Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Năm Năm Ở Lãnh Cung
2
Lần này, thanh âm kia trầm hơn một phần, mang theo uy thế không thể trái lời.
Ta trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn cứng đờ mà ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo, chỉ dám ngồi vắt nửa thân.
Tay vẫn nắm chặt lấy ngọc bội, các đốt ngón trắng bệch.
“Miếng ngọc ấy,”
Ánh mắt hắn rơi xuống tay ta đang nắm chặt,
“Đưa trẫm xem một chút.”
Ta do dự trong thoáng chốc, rồi chậm rãi buông tay, dâng miếng ngọc bội hình bán nguyệt lên.
Lý Đức Toàn lập tức bước lên một bước, cung kính tiếp nhận, dùng tay áo lau sạch cẩn thận, rồi hai tay dâng lên long nhan.
Hoàng đế nhận lấy, ngón tay thon dài chậm rãi miết lên mặt ngọc ôn nhuận, ánh mắt phức tạp khó dò.
Hắn nhìn rất chăm chú, đầu ngón tay lần theo vân mây phức tạp, cuối cùng dừng lại tại một vết xước nhỏ nhắn nơi viền ngọc.
Vết ấy cực cạn, tựa như do vô tình va phải mà lưu lại.
Hắn nhìn chằm chằm vết khắc ấy rất lâu, lâu đến mức không khí trong đình cũng như đông cứng lại.
Rồi hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như ưng, phóng thẳng về phía ta.
“Thẩm Thanh Y?”
Hắn chuẩn xác gọi ra tên ta, thanh âm không mang lấy một tia cảm tình.
“Ngươi, năm năm trước là cung nữ Dịch đình, vì… ‘uế loạn cung nghi’, bị phế truất, đày vào lãnh cung?”
Bốn chữ “uế loạn cung nghi” như bốn cây đinh nung đỏ, cắm phập vào tim.
Nỗi nhục nhã và căm phẫn bị chôn giấu suốt năm năm bỗng như triều dâng, khiến ta gần như muốn vùng dậy biện bạch.
Ta bóp chặt đùi mình, móng tay đâm sâu vào thịt để giữ lấy chút lý trí còn sót.
Không thể xúc động. A Bảo còn nằm trong tay họ.
Ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, đối diện ánh mắt xét nét của hắn, thanh âm vì cố nén mà khàn đặc:
“Thánh thượng minh giám.
Nô tì năm đó, bị người hãm hại.
Xưa nay chưa từng làm việc trái với cung quy.”
“Hãm hại?”
Hắn nhướng mày khẽ, tựa hồ thấy câu ấy có đôi phần thú vị.
“Vậy chứng cớ đâu?”
5
Chứng cớ?
Ta cười khổ.
Năm ấy tai họa giáng xuống quá đột ngột. Ta, một cung nữ ti tiện, thân phận thấp hèn, bị người lấy khăn có tẩm mê hương bịt miệng kéo đi.
Lúc tỉnh lại đã ở trên giường một thị vệ xa lạ, xiêm y tán loạn, bị ‘bắt tại giường’.
Một lời cũng khó biện.
Ai sẽ tin lời ta?
Ai lại vì một cung nữ hèn mọn mà chịu tra rõ chân tướng?
“Nô tì… không có chứng cớ.”
Ta cụp mắt xuống, thanh âm nhỏ dần, mang theo một tia mỏi mệt không thể giấu.
“Nô tì chỉ biết… thanh giả tự thanh.”
“Thanh giả tự thanh?”
Hắn nhắc lại lời ta, giọng điệu không rõ là giễu cợt hay điều gì khác.
Ngón tay vẫn nhè nhẹ gõ lên mặt ngọc, vang lên tiếng trong veo như thủy tinh.
“Vậy còn đứa nhỏ kia?”
Lời xoay chuyển, ánh mắt đột nhiên lạnh băng như băng đao hai lưỡi.
“Thẩm Thừa An? Là của ai?”
Tới rồi.
Rốt cuộc cũng hỏi đến.
Tim ta bỗng thắt lại, đập mạnh đến mức tưởng như sắp trào khỏi cổ họng.
Bàn tay siết chặt đầm đìa mồ hôi lạnh.
Nói? Hay không nói?
Nếu nói, liệu hắn có tin?
Nếu tin… thì rồi sao?
Hắn sẽ thừa nhận A Bảo sao? Hay vì thể diện hoàng gia, mà vĩnh viễn xóa bỏ mẹ con ta?
Vô số ý niệm cuồn cuộn va chạm trong đầu.
