Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cưng Chiều Cô Trợ Lý Ngốc Nghếch
4
15
Sở Hồng cúi người lại gần, trên người anh chỉ còn phảng phất hương gỗ tuyết tùng dịu nhẹ.
Trong không gian nhỏ hẹp của cửa hàng tiện lợi, anh trông có phần quá mức nổi bật.
“Lúc anh chuyển tới lớp mình năm lớp 12, ba mẹ anh đang làm thủ tục ly hôn.
Anh không muốn về nhà.
Hôm đó, anh ngồi lại học bài đến rất muộn.
Chính em là người bưng cả cái bánh kem nhỏ tới bên cạnh anh, hỏi có muốn chia một nửa không.”
Anh cúi mắt nhìn tôi, như thể đang xuyên qua tôi để nhìn về mùa xuân mười năm trước.
“Hôm ấy hoàng hôn đỏ rực cả sân trường.
Lớp học không bật đèn, chỉ có hai chúng ta.
Anh chẳng biết em kiếm đâu ra cây nến.
Ánh nến hắt lên mặt em... đẹp đến nao lòng.”
Trong mắt anh lúc này, chỉ có mình tôi.
“Anh chưa bao giờ thấy em là người bình thường.
Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã nghĩ...
Em là cô gái tuyệt vời nhất trên đời.”
Nghe đến đây, tôi bỗng giật mình nhớ ra.
Hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Mẹ mang bánh kem tới tận trường cho tôi.
Đúng lúc trong lớp có một người.
Tôi sợ bị đám bạn trêu vì chuyện bánh sinh nhật, nên chia cho anh một nửa, xem như phí giữ bí mật.
Là ngày đầu tiên anh chuyển tới lớp.
Tôi thậm chí còn không nhớ rõ tên anh.
“Sở Hồng.”
“Hử?”
Anh cúi đầu, ánh mắt mang theo chờ mong:
“Anh có muốn biết, em đã ước gì vào sinh nhật 18 tuổi không?”
16
Năm mười tám tuổi, tôi bình thường, thấp bé.
Đứng trong đám đông là bị nuốt chửng ngay.
Khi ấy, điều tôi mong ước nhất…
Là sẽ có một người, vượt qua cả biển người, kiên định bước tới bên tôi.
Nắm lấy tay tôi.
17
Tôi không ngờ...
Lời ước ấy, lại thành sự thật ngay chính trong ngày sinh nhật hôm đó.
18
“Vậy nên, Lê Bảo…”
Sở Hồng cố gắng giữ bình tĩnh, nắm lấy tay tôi.
“Em... muốn làm bạn gái anh không?”
“Á! Bánh bị méo rồi!”
…
【…】
【Tôi chịu rồi. Trợ lý mà còn ế tới giờ cũng là có lý do cả đấy.】
【Thả thính như đánh vào tường vậy, đúng là tốn công vô ích!】
Dòng bình luận bay ngang mặt làm tôi cũng hơi ngượng, ngẩng đầu nhìn Sở Hồng.
Anh chỉ dịu dàng giúp tôi vén tóc ra sau tai:
“Ăn đi.
Em không cần vội trả lời đâu.
Anh có thể đợi. Lúc nào cũng sẽ đợi em.”
Hehe.
Ăn xong, tôi và Sở Hồng nắm tay nhau đi xuống bãi đỗ xe.
Trong thang máy, nhìn góc nghiêng dịu dàng của anh, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện gì:
“Có phải... ngay từ ngày đầu tiên anh đã nhận ra em rồi đúng không?”
Anh gật đầu.
“Vậy sao lúc đó còn dữ với em như vậy!?”
Sở Hồng bỗng cười khẽ, cúi đầu xuống.
“Thật ra anh không quen cười đâu. Hôm đó vốn định dịu dàng với em chút...
Nhưng chưa kịp mở lời thì em đã dỗ anh trước rồi.”
Anh nghiêng đầu, giống một chú chó lớn chui đầu vào hõm cổ tôi cọ cọ.
“Hehe, anh chỉ muốn... Lê Bảo dỗ anh thêm chút nữa thôi.”
Ngón tay anh gập lại, khẽ gãi vào lòng bàn tay tôi.
“Từ giờ, tới lượt anh dỗ em.”
Tôi lườm anh, giả vờ làm mặt nghiêm:
“Em không dễ dỗ thế đâu đấy.”
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn từ mẹ.
“Hôm nay mẹ đánh bài với dì Ngô mới biết, Tiểu Sở chính là đối tượng xem mắt mẹ chọn cho con đó! Hai đứa có duyên ghê!”
19
Tôi cầm điện thoại, nhìn sang Sở Hồng.
“Anh nhất định phải giải thích cho em.”
Thấy anh sắp bật chế độ “tội nghiệp”, tôi lập tức giơ tay chặn:
“Đừng có giở chiêu đó với em, em không có dính nữa đâu!”
Anh kéo tay tôi lại, ôm tôi vào lòng.
Bàn tay anh đặt lên cổ tay tôi, dẫn tay tôi chạm trúng cơ bụng rắn chắc của anh.
“Vậy còn cái này thì sao? Lê Bảo có dính không?”
...
Trên đường về, mặt tôi nóng bừng.
“Sau này... không được làm vậy nữa!”
“Hả? Làm gì cơ?”
Tôi nghẹn một lúc, mới dám nói:
“Dụ dỗ em...”
Sở Hồng gật đầu vô tội:
“Biết rồi.”
Một lúc sau, anh lại mở miệng:
“Thật ra để mừng chúng ta ở bên nhau, anh còn mua một món, nghĩ là em sẽ thích.”
Anh ra hiệu cho tôi nhìn ra ghế sau.
Một bộ đồ cosplay cáo lông xù nằm nổi bật trong túi.
Mặt tôi đỏ bừng bừng.
“…Lần sau không được như vậy nữa!”
-HẾT-