Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Đèn Lồng Không Gió Cũng Lay
5
5.
Ta xoay người định bước đi, thì tay áo đột ngột bị níu chặt.
Ngón tay Thẩm Vân Chu siết chặt đến mức đốt tay trắng bệch.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong ánh mắt xưa nay vốn trầm ổn kia lại thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
“Nàng… có thể đừng đi được không?”
Hầu kết hắn khẽ động, thanh âm khàn đặc, gần như không còn rõ tiếng.
Mẫu thân lập tức tiến lên, chắn ta phía sau:
“Hầu gia đây là có ý gì? Nữ nhi ta đã nhẫn nhịn đến mức này, các ngươi còn muốn nàng phải chịu thêm nhục nhã gì nữa?”
Bà giận đến toàn thân run rẩy,
song vẫn giữ lễ nghi của một mệnh phụ thế gia,
chỉ là thanh âm run run kia đã phơi bày nỗi đau trong lòng.
Ta lặng lẽ nhìn Thẩm Vân Chu.
Hôm nay hắn khoác hỉ phục đỏ rực, kim tuyến thêu kỳ lân sống động, càng khiến hắn thêm phần tuấn tú.
Không xa đó, hỉ y của Lâm Uyển dưới ánh dương đỏ rực đến chói mắt.
Thật nực cười.
Rõ ràng là hắn nóng lòng muốn rước người mới vào phủ,
nay ta chủ động thành toàn,
hắn lại không cam lòng buông tay.
“Vân Chu!”
Lâm Uyển bất chợt nức nở gọi.
Nàng cầm vạt áo bước tới hai bước, châu ngọc trên phượng quan rung rinh vang động,
“Nếu chàng cứ thế để thiếp thành trò cười của cả kinh thành, chàng cam lòng sao?”
Thân thể Thẩm Vân Chu thoáng cứng đờ,
khi quay đầu nhìn nàng, giữa chân mày đã tràn đầy do dự.
Ta nhìn hắn lúc ấy, tim như bị châm kim, đau nhói từng chút.
Phu thê bảy năm,
thì ra trong lòng hắn, ta rốt cuộc không bằng một giọt lệ của Lâm Uyển.
“Hầu gia không cần làm khó.”
Ta lấy thánh chỉ từ trong tay áo ra, vải lụa mở ra phát ra tiếng sột soạt khẽ khàng.
“Từ nay về sau, chàng và thiếp, nước sông không phạm nước giếng.”
“Không được!”
Hắn gần như bật thốt lên,
song khi ánh mắt lướt qua sắc mặt tái nhợt của Lâm Uyển, liền nghẹn lời.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn lại nhìn ta với vẻ áy náy:
“Hôm nay… hôm nay trước hãy thành thân, việc hòa ly, để sau hãy bàn.”
Ta bỗng thấy mỏi mệt đến cực điểm.
Vừa muốn bảo toàn thể diện cho Lâm Uyển,
lại không chịu buông tha cho ta.
Trên đời nào có chuyện hai toàn mỹ mãn như thế?
“Không cần nữa.”
Ta nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.
Mẫu thân dìu lấy tay ta, phụ thân im lặng đứng bên, ôm lấy Lân nhi.
Chúng ta bước qua sân viện được giăng đèn kết hoa, sau lưng tiếng nhạc hân hoan vẫn còn vang vọng.
Một cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Phải rồi, Lâm Uyển yêu hoa quế nhất, mấy hôm nay hầu phủ đặc biệt dời trồng rất nhiều.
Vì những cây quế ấy, ngay cả bao công sức ta chăm chút vườn hoa mấy năm qua cũng bị đào bỏ.
Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Lúc sắp bước ra khỏi cửa lớn, ta rốt cuộc không kìm được mà ngoảnh đầu lại.
Thẩm Vân Chu vẫn đứng nơi ấy, hỉ phục đỏ tươi bị gió thổi bay phần phật,
trông như một vệt máu đã đông đặc.
Hắn nhìn về phía ta, môi mấp máy,
song rốt cuộc không đuổi theo.
“Đi thôi.”
Phụ thân vỗ nhẹ vai ta, “Về nhà.”
Ta khẽ gật đầu, quay người bước lên xe ngựa.
Rèm xe vừa buông xuống, một giọt lệ rốt cuộc rơi xuống mu bàn tay.
