Cưng Chiều Cô Trợ Lý Ngốc Nghếch

3



10

Ban đầu tôi còn lo, có cục băng to đùng như Sở Hồng ngồi ăn chung, bữa cơm sẽ lạnh tanh không khí.

Nhưng không ngờ, anh lại “diễn” rất nhiệt tình.

Mẹ tôi nói gì, anh cũng có thể bắt nhịp trả lời ngay.

Chỉ là… nội dung ngày càng lệch quỹ đạo!

“Mà Tiểu Sở này nè, con nhớ nhường nhịn Lê một chút nha. Con bé dạo này bận việc quá trời luôn. Mà cái ông sếp cũ của nó cũng quá quắt, cứ bắt tăng ca suốt, đến thời gian xem mắt cũng không cho!”

Tôi suýt phun cả cánh gà trong miệng.

Mẹ!!

Câu đó mà nói ra được à!?

【HAHAHAHA trợ lý sắp cười rụng răng luôn】

【Mẹ mà chơi chiêu thế này, tổng tài nghe xong chắc cười hổng nổi luôn quá!】

Tôi lo lắng liếc sang Sở Hồng xem phản ứng.

Anh vừa đặt một con tôm đã lột vỏ sạch sẽ vào chén tôi.

“Vậy sao?”

Tôi vội ho khan, xua tay như quạt mo:

“Không có đâu ạ! Là tại con đam mê công việc thôi! Với lại con có đi xem mắt gì đâu, toàn làm ở công ty mà!”

Giờ có Sở Hồng làm bia đỡ đạn, tôi cũng chẳng ngại bị mẹ tra hỏi vụ xem mắt nữa.

“Tổng tài của tụi con cực kỳ tốt! Vừa đẹp trai vừa tâm lý, đúng chuẩn sếp quốc dân luôn đó mẹ!”

Sở Hồng đột nhiên lộ vẻ buồn bã, mím môi:

“Xem ra Lê Bảo vẫn chưa thật sự tin anh… Nếu không, sao chuyện công việc lại chẳng nói với anh tiếng nào?”

Mẹ tôi chột dạ, biết vừa nãy lỡ lời, liền vội vã đỡ lời:

“Ôi trời Tiểu Sở, con đừng ghen chứ. Con bé nó chỉ khách sáo với sếp cũ thôi, chứ trái tim nó chắc chắn đặt ở con rồi! Nói đẹp trai các thứ là để nịnh nọt người ta thôi. Bác thấy nè, con mới là đẹp trai hơn!”

Tôi thở dài ôm trán.

Thì đúng là tôi có nịnh thiệt…

Nhưng đối tượng được nịnh đang ngồi kế bên tôi nè má ơi!

Sở Hồng cúi đầu tiếp tục bóc tôm, nhưng giọng anh khẽ run:

“Cũng đúng… Công ty Lê Bảo có nhiều trai đẹp như vậy, em ấy sao mà để ý tới anh chứ…”

Sở Hồng nghiêng đầu, mắt hơi đỏ.

“Cậu thực tập sinh còn biết ăn mặc hơn anh, ngay cả cái cậu trai trẻ gặp ở cầu thang cũng sáng sủa, hoạt bát hơn anh nhiều…”

Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phê phán.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải giải thích ngay tại trận:

“Cậu thực tập sinh đó là gay nha mẹ! Còn cái người giống sinh viên đại học ấy, mẹ cũng biết mà - là anh trai của bé Bò trong lớp mầm non con từng dạy á!”

Mẹ tôi ngơ ngác:

“Hả? Thằng nhóc đó mới học lớp 6 mà? Nhưng mà… cao ghê.”

Sở Hồng đỏ mặt dần.

Có vẻ… anh đã nhận ra mình hiểu lầm.

Ánh đèn vàng dịu rọi xuống, mái tóc mềm của anh… trông rất muốn xoa.

Dưới gầm bàn, anh đỏ cả tai, còn lén kéo nhẹ áo tôi một cái.

Ai mà biến ông sếp nhà tôi thành như này vậy!?

