Thái Phó Hối Hận Theo Đuổi Vợ

1



1.

Ta biết được tên hắn là Phó Vân Tịch, là vào ngày hôm ấy.

Lúc đó ta đang ngồi bên giếng, trầm tư suy nghĩ làm sao để thuyết phục hắn chịu ở bên ta.

Dù gì cũng mua hắn về 2 năm rồi.

Hai năm qua, ta mềm mỏng có, cứng rắn có, chỉ mong hắn chịu ăn mềm.

Nhưng hắn cứ chẳng hề đếm xỉa.

Mỗi khi ta nhắc đến chuyện thành thân, hắn lại chỉ lạnh nhạt đáp:

“Ta và nàng không thích hợp.”

Ta vẫn luôn thắc mắc, thế nào là không thích hợp?

Nhưng hắn chưa từng nói, cũng chẳng buồn lên tiếng với ta.

Đúng lúc ta đang rối bời, thì tiếng bánh xe lọc cọc vang lên trước cửa nhà.

Ngay sau đó, Quận chúa An Ninh bịt mũi đẩy cửa gỗ cũ kỹ nhà ta ra.

Nhìn thấy vị Thái phó ngày xưa cao quý lạnh lùng đang vắt tay áo, dắt lừa xay bột, đôi mắt long lanh của nàng ta như muốn nhỏ lệ vì xót xa.

Ngày thường, Phó Vân Tịch luôn răn ta rằng nữ nhân phải hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.

Thế mà lúc này, khi Quận chúa An Ninh lao vào ôm chầm lấy hắn, hắn lại quên hết những lời đạo nghĩa ấy.

Ngây người giơ tay ra, mãi một lúc sau mới từ trong chấn động mà hồi thần, nhìn nữ tử trong lòng, thấp giọng hỏi:

“An Ninh?”

Quận chúa vui mừng đến rơi lệ, liên tục gật đầu:

“Là ta, Vân Tịch, ta đến đón chàng về nhà.”

Bọn họ nhìn nhau đắm đuối, cứ như thể ta cùng con lừa bên cạnh chẳng tồn tại.

Để nhấn mạnh sự tồn tại của bản thân, ta bước lên kéo tay áo lụa mượt của Quận chúa, nhẹ giọng nhắc nhở:

“Cô nương, ngươi ôm nhầm người rồi, vị này là tướng công của ta.”

Quận chúa lúc này mới quay sang nhìn ta, ngập ngừng hỏi:

“Tướng công?”

Thấy ta gật đầu, nàng ta liền kinh ngạc nhìn Phó Vân Tịch, giọng run run:

“Phó Vân Tịch… chàng thành thân rồi sao?”

Lúc đó ta mới biết, thì ra hắn tên là Phó Vân Tịch.

Bởi suốt 2 năm qua, hắn chưa từng nói tên cho ta biết.

Phó Vân Tịch dĩ nhiên là phủ nhận:

“Không có, nàng ấy chỉ là người thuê ta làm việc.”

Đối diện với lời phủ nhận trắng trợn đó, ta có hơi chột dạ.

Dù sao thì, chuyện làm phu quân của ta, hắn quả thực chưa từng đồng ý.

Hồi đó, nương ta dọa nếu hắn không chịu cưới thì phải làm cu li.

Hắn lập tức ra cửa, bệnh chưa khỏi hẳn đã lao vào xay bột.

Hai năm qua, ta cũng đủ mọi chiêu trò, thế mà hắn vẫn không chịu gật đầu.

Giờ đây, nghe hắn nói vậy,

Quận chúa An Ninh nhẹ nhõm thở phào, rồi khinh khỉnh liếc ta một cái, từ tốn nói:

“Nữ tử quê mùa như ngươi, cũng dám vọng tưởng mộng làm thê tử Thái phó đương triều?”

Lời này đúng là oan uổng cho ta.

Lúc mua Phó Vân Tịch, hắn chỉ là một tội n/ô bị lưu đày.

Ta đâu biết hắn từng làm Thái phó.

Mà quan bị đày đến chỗ chúng ta, nào mấy ai còn cơ hội quay về?

Ai ngờ Phó Vân Tịch lại là người đầu tiên.

Hắn không để tâm đến lời Quận chúa nói, chỉ nhàn nhạt nhìn ta bảo:

“Giang cô nương, hôm nay ta e là không làm việc được rồi.”

2

“Những năm qua, ta làm việc từ sớm tinh mơ đến khi trời sụp tối.”

“Ta nghĩ, công sức ấy cũng đủ để trả ơn ngày trước.”

