Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Công Chúa Không Theo Lẽ Thường
Chương 2
“Thông tin có chính xác không?”
“Rất chính xác, thưa tiẻu thư.”
Ánh mắt Thái Đường rất kiên quyết, như muốn gia nhập nhóm.
Phía sau bức tường này là nhà kho của phủ quốc sư.
Tiểu thư ta đây muốn xem hôm nay Bùi Huân có phải khoác lác hay không.
Vì vậy, như thường lệ, ta giẫm lên vai Thái Đường trèo lên tường.
Không ngờ chân trước vừa leo lên tấm ngói đỏ, thấp mắt nhìn xuống, liền ngây ngẩn cả người.
Phủ quốc sư có một cây hoa đào khổng lồ, Thái Đường đã biết trước thông tin này, nhưng...
Ta nhìn Bùi Huân, người đang chắp tay đứng dưới gốc cây đào, lặng lẽ nhìn ta với vẻ mặt tuyệt vọng.
Bằng hữu à, làm sao ta có thể biểu đạt cảm giác của mình bây giờ nhỉ?
…
4
"Tiểu thư... tiểu thư nặng quá...người có thể đứng dậy nhanh lên được không..."
Hai chân Thái Đường run rẩy, giọng nói cũng run rẩy.
Ta dựa vào tường và mím môi.
Sẽ có chút kiêu ngạo nếu tiếp tục làm chuyện như thế này.
Nhưng sẽ hơi xấu hổ nếu phải quay lại trong tuyệt vọng.
"Xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm."
Ngài ấy nói một cách điềm tĩnh, giọng nói dễ chịu như gió chiều.
Ta sắp khóc nhưng không có nước mắt nào, trèo lên tường thành, rồi lần lượt bò đến cây hoa đào, rồi lại từ từ trên cây đi xuống như một con khỉ.
Chuỗi hành động này đều được hoàn thành dưới cái nhìn của Bùi Huân, có có cái lỗ nào cho ta chui xuống không…..
"Quốc sư...Ta..."
Ta cười ngượng ngùng sờ vào đầu mình.
"Nghe nói hoa đào trong phủ quốc sư đặc biệt đẹp, chủ yếu là muốn đến phủ quốc sư nhìn xem..."
"Nhân tiện, ta là Thương Tuyết, nhị tiểu thư của Phủ Thừa tướng, tham kiến Quốc sư."
Ta xin lỗi, đồng chí Thuơg Tuyết.
Bùi Huân tựa hồ cũng không để ý, ngài đi đến bên cạnh ta, ngắt nụ hoa đào trên tóc ta, giọng nói ôn nhu dễ nghe:
"Được rồi, Ứng cô nương, lần sau đi ngắm hoa có thể đi qua cổng chính. Leo tường rất nguy hiểm, dễ bị thương."
Ta:"……"
Ngài không cho ta chút mặt mũi nào cả.
"Quốc sư có lẽ đã hiểu lầm, ta là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, không phải cô nương nào đó."
"Được rồi, Ứng cô nương."
Ta:"……"
……
Thực sự, ta không hiểu tại sao bây giờ ta lại uống trà trong Phủ Quốc sư.
Lúc này, Bùi Huân đang ngồi đối diện với ta, chúng ta đang nhìn nhau, trà trên bàn rất thơm nhưng ta lại không dám cầm lên nếm thử.
Lúc này, chính là Bùi Huân lên tiếng trước:
“Năm nay mới có vài cơn mưa xuân, còn có món bánh này để giải nhiệt, cô nương thử xem.”
Ngài ấy đẩy chiếc bánh về phía ta, ta cười ngượng nghịu nhưng lại bất ngờ khi dùng tay nhéo chiếc bánh.
Rõ ràng hôm nay là một ngày nắng nóng nhưng bánh không hề bị nát, khí vẫn mát mẻ.
Bây giờ ta mới nhìn rõ chiếc đĩa dưới đáy bánh được làm bằng bạch ngọc..
Ồ, không rẻ nha!
Làm người có tiền tốt quá đi mà.
Trong lòng thở dài, ta giả vờ cắn một miếng.
Thái Đường vẫn đang đợi ta ở bên ngoài, bây giờ muội ấy mà bị phát hiện, có lẽ ta sẽ khó tiếp tục kế hoạch của mình.
"Cảm ơn quốc sư đã tiếp khách. Hôm nay cũng đã muộn rồi, ta nghĩ ta nên về trước."
Ta chạm vào mũi mình rồi đứng dậy:
"Hôm nay không phải Ứng cô nương đến thưởng hoa sao? Không còn thưởng hoa nữa à?"
Thưởng thưởng cái rắm!
"Ta vừa thưởng rồi, ta đã thưởng rồi..."
