Phong Hoa Cẩm Tĩnh

1



Ta gả cho một thái giám.

Ngày kiệu hoa đưa ta vào Tạ Phủ, kinh thành đang đổ tuyết.

Hạt tuyết rơi lộp độp lên nóc kiệu, vang lên những tiếng xào xạc.

Giống như tiếng lòng ta không cam, bị nghiền nát thành bụi.

Phụ thân nói, Tạ Bỉnh Chúc là Chưởng ấn của Ty Giám, là cận thần của Thiên tử, quyền thế ngút trời.

Ngài bảo, nhà ta đã suy tàn, nay leo được cành cao như thế, ấy là phúc lớn.

Mẫu thân khóc đến sưng cả mắt, nắm tay ta không rời:
“Con ngoan… thiệt thòi con rồi… nhưng thái giám…cũng chẳng tính là nam nhân…con… con cứ xem như thủ tiết nửa đời, còn hơn là chết đói ngoài đường…”

Ta hiểu.

Lấy Thái giám, là để cầu bình yên.

Cầu hắn không thể gần nữ sắc, cầu cho nửa đời sau của ta được thanh tĩnh.

Cầu vinh hoa phú quý ngập trời, có thể che chở cho nhà mẹ đẻ đang lung lay sắp đổ.

Màn hồng được vén lên.

Dưới ánh nến, gương mặt Tạ Bỉnh Chúc trắng bệch như giấy tuyên.

Mi dài mắt nhỏ, môi mỏng như tơ.

Thân vận hỉ phục đỏ thẫm, càng khiến thân hình vốn gầy gò càng thêm đơn bạc.

Ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn ta, như nhìn một món đồ bày biện mới tậu về.

“Thẩm Tri Vi?” Hắn cất tiếng, âm thanh không lớn, khàn khàn như bị giấy ráp chà xát.

“Dạ, phu quân.” Ta cụp mắt đáp lời.

Hắn không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt thốt: “Nghỉ đi.”

Đêm ấy, hồng đăng cháy đỏ.

Hắn ngủ ở trường kỷ ngoài sảnh.

Ta nằm trong chiếc giường bốn cột rộng lớn.

Chăn gấm lạnh băng.

Chỉ nghe hơi thở ngoài sảnh mơ hồ như không tồn tại, ta chăm chú nhìn trướng giường thêu hoa văn trăm con, ngàn cháu.

Lời mụ mụ lặp lại bên tai:
“Thái giám mà… thứ không gốc rễ… tiểu thư đừng sợ… bọn họ ấy à, còn sạch hơn cả nữ nhân…”

Ngày tháng cứ thế mà trôi.

Bình lặng như một vũng nước chết.

Tạ Bỉnh Chúc là một vị “trượng phu tốt”.

Ít nhất là trên bề mặt.

Hắn quyền cao chức trọng, quy củ trong phủ nghiêm khắc như phép vua.

Gia nhân thấy hắn, không dám thở mạnh, sau lưng đều gọi hắn là “Diêm Vương sống”.

Đối với ta, hắn khách sáo, lạnh nhạt.

Mỗi ngày sáng tối thỉnh an, như thể làm cho xong một nhiệm vụ.

Cùng mâm dùng bữa, hắn ăn cực ít, đầu đũa chỉ gẩy vài hạt cơm, động tác quá mức tao nhã.

Nói cũng ít.

Hỏi một câu, đáp nửa lời.

Phủ đệ rộng lớn, lạnh lẽo như hầm băng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

Còn ta, trở thành món đồ trang trí tinh xảo nhất trong lồng son mỹ lệ ấy.

Đôi khi, hắn sẽ đến phòng ta ngồi một lát.

Đa phần là buổi tối.

Dưới ánh nến chập chờn, hắn lật xem sách hoặc cầm tấu chương từ trong cung đem về.

Còn ta, ngồi bên thêu hoa.

Kim chỉ xuyên qua lụa căng, phát ra tiếng xẹt xẹt khe khẽ.

Không khí như đông đặc.

Chỉ có tiếng nổ nhỏ của bấc đèn thi thoảng vang lên.

Mùi hương trên người hắn rất nhạt, là trầm thủy hương do hoàng cung ban tặng, hòa lẫn một làn khí thanh lãnh khó tả…

Không giống thứ mùi thuốc dai dẳng hay luồng khí đục ngầu thường thấy trên người các Thái giám.

Một lần kia, ta đang thêu khăn tay, mũi kim lỡ đâm trúng đầu ngón tay.

Giọt máu đỏ tươi rỉ ra.

Ta theo bản năng “hự” khẽ một tiếng.

Hắn ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dừng lại nơi ngón tay rỉ máu của ta, khựng lại trong chốc lát.

“Đau à?” Hắn hỏi, giọng vẫn không hề dao động.