Nóng rực.
Rồi lại lạnh lẽo.
6.
Sau khi hồi phủ, mẫu thân bế lấy Lân nhi đã khóc đến mệt lả mà ru ngủ.
Phụ thân thì sai người sắc thuốc an thần.
Ta cố ép mình uống vài ngụm, rồi lảo đảo nằm xuống.
Giấc ngủ chập chờn chẳng yên.
Trong mơ hồ, ta như trở về mùa xuân bảy năm về trước.
Khi ấy, ta vẫn còn là vị hôn thê chưa gả vào Thẩm phủ.
Thẩm Vân Chu đứng dưới tán hạnh hoa, đưa tay hứng lấy cánh hoa rơi, mỉm cười nói với ta:
“Những đóa hoa này nở đẹp như vậy, chẳng phải đang chờ để chứng giám nhân duyên của chúng ta hay sao?”
Đôi mắt hắn khi ấy sáng rực, phản chiếu cả một cây đầy hoa rực rỡ.
Cảnh trong mộng chuyển dời, lại thành ngày đại hôn năm ấy…
Khi hắn vén khăn hỉ, đầu ngón tay còn run rẩy,
thế mà vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Nương tử chớ sợ, cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng.”
Dưới ánh nến tân phòng, hắn vụng về tháo từng món trâm cài trên tóc ta, chỉ sợ kéo đau sợi tóc nào.
Cảnh tượng khắc sâu nhất, vẫn là lúc ta sinh Lân nhi.
Ta đau đớn như muốn chết đi sống lại, vậy mà hắn chẳng để ý lời cản của bà mụ, xông thẳng vào phòng sinh, quỳ bên giường nắm chặt tay ta mà nói:
“Chúng ta đừng sinh nữa, từ nay không cần con cái gì hết.”
Về sau, khi Lân nhi chào đời, hắn ôm lấy đứa nhỏ nhăn nhúm kia, cười ngây ngô như kẻ khờ,
cả đêm chẳng nỡ buông tay.
Từng thước ký ức như đèn kéo quân lướt qua trong mộng, lúc thì ngọt ngào, khi lại chua xót.
Ta tựa như bị giam trong ngục tù ký ức, mãi không thể tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi! Rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Thanh âm nghẹn ngào của mẫu thân kéo ta về hiện thực.
Mở mắt ra, thấy bà mắt đỏ hoe nắm chặt tay ta,
phụ thân bên cạnh cũng tiều tụy đi nhiều.
Ánh dương rọi qua rèm cửa, hóa ra đã là sáng sớm ngày thứ bảy.
“Ta… sao lại thế này?”
“Con sốt cao, hôn mê trọn bảy ngày.”
Mẫu thân dùng khăn ấm nhẹ lau trán ta, vẻ mặt tràn đầy thương xót:
“Đại phu nói con u uất trong lòng, lại lao tâm quá độ…”
Ta ngơ ngác nhìn lên đỉnh màn, những cảnh trong mộng như vẫn còn in hằn trước mắt.
Thì ra bảy năm phu thê, cũng chỉ như một giấc mộng dài.
Giờ mộng đã tan, cũng nên nhìn về phía trước rồi.
7.
Ngày thứ ba sau khi khỏi bệnh, phụ thân đề nghị cả nhà dời về phương Nam.
Ta hiểu dụng ý của người.
Kinh thành quá nhỏ, khó tránh khỏi gặp người xưa.
Mẫu thân bế Lân nhi, khẽ bảo:
“Giang Nam ôn hòa, thích hợp tĩnh dưỡng.
Quán bột ngó sen con thích ăn thuở nhỏ, nghe nói vẫn còn mở tại chốn cũ.”
Ta gật đầu đồng ý.
Khi thu xếp hành trang, ta cố ý để lại trong tráp trang điểm những chiếc khăn thêu song liên, đôi ngọc bội gắn liền năm ấy.
Bao kỷ niệm đã qua, xin được gửi lại nơi phủ đệ này.
Ngày khởi hành, vừa đẩy cửa son ra,
liền trông thấy Thẩm Vân Chu đứng nơi bậc đá.
Y phục lụa là trên người hắn nhăn nhúm, cằm lún phún râu đen,
nào còn nửa phần phong thái công tử hầu môn năm xưa.