Cuối cùng, khuôn mặt đỏ bừng của A Bảo khi sốt cao hiện lên, chiếm trọn tâm trí ta.
Ta cắn răng, ngẩng đầu lần nữa, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, từng chữ rõ ràng:
“Bệ hạ.
A Bảo… là cốt nhục của người.”
Trong đình im phăng phắc.
Đến gió dường như cũng ngừng thổi.
Lý Đức Toàn cúi đầu thấp hơn nữa, tựa như biến thành kẻ mù điếc, không thấy không nghe.
Biểu tình trên mặt hoàng đế như đông lại.
Không có giận dữ như ta tưởng, cũng không có kinh ngạc, chỉ có một tầng băng lạnh sâu thẳm, khó lòng tan chảy.
Hắn nhìn ta, ánh mắt sắc như xuyên qua linh hồn.
Không rõ là đang phán xét thật giả trong lời ta, hay đang nhìn xuyên qua thân thể ta, ngắm một đoạn hồi ức nào khác.
Từng giây trôi qua như dầu sôi nhỏ xuống da thịt.
Ngay khi ta tưởng như bản thân không thể chịu nổi thêm, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm đục như đến từ vực sâu:
“Ngươi biết… tội khi quân là tội gì chứ?”
“Nô tì biết.”
Ta thẳng lưng, dù sống lưng run rẩy cũng không cúi đầu.
“Nhưng nô tì không dám khi quân.
A Bảo sinh vào canh ba, ngày mười lăm tháng chạp năm Thừa Bình thứ tư.
Nếu Bệ hạ không tin, có thể… có thể dùng máu nhận thân.”
“Máu nhận thân?”
Khóe môi hắn nhếch lên một tia cười nhạt – lạnh lẽo như băng tuyết giữa đông.
Tựa hồ như nghe được một lời đùa hoang đường.
Hắn không nhìn ta nữa, ánh mắt lại rơi xuống miếng ngọc trong tay, đầu ngón tay lại lần nữa chà lên vết xước nhỏ kia, ánh mắt sâu thăm thẳm khó dò.
Giữa lúc không khí đình nghỉ như sắp đông cứng ấy, một trận bước chân dồn dập từ xa truyền đến.
Một tiểu thái giám thở dốc chạy đến ngoài đình, “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Khải bẩm Hoàng thượng! Khải bẩm Tổng quản!
Thái y… thái y đã bắt mạch cho tiểu công tử rồi ạ!”
Tim ta lập tức treo ngược lên tận cổ.
Ta giật mình quay sang nhìn tiểu thái giám.
Hoàng đế cũng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua:
“Nói.”
Tiểu thái giám không dám ngẩng đầu, thanh âm mang theo vài phần run rẩy:
“Khởi bẩm Thánh thượng… Thái y nói… tiểu công tử là nhiễm phong hàn cực nặng, tà khí nhập phế.
Lại do tuổi còn nhỏ, thể nhược, bệnh thế hung hãn, hiểm nguy khôn lường!
May là… may là đưa đến kịp thời, đã dùng thuốc nặng, cơn sốt đã giảm đôi chút, tạm thời… tạm thời không còn lo nguy đến tính mạng.
Chỉ là cần tĩnh dưỡng cẩn thận, tuyệt đối không thể tái nhiễm phong hàn hay kinh hãi.”
“Phù…”
Thân thể căng cứng của ta lập tức rũ xuống, suýt nữa ngã khỏi ghế đá, vội chống tay vào mép bàn để giữ vững.
Không sao rồi… A Bảo, tạm thời đã qua cửa tử…
Một cơn sợ hãi và nhẹ nhõm dâng lên cùng lúc, khiến nước mắt ta không kìm được mà trào ra, nhưng lại bị ta gắt gao nuốt trở vào.
Gương mặt hoàng đế vẫn không lộ ra biểu tình gì rõ rệt, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Hắn đứng dậy, tiện tay đặt miếng ngọc bội bán nguyệt lên bàn đá, “cạch” một tiếng nhẹ vang.
“Lý Đức Toàn.”
“Nô tài có mặt!”
“Truyền chỉ.
Đem người lãnh cung… đem Thẩm thị cùng tiểu hài tử, chuyển đến… Thanh Y uyển.
Phái hai cung nữ tánh tình cẩn trọng hầu hạ.
Mọi nhu dùng… chiếu theo phần ngạch thấp nhất của cung nữ cấp tuyển cung cung ứng.”
Thanh âm hắn dửng dưng như đang phân xử việc vặt, thậm chí còn keo kiệt cả một danh phận đứng đắn dành cho ta.
Thanh Y uyển?
