tảng thịt heo.

Khi đặt thịt vào tay mẫu thân ta,Mặt hắn đỏ như gấc, nói:”Xin nhạc mẫu yên lòng, con nhất định sẽ đối tốt với Minh Nguyệt.”

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

Mẫu thân ta cười tươi rói, đặt tảng thịt ngay chính sảnh,Mắt không rời khỏi cảnh Trần Nhị vụng về nhét viên kẹo vào miệng ta.

Sau khi nạp lễ, hôn kỳ giữa ta và Trần Nhị chính thức định xuống.

Lần đầu tiên ta mới biết, thì ra thành thân là chuyện rườm rà đến thế.

Hôn sự với Phó Vân Tịch khi xưa,

Tất cả chỉ là ta một lòng si tình.

Ngay cả hỏi danh cũng không có, chớ nói chi hôn lễ.

Còn lần này với Trần Nhị, lại được tổ chức đàng hoàng, đủ đầy hương sắc.

Trước sau nhà ta đều treo lồng đèn đỏ rực.

Ngay cả con lừa đã lâu không làm việc cũng được buộc thêm một đóa hoa hồng trên đầu.

Từ sáng sớm, Trương nương tử trong làng đã đến giúp ta vấn tóc.

Vượt qua trận “tra tấn” lúc xoắn tóc xong, lại đến lượt bôi lên mặt nào là phấn son kỳ dị.

Tới khi Trần Nhị bước chân tới cửa,Ta đã bị mùi hương nồng nặc khiến nghẹt thở không nổi.

Trần Nhị mồ côi cha mẹ từ nhỏ.

Bởi vậy, sau khi rước ta, hắn dẫn ta vòng qua làng hắn một vòng,

Sau đó mới quay về lại nhà ta làm lễ.

Khi bái đường, qua lớp khăn đỏ, ta nghe thấy mẫu thân nghẹn ngào nói: “Tốt lắm, tốt cả rồi.”

Sau lễ thành hôn, ta được hỉ bà dắt vào căn phòng vừa được sửa sang.

Trần Nhị còn ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa.

Ta ngồi trên giường, đội khăn hồng, chờ hắn vào vén khăn cưới.

Đợi mãi đến độ suýt ngủ gật,Mới nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần…

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, dừng ngay trước mặt ta.

Ta tưởng đâu là Trần Nhị đã quay về,

Liền lên tiếng gọi: “Ca ca Trần Nhị, mau tới giúp ta vén khăn cưới đi.”

“Ta sắp bị nghẹt thở trong này rồi.”

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo,

Lại vang lên một giọng nói lành lạnh, quen thuộc của Phó Vân Tịch: “Ngươi gọi ai là ca ca?”

Hồi kinh đã gần một tháng.

Thế nhưng Phó Vân Tịch vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, uể oải.

Làm việc gì cũng chẳng hăng hái.

Chuyện năm xưa bị vu tội mưu nghịch, hoàng thượng đã điều tra rõ ràng.

Không chỉ xóa bỏ tội danh, còn khôi phục lại chức vị cho hắn.

Bao năm mong mỏi được trở về, nay đã thành hiện thực.

Thế mà chẳng hiểu vì sao,

Lòng hắn vẫn chẳng thấy vui vẻ.

Ngày ngày vùi đầu nơi án thư xử lý công vụ,

Trong đầu hắn cứ hiện về cảnh tượng khi còn ở trấn Ngọc Dương đẩy cối đá.

An Ninh quận chúa ngày ngày bám lấy hắn,

Muốn sớm định xuống hôn kỳ.

Lạ thay, rõ ràng ở trấn Ngọc Dương, hắn từng nhung nhớ nàng tha thiết.

Vậy mà khi hồi cố kinh thành, đối diện với dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược của nàng,

Hắn lại chẳng thể nào sinh ra nổi tình cảm.

Chốn triều đình vẫn là nơi đấu đá lục đục.

Thấy hắn trở về, không ít kẻ tìm cách kéo hắn về phe cánh.

Lễ vật chất cao như núi, khiến hắn nhìn mà chán ghét.

An Ninh quận chúa vì hắn mãi không gật đầu mà giận dỗi,Lúc ấy, trong tâm trí hắn bỗng hiện lên gương mặt bình thường của Giang Minh Nguyệt.

Hai năm qua,Nàng cũng từng quấn lấy hắn như thế.

Từng không biết bao lần mở miệng, muốn hắn cưới nàng.

Từ chối An Ninh, hắn còn biết lựa lời, tìm lý do.

Còn từ chối Giang Minh Nguyệt – con ngốc kia,Hắn chưa bao giờ khách khí, toàn là lời chê bai thẳng thừng.

Nàng thì luôn giữ nụ cười,Chưa từng nổi giận, cũng chẳng tỏ ra u sầu.

Thời gian ở kinh thành càng dài,Gian trá lừa lọc thấy càng nhiều,Thì hắn lại càng hoài niệm trấn Ngọc Dương thuở xưa.

Không hiểu sao khi ấy lại chỉ muốn rời khỏi nơi đó cho bằng được.

Nay lại bắt đầu hối hận vì không để lại cho Giang Minh Nguyệt – con ngốc kia – chút gì làm kỷ niệm.

Cũng hối hận vì từng đối xử lạnh nhạt với nàng đến vậy.

Khi vùng Tây Bắc xảy ra hạn lớn, cần người đi cứu tế,Hắn lập tức dâng sớ xin hoàng thượng cho đi.

Hoàng thượng đã đồng ý.

Chương trước Chương tiếp
Loading...