“Vậy nên, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, đôi bên không còn vướng bận.”

Nói xong, hắn đứng dậy, hướng về mẫu thân ta khẽ hành lễ.

Rồi lập tức xoay người, định dẫn Quận chúa An Ninh rời đi.

Ta sốt ruột, muốn bước tới ngăn hắn lại, nhưng mẫu thân ta đã giữ chặt lấy tay ta.

Chỉ đến khi tiếng xe ngựa leng keng xa dần,

Người mới buông tiếng thở dài: “Con gái à, hãy dứt lòng đi. Mẹ đã nói rồi, hắn và chúng ta vốn chẳng phải người cùng một thế giới.”

Hôm đầu tiên mua Phó Vân Tịch, mẫu thân ta đã từng nói như vậy.

Nhưng ta không chịu tin.

Vì ta thừa hưởng cái tật mê sắc của mẫu thân mình.

Khi quan binh áp giải tội nô đến trấn để bán,

Giữa đám người chen chúc, ta liếc mắt liền thấy một Phó Vân Tịch gầy yếu, dáng hình mảnh khảnh.

Đôi mắt hắn thật đẹp,Chỉ khẽ liếc nhìn ta một cái, mà mặt ta đã đỏ như lửa.

Ngày rước hắn về nhà, hắn liền đổ bệnh.

Lưu lang trung đến xem mạch, lắc đầu than rằng hắn chỉ còn thoi thóp một hơi tàn.

Khi trả tiền thuốc, mẫu thân ta thở dài liên tục, mắng ta là đầu óc bị mỡ heo làm mờ.

Mua về một kẻ bệnh hoạn, chẳng những chẳng giúp gì được, còn phải tốn thêm bạc chữa trị.

Vừa nhìn đã biết, hắn không cùng một đẳng cấp với nhà ta.

Thuở ấy, ta chưa từng nghĩ hắn sẽ là bậc thanh cao như Thái phó.

Cũng chẳng ngờ hắn lại chán ghét chuyện làm phu quân của ta đến thế.

Lại càng không nghĩ có một ngày, hắn sẽ rời khỏi vùng đất nghèo hàn này.

Tóm lại, Phó Vân Tịch đã rời khỏi nhà ta như vậy.

Đêm đến, nằm trên giường, ta trằn trọc nhìn ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ, chẳng tài nào ngủ được.

Trong lúc bồn chồn, tay chợt chạm đến mảnh giấy giấu trong gối.

Trên giấy, nét chữ ngoằn ngoèo như giun bò.

Ta chợt nhớ ra, đó là khế ước bán thân của Phó Vân Tịch.

Khế ước này, vốn nên trả lại cho hắn.

Bởi vậy, trời chưa sáng rõ, ta đã cầm khế ước rời khỏi cửa.

Trạm dịch nơi Phó Vân Tịch nghỉ chân cách nhà ta hai mươi dặm.

Trên đường, ta không dám dừng bước lấy nửa khắc.

Chạy gấp rút, mới kịp đến trạm trước tiếng gà gáy canh tư.

Trạm canh phòng nghiêm ngặt, dân thường như ta khó lòng bước chân vào.

Chỉ có thể nhờ lão nhân giữ cổng vào thông báo giùm.

Chờ ngoài cửa đến lúc mắt díp lại, suýt ngủ gật,

Phó Vân Tịch rốt cuộc cũng bước ra, chậm rãi cùng Quận chúa An Ninh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

Vừa trông thấy ta, lông mày hắn khẽ nhíu lại.

“Ngươi lại tới làm gì?” – Quận chúa An Ninh cất tiếng hỏi.

Ta nhìn Phó Vân Tịch, tay chân lúng túng.

Hắn đã khoác lên người y phục hoa lệ, không khác mấy với An Ninh quận chúa.

Khác xa hình ảnh hắn ngày ngày kéo lừa xay đá ở nhà ta.

Đứng trước mặt hắn, ta đột nhiên cảm thấy khó thở.

Cũng chính vào giây phút ấy, ta bỗng hiểu ra ý hắn nói “không hợp” là thế nào.

Hắn và Quận chúa An Ninh đứng cạnh nhau, quả thật thuận mắt hơn hắn đứng cạnh ta rất nhiều.

Một lúc lâu sau, ta mới ngập ngừng lên tiếng: “Ta đến… xem các người bao giờ đi.”

Quận chúa An Ninh hừ lạnh, trợn mắt: “Chúng ta khi nào rời đi, thì liên quan gì đến ngươi – kẻ thừa lúc người ta gặp nạn mà chen vào?”