Là một tiểu viện bỏ hoang lâu năm nằm gần phía lãnh cung, tuy tốt hơn chỗ cũ đôi chút, song vẫn cách biệt và tiêu điều.
Phần ngạch cấp thấp của tuyển cung nữ…
Hừ, ít ra còn hơn ăn cháo cám trong lãnh cung.
E rằng đây là cái gọi là “ân chuẩn” mà hắn dành cho mẫu thân của “hoàng tử”.
6
“Tuân chỉ. Nô tài sẽ lập tức thu xếp.” Lý Đức Toàn khom lưng đáp.
Hoàng đế không nhìn ta thêm một lần, liền xoay người, bước ra khỏi đình nghỉ.
“Bệ hạ!”
Ta bất chợt đứng phắt dậy, thanh âm vì xúc động mà cao vút.
Hắn dừng bước, song không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng kia – xa cách, lãnh đạm – một nỗi bi ai không lời và lửa giận uất nghẹn dâng trào trong lòng.
Hắn nhận ra ngọc bội, nhớ được năm tháng, thậm chí ngầm thừa nhận sự tồn tại của A Bảo, vậy mà… lại keo kiệt cả một ánh nhìn cho mẹ con ta.
Năm năm khổ ải nơi lãnh cung, một phen suýt mất con…
Trong mắt hắn, tựa hồ nhẹ tựa bụi trần!
“Bệ hạ!”
Ta lại mở lời, thanh âm mang theo run rẩy, nhưng rõ ràng rành rọt.
“Nô tì không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong A Bảo có thể bình an trưởng thành.
Hôm nay, đa tạ Bệ hạ cứu mạng A Bảo.
Ân này, nô tì khắc cốt ghi tâm.
Chỉ là…”
Ta hít sâu một hơi, mắt không rời bóng lưng kia:
“Từ khi A Bảo sinh ra đã ở trong lãnh cung, người duy nhất nó biết, chỉ có nô tì là thân mẫu.
Nô tì cả gan cầu xin Bệ hạ… trước khi A Bảo khỏi bệnh, xin đừng kinh động đến nó, cũng… xin đừng nói cho nó biết chuyện hôm nay.
Hài tử còn nhỏ, không chịu nổi kinh hoảng.”
Lời này, tuy thấp hèn, song lại mạo phạm.
Nhưng ta buộc phải nói.
A Bảo vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan, nếu giờ phải đối mặt với cái gọi là “phụ hoàng”, e rằng chỉ đem đến kinh sợ mịt mờ.
Mà với một đứa nhỏ, điều ấy còn đáng sợ hơn cả bệnh tật.
Hoàng đế vẫn không quay đầu.
Hắn trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rảo bước, bóng dáng sắc vàng nhanh chóng khuất hẳn nơi cuối tiểu đạo trong vườn hoa.
Lý Đức Toàn nhìn ta, ánh mắt mang theo mấy phần phức tạp, khẽ giọng bảo:
“Thẩm… nương tử, theo nô tài, trước hết đến xem tiểu công tử.”
Thanh Y uyển, quả thật vẫn tốt hơn lãnh cung nhiều phần.
Tuy địa thế hoang vắng, song tường viện vững chắc, mái ngói không dột nát.
Ba gian chính thất, trước cửa có sân nhỏ.
Trong sân có một giếng nước, cạnh đó là một cây hoè già, cành lá tả tơi.
Lý Đức Toàn hành sự nhanh nhẹn, khi ta tới nơi, sân viện đã được quét dọn đơn giản.
Hai cung nữ tuổi tác không nhỏ, dáng vẻ hiền hậu, đứng chờ trước cửa.
Thấy chúng ta đến, vội vàng quỳ xuống hành lễ:
“Nô tỳ Xuân Đào (Thu Cúc), tham kiến nương tử.”
Ta không để tâm, vội xông thẳng vào chính phòng.
A Bảo được an trí trong gian phía đông, nằm trên giường, chăn gối sạch sẽ.
Khuôn mặt vẫn tái nhợt, nhưng hơi thở đã ổn định, an tĩnh ngủ say.
Một vị thái y tóc bạc đang ngồi bên giường thu dọn hòm thuốc.
“Thái y, A Bảo thế nào rồi?”
Ta nhào đến bên giường, nôn nóng hỏi.
Lão thái y đứng dậy, chắp tay hành lễ:
“Xin nương tử yên tâm, tiểu công tử phúc trạch sâu dày, nhiệt đã lui, mạch tượng cũng ổn định hơn nhiều.
Có điều tà khí nhập phế, thương tổn nguyên khí, cần tĩnh dưỡng hồi lâu.