“Không sao.” Ta vội đưa ngón tay vào miệng.

Hắn đứng dậy, bước tới trước kệ Đa Bảo, mở một ngăn kéo nhỏ, lấy ra một chiếc lọ sứ xanh.

Rồi đi tới, đưa cho ta.

“Thuốc trị thương.” Hắn nói ngắn gọn.

Ta đưa tay đón lấy, ngón tay vô tình chạm phải tay hắn.

Lạnh lẽo.

Như ngọc lạnh giữa mùa đông.

Ta khẽ cảm tạ, cúi đầu bôi thuốc.

Hắn đứng trước mặt ta, bóng dáng kéo dài, phủ kín thân ảnh ta.

Giây phút ấy, thật kỳ lạ.

Ta lại cảm thấy cái bóng ấy… không hề mỏng manh.

Thậm chí… còn có chút áp lực.

Chẳng bao lâu, hắn trở về chỗ, tiếp tục xem tấu chương.

Tựa như sự quan tâm thoáng qua ban nãy… chưa từng tồn tại.

Ngày dài tháng rộng, ánh mắt đám hạ nhân trong phủ khi nhìn ta, cũng dần chuyển từ kính sợ sang… một tia thương hại khó nhận ra.

Nhất là bà quản sự trong viện ta — Chu mụ mụ.

Bà vốn là lão nhân từ trong cung thả ra, theo Tạ Bỉnh Chúc đã mấy năm.

Một lần bà chải tóc cho ta, nhìn mặt ta tái nhợt trong gương đồng, thở dài một hơi:
“Phu nhân, người còn trẻ… cuộc sống thế này… ai…”

Gương đồng lờ mờ, phản chiếu khuôn mặt bà như muốn nói lại thôi.

“Bà mụ định nói gì?” Ta hỏi.

Bà hạ thấp giọng:
“Lão nô chỉ muốn khuyên… phu nhân nên tính toán cho mình một đường lui… lão gia nhà ta… chung quy cũng không phải người toàn vẹn… đời này, chẳng mong cậy nhờ được gì, ít nhất… cũng phải nắm chắc một chút gì đó trong tay.”

Bà ám chỉ ta nên nhân lúc Tạ Bỉnh Chúc còn có vài phần khách khí, mà xin lấy vàng bạc châu báu, điền trang cửa tiệm, giữ làm của riêng.

Ta mỉm cười, chẳng đáp.

Lòng tựa nước chết, đến gợn sóng cũng lười nổi lên.

Tính toán gì đây?

Ngày gả cho Thái giám, đời ta đã định sẵn, nhìn một cái là thấy hết rồi.

Phá vỡ mặt nước tĩnh lặng ấy — là một biến cố.

Một đêm hè oi bức.

Ve kêu inh ỏi khiến người ta bực bội.

Tạ Bỉnh Chúc bị Hoàng thượng lưu lại trong cung nghị sự, có người đưa tin sẽ về muộn.

Ta tắm gội xong, chỉ mặc áo ngủ mỏng nhẹ, trong phòng bức bối, bèn một mình ra vườn sau, đứng bên ao sen hóng gió.

Gió đêm mang theo hơi nước, cuối cùng cũng có chút mát lành.

Ta ngồi trên ghế đá sau giả sơn, nhìn những lá sen lay động dưới ánh trăng mà ngẩn người.

Không rõ qua bao lâu, chợt vang lên tiếng bước chân cố tình nhẹ nhàng.

Ta ngỡ là bà vú đi tuần đêm, chẳng muốn bị phát hiện, bèn nép sâu vào bóng tối sau giả sơn.

Tiếng chân dừng lại cách ta chẳng xa.

Phía bên kia ao sen, có một bồn tắm nhỏ xây bằng đá, dẫn nước suối ấm, vốn là chỗ dùng riêng của Tạ Bỉnh Chúc.

Ta nghe rõ tiếng nước chảy.

Tiếng nước khuấy động.

Còn có… một tiếng thở dài rất khẽ, rất nén nhịn.

Mang theo một loại… khó mà hình dung nổi — mỏi mệt xen lẫn buông lỏng.

Tò mò xui khiến, ta len lén ghé mắt nhìn qua khe hở giữa những mỏm đá lởm chởm nơi giả sơn.

Trăng sáng, hơi nước lững lờ bốc lên.

Trong bồn nước, có một người đang đứng.

Quay lưng về phía ta.

Giọt nước men theo bờ vai rộng, lướt qua sống lưng rắn rỏi, chảy xuống thắt lưng rắn chắc.

Mái tóc đen ướt đẫm, dán sát vào tấm lưng kia.

Bóng lưng ấy…

Ta lập tức đưa tay bịt miệng, cố ép tiếng kêu kinh hoàng xuống tận cuống họng.