Ta không biết bản thân từ khi nào đã trở thành kẻ nhân lúc người nguy mà trục lợi.

Phó Vân Tịch mở miệng ngăn lại Quận chúa An Ninh, giọng nhàn nhạt: “Chúng ta lát nữa sẽ đi.”

Nghe hắn nói sắp đi, lòng ta không khỏi chùng xuống.

Phó Vân Tịch tựa hồ nhìn thấu tâm tình ta.

Lần cuối cùng, hắn mở miệng từ chối:

“Ta đã sớm nói rõ, sẽ không làm phu quân của ngươi. Ngươi mau quay về đi, đừng đến quấy rầy ta nữa.”

Những lời này, ta đã nghe qua không biết bao nhiêu lần.

Nhưng chưa lần nào lại đau như lần này.

Trong lúc lòng tan nát, tay ta chạm đến khế ước giấu trong tay áo.

Thấy Phó Vân Tịch chuẩn bị bước lên xe ngựa,

Ta vội vàng gọi hắn lại: “Kia… chờ một chút.”

Hắn quay đầu, mặt đầy nghi hoặc, còn bên cạnh, Quận chúa An Ninh đã mất kiên nhẫn:

“Tiện phụ thối tha, ngươi còn gì nữa?”

Ta đưa khế ước bán thân cho hắn.

“Này… trả cho ngươi, ngươi bỏ quên rồi.”

Quận chúa An Ninh vội vã đoạt lấy khế ước bán thân từ tay ta,

Trao cho Phó Vân Tịch – người đang nửa tin nửa ngờ.

Chờ đến khi hắn nhìn rõ nét chữ trên giấy,

Chân mày thanh tú mới khẽ giãn ra.

Rồi, dưới ánh mắt của ta, hắn đem khế ước xé vụn thành từng mảnh.

“Ta nay đã là thân thanh bạch, tờ khế này đối với ta vô dụng.”

Ta ngẩn ngơ nhìn những mảnh giấy bay tán loạn giữa không trung.

Phó Vân Tịch lúc này đổi giọng:

“Ngươi lặn lội đường xa tới đây, cũng cực nhọc rồi. Mau quay về đi, chúng ta cũng phải lên đường.”

Ấy là lần đầu tiên, hắn dùng giọng ôn hòa nói với ta.

3

Khi hắn xoay người, ta lại gọi với theo:

“Chờ một chút.”

Hắn dừng lại: “Còn chuyện gì nữa?”

Ta xoa tay, ngập ngừng: “Mua ngươi… tốn hết năm lượng bạc đó.”

Hắn thoáng ngẩn ra, sau đó giọng điệu như cũ, quay sang An Ninh quận chúa: “An Ninh, đưa nàng ta năm lượng vàng.”

Quận chúa An Ninh vẻ mặt đầy khinh thường, móc từ túi thơm ra một thỏi vàng,

Ném xuống trước mặt ta.

Ta cúi người nhặt lấy, thì xe ngựa vừa vặn lăn bánh qua bên cạnh.

Phó Vân Tịch vén rèm xe, nói vọng ra một câu:

“Giang Minh Nguyệt, với thân phận của ngươi, gả cho một đồ tể là thích hợp nhất.”

“Những thứ khác, chớ có vọng tưởng nữa.”

Đó là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.

Lời vừa dứt, trong xe liền vang lên tiếng cười khinh miệt của An Ninh quận chúa:

“Nghe rõ chưa, tiện phụ thối tha? Đừng mơ tưởng trèo cao nữa.”

“Loại người như ngươi, trèo nổi hay sao?”

Nàng lại lầm rồi.

Ta muốn Phó Vân Tịch làm tướng công, vốn chẳng phải vì ham danh vọng quyền quý.

Bởi lẽ khi mua hắn, hắn chỉ là một tội nô bị xử trọng hình.

Ta yêu hắn, chỉ vì hắn có dung mạo dễ nhìn.

Nhưng mà, dung mạo dù có đẹp đến đâu,

Một kẻ cao cao tại thượng như hắn,

Sẽ chẳng bao giờ chịu cúi đầu mà nhìn thẳng vào một kẻ quê mùa như ta.

Xe ngựa lạch cạch rời xa dần.

Ta đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi đến khi chẳng còn thấy bóng rèm xe phía sau,

Mới chầm chậm lê đôi chân mỏi nhừ quay về.

Vừa rẽ vào đầu hẻm, liền trông thấy mẫu thân ta đứng đợi trước cửa.

Ta nghĩ, phen này chắc bị mắng rồi.