Lão phu đã kê phương, uống thuốc đúng giờ, kiêng kị thực phẩm, tránh gió lạnh kinh động.
Nếu không tái phát, tháng sau lành hẳn.”
“Đa tạ thái y! Đa tạ cứu mạng chi ân!”
Ta liên tục cúi đầu cảm tạ, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng có chỗ buông xuống.
Lão thái y phất tay, đeo hòm thuốc rời đi.
Ta ngồi bên giường, nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của A Bảo, cảm giác như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng.
Từ phòng dột nát nơi lãnh cung, đến tiểu viện này.
Từ tuyệt vọng ôm con chạy trốn, đến giờ phút được ngồi yên mà trông nom bên giường.
Tất cả, như chuyện hoang đường.
Lý Đức Toàn theo vào, hạ giọng phân phó vài câu:
“Nương tử, người đã an trí rồi.
Phần ngạch sẽ có người đưa đến sau.
Nếu thiếu gì, có thể sai hai cung nữ này đến chỗ ma ma quản sự mà bẩm.
Về phần Bệ hạ…”
Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói thêm đầy ẩn ý:
“Nơi này tuy hẻo lánh, lại yên ổn.”
Ta hiểu rõ ý hắn.
Hẻo lánh – tức là tách biệt khỏi thị phi, cũng là dấu hiệu cho thấy… Hoàng đế không muốn mẹ con ta gây chú ý nơi hậu cung.
“Đa tạ tổng quản Lý.”
Ta gật đầu đáp lễ.
Lý Đức Toàn không nói thêm lời nào, dẫn theo người lui ra.
Trong viện chỉ còn lại ta, A Bảo còn đang mê man, cùng hai cung nữ tuổi xế chiều xa lạ.
Nhật tử tưởng như lại trở về vẻ yên bình thường nhật, song kỳ thực mọi sự đều đã đổi thay.
Xuân Đào và Thu Cúc là người trầm lặng, tay chân siêng năng.
Phần ngạch được cấp đều đặn.
Tuy chỉ là phần ngạch thấp nhất của cung nữ hạ phẩm, song gạo thóc dầu muối, vải vóc than lửa đều có đủ, thậm chí còn có ít thịt rau giản đơn.
Với ta mà nói, đó đã là phúc lớn giữa chốn cung cấm.
Chí ít, A Bảo mỗi ngày có thể no bụng, còn được uống cháo thịt nóng hổi.
Dưới sự điều trị cẩn trọng của thái y, thân thể A Bảo dần chuyển biến tốt.
7
Sắc mặt hồng hào trở lại, cũng đã có thể bước ra sân, thong thả tản bộ.
Nó tỏ ra tò mò với nơi ở mới, đi quanh giếng nước và gốc hoè già trong viện mấy vòng không chán.
“Nương, đây là nhà mới của chúng ta sao? So với nhà trước, lớn hơn nhiều lắm!”
Nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
“Ừ, là nhà mới.”
Ta xoa đầu nó, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Biết giải thích sao cho một đứa trẻ hiểu được mọi chuyện đây?
Nó còn quá nhỏ.
“Nương… hôm đó, cái người mặc y phục màu vàng, dữ tợn lắm… là ai vậy ạ?”
A Bảo bỗng nhỏ giọng hỏi, khuôn mặt thoáng chút sợ hãi.
Rõ ràng, hình ảnh băng lãnh của hoàng đế hôm đó đã để lại vết hằn trong lòng trẻ thơ.
Tim ta thoắt co rút.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó, cố dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất:
“A Bảo ngoan, đừng sợ. Người đó là… là một đại nhân rất lớn.
Là người đã cho người mời thái y tới cứu mạng A Bảo.
Hắn là người tốt.”
“Ồ…”
A Bảo gật gù như hiểu như không, chân mày nhỏ vẫn nhíu lại.
“Nhưng… hắn dữ quá. A Bảo không thích hắn.”
“A Bảo không thích, vậy thì chúng ta không để ý đến hắn là được.”
Ta kéo nó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng:
“Chỉ cần nhớ kỹ, nương sẽ mãi bên A Bảo, bảo vệ A Bảo.”
“Vâng! A Bảo yêu nương nhất!”
Tiểu tử lập tức vui vẻ trở lại, đặt lên má ta một cái hôn “chụt” rồi lại lon ton chạy về nghiên cứu rêu bám trên thành giếng.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé hồn nhiên ấy, lòng ta lại nặng trĩu.
Hoàng đế đem mẹ con ta đến nơi này, không hỏi han, không chạm đến, tựa hồ chỉ là tiện tay xử lý một món đồ cũ.