Đó tuyệt đối không phải dáng hình của bất kỳ gia nhân nào trong phủ!

Bờ vai ấy, sống lưng ấy, tràn ngập sức mạnh như dã thú sắp xông ra — tuyệt chẳng thể là thân thể hao gầy, rỗng rỗng như bị rút sạch gân cốt của một Thái giám!

Hắn nghiêng người, hai tay vốc nước tạt lên mặt.

Giọt nước theo cằm nhỏ xuống.

Dưới ánh trăng, ta thấy rõ ràng đường nét bên mặt hắn — chiếc cằm góc cạnh, và… một quả yết hầu nổi bật, đang trượt lên trượt xuống!

Oành một tiếng!

Trong đầu ta như có sấm sét nổ tung!

Thái giám… làm sao có thể có yết hầu rõ ràng như thế?!

Lời mụ mụ, lời nương, bao nhiêu mô tả xưa nay về Thái giám, cùng lúc cuộn trào trong óc ta như thủy triều!

Không có yết hầu! Giọng the thé! Dáng gù lưng! Không có… không có thứ của nam nhân!

Nhưng người trước mắt…

Ánh mắt ta như mất kiểm soát, mang theo nỗi kinh hoảng tột cùng mà trượt xuống phía dưới.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

Nước suối ấm trong veo.

Ánh trăng chiếu thẳng xuống mặt nước không chút ngăn trở.

Hắn đang cúi người, với lấy khăn vải đặt bên bờ bể.

Làn sóng lăn tăn…

Ta nhìn thấy rồi!

Rành rành trước mắt!

Đó tuyệt đối không phải thân thể của một kẻ đã bị hoạn!

Mà là thân thể vẹn toàn của một nam tử cường tráng, huyết khí phương cương!

Tựa như bị lửa hồng phỏng vào da thịt, ta giật mạnh đầu về, lưng dán chặt vào đá giả sơn lạnh băng.

Tim trong lồng ngực đập loạn như trống trận, tưởng chừng sắp bật khỏi cổ họng mà nhảy ra ngoài!

Huyết khí khắp thân đều dồn lên đỉnh đầu, rồi lại rút sạch trong khoảnh khắc, tay chân lạnh buốt như ngâm trong băng tuyết.

Tạ Bỉnh Chúc?!

Hắn… hắn chẳng phải Thái giám sao?!

Ý nghĩ ấy như rắn độc chui vào não ta, mang theo nỗi khiếp sợ và phi lý phủ đầu như thác lũ!

Sao có thể?!

Hắn là Chưởng ấn của Ty Giám! Cận thần Thiên tử! Là đại Thái giám quyền khuynh triều dã — Tạ Bỉnh Chúc!

Nếu hắn không phải Thái giám, thì hắn làm sao sống trong cung được đến nay?! Làm sao leo lên đến vị trí này?!

Khi quân! Đây là tội tru di cửu tộc!

Mà ta… danh nghĩa là thê tử của hắn… cũng nằm trong cửu tộc ấy!

Nỗi sợ như dây leo lạnh buốt, phút chốc siết chặt lấy trái tim, khiến ta không thở nổi.

Bên ngoài giả sơn, tiếng nước ngừng lại.

Chuyển thành tiếng sột soạt mặc y phục.

Ta nín thở, rút mình vào sâu trong bóng tối, không dám động đậy, ngay cả răng cũng đang va vào nhau lập cập.

Tiếng bước chân, đang tiến về phía giả sơn.

Càng lúc càng gần.

Ta tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Xong rồi.

Sắp bị phát hiện rồi…

Tiếng bước chân dừng lại trước giả sơn nơi ta ẩn mình.

Chỉ dừng lại thoáng chốc.

Sau đó, tựa như chưa từng có gì, bước chân kia xoay hướng, thong dong đi về chính viện nơi hắn cư ngụ.

Cho đến khi âm thanh ấy hoàn toàn khuất hẳn trong màn đêm, thân thể ta mới như bị rút sạch khí lực, mềm nhũn ngã xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ mỏng dính trên người.

Gió đêm lùa qua, lạnh cắt da.

Đêm ấy, ta ngã bệnh.

Nói là tà khí mùa hạ xâm thân, kỳ thực là vì hoảng sợ quá độ.

Tạ Bỉnh Chúc mời thái y đến xem bệnh, kê cho toa thuốc an thần.

Hắn vẫn ngày ngày tới ngồi một lúc, hỏi han bệnh tình, thần sắc như thường.

Nhưng ta — từ sau hôm ấy nhìn hắn, mọi thứ đều đổi khác.

Tay hắn nâng chén trà, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.

Bước chân của hắn trầm ổn, không tiếng động, lại ẩn chứa sức mạnh.

Chương tiếp
Loading...