Bởi sáng nay ra khỏi nhà, ta chưa kịp nói một lời từ biệt,

Lại còn chưa xay xong mẻ đậu làm đậu phụ.

Thế nhưng, mẫu thân ta không mắng câu nào,

Chỉ buông một tiếng thở dài, rồi nói: “Trong bếp còn phần cơm, mẹ để dành cho con.”

Thái độ dịu dàng ấy, trái lại khiến ta thấy hổ thẹn vô cùng.

Bởi mẫu thân ta thường hay dặn: “Minh Nguyệt à, đừng học theo mẹ. Chọn phu quân nhất định đừng nhìn mặt.”

“Phải chọn người lưng vai vững chãi, gánh vác được gia sự.”

Người nói vậy, chẳng phải vì phụ thân ta – một người có dung mạo tuấn tú – từng phụ bạc bà.

Mà là bởi khi ta chào đời chưa bao lâu, phụ thân – dù đẹp đến đâu – cũng sớm vì thân thể yếu ớt mà qua đời.

Ngày ta mua Phó Vân Tịch, mẫu thân đã đưa ta năm lượng bạc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

Trước lúc đi còn dặn kỹ từng câu từng chữ:

“Hai lượng mua người, hai lượng mua lừa, một lượng mua đậu.”

“Người nhất định phải chọn kẻ thân thể khỏe mạnh, đừng vì sắc mặt mà mê mẩn.”

Nhưng ta đã phụ lòng tin của bà.

Năm lượng bạc ấy, ta dồn cả để mua lấy một Phó Vân Tịch trắng trẻo mảnh mai.

May mà, ta sờ sờ cục vàng cứng cứng trong tay áo,

Năm lượng bạc đổi lấy năm lượng vàng, kể ra cũng không thiệt.

Từ sau khi Phó Vân Tịch rời đi, việc xay đậu liền rơi lên vai ta.

Con lừa trong nhà cũng được rảnh rỗi nằm nghỉ.

Con lừa ấy vốn là ta mua về để cho Phó Vân Tịch dùng.

Bởi ta sức lực vốn lớn, xay đá một canh giờ chẳng hề mệt.

Loại thể lực như vậy, đâu cần dùng tới lừa.

Trước khi hắn đến, cối xay nhà ta đều do một mình ta đẩy tay.

Sau khi hắn đến, cối xay quay chậm như rùa bò.

Ta đã từng nói: “Để ta làm thay.”

Nhưng hắn vì không muốn làm tướng công của ta, nên cố chấp giành việc.

Kỳ thực, hắn đã nghĩ oan cho ta.

Ta thực lòng mong hắn cưới ta làm vợ.

Ta không phải loại người như lời Quận chúa An Ninh nói – thừa lúc người khác nguy khốn mà chen vào.

Ta chỉ luôn tìm cách khuyên giải hắn, chưa từng ép buộc.

Ta không đành lòng nhìn đôi tay đẹp đẽ ấy của hắn bị mài mòn đến biến dạng,

Bởi vậy mới lấy tiền riêng mua con lừa ấy.

Nay, lừa đã không còn hữu dụng.

Mẫu thân ta cứ tưởng sau khi hắn đi, ta sẽ u sầu ủ rũ.

Nhưng ta không thế.

Ta vẫn như khi chưa gặp hắn, ngày ngày cần mẫn làm việc.

Thậm chí, còn siêng năng hơn trước.

Khi xưa, mỗi sáng ta chỉ làm được hai khuôn đậu phụ.

Hắn đi rồi, ta một sáng có thể làm được ba khuôn rưỡi.

Mẫu thân nhìn ta mỗi ngày ra sức xay cối đá, chỉ biết xót xa lắc đầu.

Khi ăn cơm, người dịu dàng khuyên: “Con gái à, không sao đâu. Mẹ sẽ tìm cho con một người khác đẹp hơn, còn đẹp hơn cái gã như cây giá kia.”

Ta gắp một miếng dưa muối, thong thả nói: “Mẹ ơi, con không cần đẹp nữa.”

Đũa của mẹ khựng lại giữa không trung, người hỏi ta: “Vậy con muốn người thế nào? Con cứ nói, mẹ nhất định sẽ tìm cho bằng được.”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Hay là… tìm một đồ tể đi. Như vậy nhà mình ngày nào cũng có thịt ăn.”

Ta đã lừa mẹ.

Ta muốn gả cho đồ tể, không phải vì thèm thịt.

Là vì ta đã đến hỏi bọn trẻ học ở tư thục trong trấn, hỏi xem chức Thái phó là gì.

Chương tiếp
Loading...