Nhưng mà xin lỗi…

Tôi thật sự ăn trúng kiểu này.

11

Trước khi về, mẹ tôi kéo tôi ra một góc riêng dặn dò.

“Tiểu Sở là đứa thiếu cảm giác an toàn, nên mới hay ghen vậy thôi. Về nhà nhớ dỗ nó nha con.”

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Nếu không vì không thể vạch trần sự thật là tôi với Sở Hồng chẳng phải người yêu, tôi đã lý luận với mẹ cho rõ rồi.

Vừa lên xe, tôi tưởng anh sẽ lại trở về bộ dạng “tảng băng mặt lạnh”.

Ai ngờ… Sở Hồng nhìn tôi, cười dịu dàng.

Nghĩ tới những lời nói lúc ăn cơm, tôi hơi chột dạ.

Đang định mở miệng xin lỗi thì bị anh cắt lời trước:

“Tối nay anh diễn có tốt không?”

Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt anh ươn ướt.

Tôi bất giác nhớ lại con chó con tôi từng nuôi năm 5 tuổi...

“Ừm... tốt lắm.”

“Vậy cô giáo Tống định thưởng gì cho anh lần này?”

Tôi nghẹn họng.

Hôm nay tôi không mang gì theo cả.

Chỉ đành đánh trống lảng:

“Anh được thưởng rồi mà. Muốn nữa thì… mai đi.”

Nhưng tôi không ngờ.

Lần này Sở Hồng chẳng chịu “ăn mày cũ”.

Xe còn chưa nổ máy, anh đã giơ điện thoại ra trước mặt tôi, làm bộ tội nghiệp:

“Em bắt nạt anh. Anh phải mách với bác gái.”

Trên màn hình là… Zalo mẹ tôi.

Tôi trố mắt, không thể tin nổi:

“Hai người... kết bạn từ bao giờ thế!?”

“Không liên quan tới em. Nhưng lúc nãy đi, anh nghe bác gái dặn em đối xử tốt với anh mà. Em không được trở mặt đâu đó.”

“Anh!!”

“Anh làm sao? Anh giờ là con rể tương lai mẹ em chọn rồi mà.”

Sở Hồng làm bộ vô tội, khiến tôi chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi.

【HAHAHA trợ lý ngốc nghếch đáng yêu quá đi! Nhìn là muốn ôm luôn!】

【Không khó hiểu vì sao tổng tài lại thích, ngơ ngơ thế ai mà không mê!】

【Trợ lý sống lâu trong môi trường mầm non, giờ ngây thơ như học sinh lớp lá luôn rồi! Không đấu lại “cáo già” như tổng tài là chuyện bình thường!】

【Ủa chứ từ đầu tổng tài đâu có ngốc? Ảnh giả ngơ thôi chứ gì!】

【Ngồi ăn cùng bàn là biết ngay: tổng tài từ đầu đã là “giả heo ăn thịt cọp”!】

Tôi còn đang chìm trong mớ bình luận phân tích, không nhận ra xe đã dừng lại.

Một bàn tay thon dài khẽ vẫy trước mặt tôi:

“Cô giáo Tống?”

Tôi giật mình quay đầu, vội ngắt lời:

“Đừng gọi tôi như vậy!”

Tật nghề nghiệp của tôi vẫn chưa chữa khỏi, gọi vậy là tôi lên bản năng luôn á!

Sở Hồng chống tay lên vô lăng, cười mắt cong cong:

“Được thôi.”

“Lê Bảo.”

Tôi chạy trối chết khỏi xe, về đến căn hộ mà chân vẫn còn hơi nhũn.

Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai vẫn phải gặp lại Sở Hồng ở công ty, tôi đành tự trấn tĩnh lại.

Tôi không ngờ là…

Vừa xách túi bánh quy dâu mà Sở Hồng dặn mua vào văn phòng...

Đã đụng ngay một người hoàn toàn ngoài dự đoán.

12

“Vâng, học trưởng, sau này mong anh chỉ bảo thêm ạ.”

Người con gái cao ráo trước mặt cười dịu dàng, lúc ánh mắt lướt qua tôi có thoáng chút nghi hoặc.

Nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng chuyển thành thân thiện nhiệt tình:

“Tống Chi Lê! Lâu quá không gặp! Không ngờ lại gặp bạn học cũ ngay trong công ty của học trưởng đấy!”

Người trước mặt là Triệu Tịnh, bạn cùng lớp cấp ba – học sinh nghệ thuật duy nhất trong lớp tôi.

Vì xinh đẹp nên lúc nào cũng nổi tiếng, được yêu thích.

Cô ấy đột nhiên đi tới, nắm lấy tay tôi kéo về phía Sở Hồng.

Bộ móng sắc bén của cô bấu vào tay tôi, nhức điếng.

“Học trưởng, anh còn nhớ Chi Lê không?”

Tôi không chắc Sở Hồng có còn nhớ tôi hay không.

Nhưng tôi thì nhớ anh rất rõ.

Anh chuyển đến lớp chúng tôi đúng vào ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi.

Chưa kịp để Sở Hồng trả lời, Triệu Tịnh đã tranh lời luôn:

“Có điều chắc anh không có ấn tượng đâu, hồi đó Chi Lê gầy nhẳng, tóc thì khô xơ vàng hoe, da ngăm đen, suốt ngày ngồi thu lu ở góc lớp. Đúng là chẳng ai để mắt nổi…”

Cô ta nói nửa chừng thì quay lại nhìn tôi, cười như hoa nở:

“Nhưng giờ thì khác rồi, đúng là lên hương, khí chất thay đổi hẳn!”

Ánh mắt cô ta liếc qua chiếc hộp bánh quy tôi cầm trên tay, nụ cười càng thêm lố:

“Ơ nhưng học trưởng chẳng phải trước giờ chỉ ăn bánh nhà làm cao cấp thôi à? Giờ cả mấy loại bánh thủ công không có tên tuổi thế này cũng nuốt trôi sao?”

【Ủa? Mà công nhận đứng cạnh tổng tài thì Triệu Tịnh có vẻ hợp hơn đó chứ?】

【Công tử nhà giàu mà, phải sánh với hoa nhà quyền quý.】

【Khoan đã! Có phải đây là "bạch nguyệt quang" trong quá khứ của tổng tài không!? Tôi nhớ có ngoại truyện nhắc đến rồi mà, tổng tài từng viết nhật ký đơn phương dày cộp luôn đó!】

【Chuẩn rồi. Hồi cấp ba Triệu Tịnh là hoa khôi, mà hai người còn ngồi trước sau nữa. Có tình cảm cũng là bình thường.】

Ánh mắt tôi dần trầm xuống.

【Thôi xong... thế là trợ lý đáng yêu của tôi phải nhường vai chính rồi sao? Tôi mới đu OTP này mà! Đừng lật kèo chớ!】

【Nghe người đẹp nói là hiểu, chắc trợ lý chỉ là một kẻ thoáng qua mà thôi.】

Dòng bình luận cứ thế trôi qua trước mắt.

Nhưng tôi không nhìn nữa.

Chiếc bánh quy tôi mang theo, là do tôi tự làm từ 6 giờ sáng.

Đêm hôm trước đã chuẩn bị bột xong xuôi, rồi dậy sớm dậy nướng.

Lúc còn làm ở trường mầm non, tôi vẫn thường làm như thế cho bọn nhỏ ăn vặt.

Vì vậy tôi chưa bao giờ thấy vất vả.

Nhưng bây giờ…

Tôi lại cảm thấy không đáng.

Nhìn lướt qua bảng tên “Triệu Tịnh – Phòng Kế Hoạch”, tôi gượng cười:

“Tôi chỉ vào hỏi tổng tài có cần gì không thôi. Không làm phiền trưởng phòng Triệu ôn chuyện với Sở tổng nữa.”

Nói rồi tôi định quay đi.

“Tống Chi Lê! Đợi đã!”

Sở Hồng bước nhanh về phía tôi.

Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng bị gõ.

Cậu thực tập sinh ngồi cạnh tôi ló đầu vào:

“Chị… Lê ơi, tổ trưởng tìm chị.”