Mẫu thân lập tức chắn ta phía sau, giọng thấp mà gắt:
“Xúi quẩy! Mấy ngày nay đuổi cũng chẳng chịu đi!”
Trông thấy hắn đi về phía ta, mẫu thân liền nói:
“Hầu gia còn muốn gì? Con gái ta vừa mới khỏi bệnh, đâu chịu nổi giày vò thêm nữa.”
“Phu nhân…”
Hắn nhìn ta, giọng khản đặc.
Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn dừng lại nơi Lân nhi trong lòng ta:
“Hài tử còn nhỏ như vậy, nàng thực sự nhẫn tâm để nó sống thiếu phụ thân sao?”
Ta cúi đầu nhìn bàn tay mũm mĩm của Lân nhi đang níu chặt lấy vạt áo ta,
tim hơi lay động.
Thẩm Vân Chu thấy thế, trong mắt lóe lên một tia hy vọng—
trước đây mỗi lần hắn nhìn ta như vậy, ta luôn mềm lòng.
Nhưng ta lại nhớ đến ngày hôm ấy,
Lân nhi bị bỏng, hắn chẳng đoái hoài nửa lời, chỉ biết một lòng che chở cho Lâm Uyển.
Nếu thế, chi bằng để Lân nhi không có người phụ thân như vậy, lại là phúc.
“Hầu gia còn nhớ không?” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
“Năm ấy dưới tán hạnh hoa, chàng từng nói ‘đời này chỉ nguyện cùng nàng bạc đầu’.
Ta cũng từng hứa, nếu có một ngày chàng bội thệ, ta nhất định rời đi.”
Thẩm Vân Chu thần sắc rối rắm.
“Vân Chu Ca ca!”
Tiếng gọi bi thương của Lâm Uyển vang lên từ góc phố.
Nàng vận bạch y, tóc chỉ cài một đóa hoa trắng, dáng vẻ như thể chịu nỗi oan khuất thấu trời.
Thẩm Vân Chu ngoái đầu nhìn một cái, liền phất tay với thị vệ:
“Đưa nàng ấy hồi phủ.”
Hắn quay lại, nắm lấy cổ tay ta thật chặt, gấp gáp nói:
“Tất cả đều là ta hồ đồ nhất thời, mấy ngày nay ta mới hiểu rõ, người mà ta thật lòng…”
“Hầu gia.”
Ta nhẹ nhàng rút tay lại, cắt ngang lời hắn, thanh âm bình tĩnh đến chính ta cũng phải ngạc nhiên.
“Chàng đã chọn người mới, vậy thì nên đối xử tốt với nàng ấy.
Thứ khó có được nhất trên đời, chính là chân tâm.”
Mẫu thân đỡ ta lên xe ngựa, phụ thân ôm Lân nhi đang ngủ say ngồi đối diện ta.
Màn xe vừa buông chưa hẳn, Thẩm Vân Chu đột nhiên lao tới bên cửa sổ:
“A Ninh! Nàng thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?”
Ta nhìn đôi mắt hoe đỏ của hắn, bất giác nhớ lại năm xưa ta nhiễm phong hàn,
hắn cưỡi ngựa suốt đêm đến thành Nam chỉ để mua ô mai cho ta.
Nay nghĩ lại, dường như đã là chuyện ở kiếp nào.
“Đi thôi.”
Ta khẽ bảo phu xe.
“Giá!”
Phu xe quất roi, cất tiếng thúc ngựa.
Bánh xe nghiến lên mặt đá xanh, phía xa không biết nhà ai đang làm hôn lễ, tiếng kèn sáo mơ hồ vọng tới.
Lân nhi trong mộng khẽ chép miệng, mẫu thân siết chặt tay ta hơn một chút.
“Đến Dương Châu, nương sẽ đưa con đi mua phấn mới.”
Bà dịu dàng nói, “Nghe nói dạo này phấn thơm hoa nhài thịnh hành, còn mịn hơn cả phấn nước Kinh thành.”
Ta khẽ gật đầu, ôm chặt Lân nhi trong lòng.
Nhành liễu bên ngoài cửa sổ khẽ lay, quét qua màn xe, mang theo một tia ấm áp của đầu xuân.
Đường còn dài, ắt sẽ có phong cảnh mới.