Hắn mặc nhận sự tồn tại của A Bảo, nhưng không có bất kỳ hành động nào khác.
Thế là gì?
Là thứ nhi nuôi kín trong cung, không danh không phận?
Tương lai của A Bảo, là phúc hay là hoạ?
Điều khiến ta thấp thỏm hơn cả, là ánh mắt của hoàng đế khi nhìn ngọc bội ngày ấy, và sự trầm mặc sâu không thấy đáy khi hắn rời đi.
Hắn… thật sự tin A Bảo là cốt nhục của hắn sao?
Hắn định an trí mẫu tử ta như thế nào?
Còn Hoàng hậu… sẽ phản ứng ra sao?
Dưới lớp sóng lặng, là trùng trùng sóng ngầm.
Ta hiểu rõ, sự bình yên ngắn ngủi này… chẳng thể kéo dài bao lâu.
Quả nhiên, tai họa đến rất nhanh.
Chiều hôm ấy, ta đang cùng A Bảo phơi nắng trong viện, dạy nó dùng cành cây viết chữ trên mặt đất.
Xuân Đào bưng bát thuốc nóng bốc hơi nghi ngút tiến đến:
“Nương tử, thuốc của tiểu công tử đã sắc xong.”
“Đưa ta.”
Ta nhận lấy, thổi nhẹ, chuẩn bị đút cho A Bảo uống.
A Bảo nhăn mặt, đáng thương nhìn ta:
“Nương… đắng…”
“Ngoan, uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh.
Nương đã chuẩn bị ô mai cho con rồi, uống xong được ăn một viên.”
Ta kiên nhẫn dỗ dành.
Ngay lúc ấy, bên ngoài viện bỗng truyền đến một trận ồn ào.
Một giọng nữ the thé chói tai vang vọng:
“Ôi chao, đây chính là Thanh Y uyển sao?
Quả thật là nơi chó chẳng thèm đến!
Cũng không biết ả tiện nhân kia dùng thủ đoạn gì, lại khiến Bệ hạ mở kim khẩu mà dời ra khỏi lãnh cung!”
Lại có một giọng nữ khác nghe chững chạc hơn, cất lời khuyên can:
“Lưu tuyển nữ, xin cẩn ngôn. Dẫu sao đó cũng là…”
“Bệ hạ thì sao chứ?”
Thanh âm kia càng thêm sắc nhọn, tràn ngập cay độc:
“Bệ hạ đại sự chất chồng, e là đã sớm quên mất chốn góc tường này rồi!
Một con tiện tỳ từ lãnh cung chui ra, sinh một đứa hoang chủng lai lịch bất minh, cũng xứng được ở riêng một viện sao?
Ta phải xem xem, là hồ ly tinh phương nào!”
Lời chưa dứt, “rầm” một tiếng, cổng viện bị đẩy mạnh bật tung.
Một nữ tử trẻ tuổi vận cung trang đào thắm, đầy đầu trâm hoa rực rỡ, sắc phục lòe loẹt, hùng hổ dẫn theo hai cung nữ mà xông vào.
Theo sau là một thiếu nữ áo lam dung mạo đoan trang, sắc mặt có phần bất đắc dĩ.
Kẻ dẫn đầu kia, mi mục sắc sảo, cằm nhọn như móc câu, vừa nhìn đã biết không dễ đối phó.
Nàng ta đảo mắt một vòng quanh viện như tìm kiếm gì đó, cuối cùng ánh mắt sắc lạnh ghim chặt lấy ta.
Từ trên xuống dưới đánh giá, ánh nhìn chan chứa khinh miệt cùng đố kỵ không hề che giấu.
“Ngươi chính là Thẩm Thanh Y?”
Giọng nàng ta chua lè the thé như dao rạch da.
“Chậc chậc, cũng chẳng ra làm sao cả!
Mặt mày bủn xỉn, đầu tóc rối bời, còn thua cả tạp dịch trong giặt y cục!
Dựa vào đâu mà ở được viện riêng như vậy?”
Ánh mắt nàng ta lại liếc đến A Bảo đang rụt rè nép sau lưng ta, cười nhạo một tiếng:
“Ha! Đây chính là cái đứa hoang thai kia?
Ốm o bệnh tật, nhìn là thấy xui xẻo!”
“A Bảo không phải hoang thai!”
Ta bật đứng dậy, lập tức kéo A Bảo ra sau lưng, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm.
Cơn giận dữ cuộn trào trong ngực, song ta ép xuống, không muốn để mất kiểm soát trước mặt A Bảo.
Ta đã nhận ra nàng ta là ai rồi.