13

Cảm ơn cậu thực tập sinh đầu sắt đá.

Giải cứu tôi khỏi tình huống ngại chết đi được.

Cậu ta vẫn đi theo sau, lẩm bẩm tám chuyện:

“Cái chị mới kia với tổng tài có quan hệ gì vậy chị?”

Tôi vẫn cầm hộp bánh chưa kịp tặng đi, bất giác nhớ lại chuyện cũ hồi còn đi học.

Hôm ấy là tiết thể dục, trời bỗng mưa xối xả.

Tôi quay lại lớp, bên trong chỉ còn lại hai người là Sở Hồng và Triệu Tịnh – đều là học sinh bán trú.

Triệu Tịnh đặt cốc cà phê lên bàn anh, cười tươi rói:

“Anh chảnh thật đấy. Uống mỗi cái hiệu xay tay thủ công này, mấy hãng khác nhìn không vô mắt luôn ha.”

Tôi lặng lẽ đi ngang qua, tay xách bình giữ nhiệt, lén liếc nhìn đôi tay đẹp như tạc tượng của anh.

Ngón út anh có một nốt ruồi son đỏ au.

Tôi nhớ… từ khoảnh khắc đó, tôi đã để ý anh.

Tính ra, cũng đã mười năm rồi.

Thực tập sinh vẫn lải nhải bên cạnh.

Tôi chợt bừng tỉnh:

“Không có gì. Tôi cũng không rõ lắm.”

Có lẽ đúng như lời đám bình luận nói.

Tôi… chỉ là một người thoáng qua.

Chỉ tiếc cho hộp bánh quy của tôi.

Tôi thở dài, mở nắp hộp.

Hương dâu tây thanh ngọt lập tức xông vào mũi.

Tấm lòng của tôi, không được phép bị coi nhẹ.

14

Cậu thực tập sinh gọi tôi thật sự có việc.

Tôi giải quyết xong thì cũng đã hơn 7 giờ rưỡi.

Muộn hơn giờ tan làm một tiếng.

Cái bụng tôi đã đói đến quặn lại.

Tôi ôm bụng, đi xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.

Trên kệ chỉ còn trơ trọi vài gói mì ăn liền.

Chỉ cần nhìn bao bì thôi là tôi đã tưởng tượng ra hương vị nhạt nhẽo vô hồn của nó rồi.

Tự dưng… tôi nhớ mấy bát mì nóng hổi ở quán đối diện trường ngày xưa.

Lúc học thêm buổi tối xong, quán mì ấy lúc nào cũng đông nghẹt.

Mùa xuân se lạnh, ăn một bát mì là ấm cả lòng.

Bất ngờ, tôi dường như ngửi thấy mùi vị quen thuộc đó.

Tôi vô thức đặt tay lên bụng.

Có phải mình đói quá đến mức sinh ảo giác rồi không...?

“Chi Lê.”

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Tôi quay lại.

Là Sở Hồng.

Tay anh xách hai hộp mì nóng hổi đã đóng gói.

Anh mỉm cười, lúm đồng tiền lộ rõ hai bên má.

Giống hệt như năm xưa.

Chỉ là, bộ đồng phục xanh trắng ngày nào đã thay bằng bộ vest cắt may chỉnh tề.

“Đói quá thì không tốt cho dạ dày đâu.”

Anh đưa cho tôi một hộp mì.

Tôi không nhận.

“Công tử nhà giàu như anh, cũng ăn mấy món lề đường trước cổng trường được à?”

Hồi đi học, tôi chưa từng thấy anh chen chúc trong mấy quán mì đông nghẹt đó.

Anh khẽ thở dài, kéo tay tôi đến ghế ngồi gần đó, ấn tôi ngồi xuống.

Mắt anh ánh lên chút bất đắc dĩ:

“Nhưng có vẻ người hay quên chuyện cũ… lại là em đấy?”

Anh từ tốn mở hộp mì, đẩy tới trước mặt tôi.

“Em quên rồi sao?”

“Người anh gặp đầu tiên… thật ra là em.”

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...