"Có thích khách! Có thích khách! Thích khách vừa mới tiến vào phủ quốc sư!!"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng động, thanh âm hùng tráng càng ngày càng gần.
Ta giật mình và nhanh chóng nhìn lên.
Thích khách? ? Tại sao trong phủ này lại có thích khách! !
Không, không, ta nên giải thích thế nào đây? ?
"Đừng sợ."
Lúc ta đang sốt ruột, Bùi Huân lạnh lùng đứng dậy, mùi tre xanh quen thuộc lại ập vào mặt.
Những lời nói của ngài ấy thật kỳ diệu, ta thực sự bình tĩnh lại rất nhiều sau khi nghe chúng.
"Quốc sư có ở đây không?"
Cánh cửa bị đập mạnh một tiếng lớn, âm thanh đó đánh ta run một cái.
Tuy rằng biết hôm nay Ứng Viện ở trong cung, nhưng cũng đừng xui xẻo như vậy mà…
5
"Tướng quân, có chuyện gì vậy?"
Bùi Huân đi tới đặt tay lên cửa, đầu ta chợt rung lên lạch cạch, nắm lấy tay Bùi Huân.
Sẽ rắc rối nếu lão Ứng biết ta ở đây.
Bàn tay to nắm lòng bàn tay ta lạnh lẽo, mềm mại nhưng chai sạn, bình thường ta sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng đó thực sự là bàn tay của một nam nhân, nhưng lúc này, ta cảm thấy bất an, cũng không để ý đến ánh sáng đen tối lóe lên trong mắt của Bùi Huân.
Ngài ấy không vùng ra mà từ từ bỏ tay xuống.
"Ta tin rằng vừa rồi quốc sư đã nghe nói có thích khách tới cung, chúng ta vừa mới tận mắt chứng kiến hắn lẻn vào trong sân của quốc sư."
"Để đảm bảo sự an toàn của quốc sư, mong quốc sư mở cửa để vệ binh lụt soát”
Được rồi, ông già, ông đến đây để trả thù phải không?
Ta muốn khóc mà không ra nước mắt.
Hoàng đế phái hắn đến khảo thí ngươi, nhưng hắn cũng không phải chủ động tới đó, ngươi vì cái gì nhất định nhất định làm như vậy?
Tình hình rất nguy cấp, ta thậm chí còn nghĩ đến việc làm cách nào để trèo qua tường bây giờ.
"Tướng quân, ngài lo lắng quá rồi. Vừa rồi Bùi mỗ ở trong sân, không nhìn thấy thích khách."
Bùi Huân bình tĩnh trả lời, Ứng Viện bên ngoài im lặng vài giây rồi đột nhiên cười khẩy:
"Vừa rồi ta đã tận mắt nhìn thấy thích khách khách chạy vào đây, chẳng lẽ ngài đang chứa chấp thích khách?"
Bùi Huân suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên đưa tay chạm vào cổ họng ta.
"Ah……"
Một giọng nói rất nhỏ phát ra từ cổ họng ta, giọng nói đó không giống ta chút nào, ta lập tức che miệng lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Tiếng vo ve ngoài cửa đã im lặng hồi lâu.
"Tướng quân, ngài hiểu không?"
Thành thật mà nói, ta có chút xấu hổ, tôi nghĩ lão Ứng cũng có chút xấu hổ.
“Ứng mỗ cho rằng quốc sư có bí mật gì đó, không ngờ lại là kim ốc tàng kiều.”
"Nếu đã như vậy, Ứng mỗ không quấy rầy ngài nữa."
"Đi!"
Theo lời ông ấy, những người bên ngoài rời đi rất nhanh, ta thở phào một hơi.
"Quốc sư thật cơ trí."
“Nhưng còn về thanh danh của quốc sư, ta…”
"Không sao."
Ngài ấy bình tĩnh đáp lại và xua tay nhưng càng làm vậy ta càng cảm thấy khó chịu.
"Hay là ngài nói ta là Thương Tuyết, Nhị tiểu thư phủ Thừa tướng?"
Bùi Huân "..."
Nhị tiểu thư Phủ Thừa tướng đắc tội ngươi sao?
“Đã muộn rồi, sợ tướng quân lại phát hiện ra manh mối, cho nên Ứng cô nương vẫn nên mau chóng trở về.”
Ta gật đầu nhanh chóng chạy đi.
"Đa tạ quốc sư, ta. . . "
"Ah!"
Trước mặt ta là cây hoa đào đứng sừng sững, khi ta định thần lại, mùi tre xanh trong tay Bùi Huân đã bao trùm lấy ta, chiếc áo choàng bung ra, ta bị ôm chặt trong vòng tay hắn còn chiếc áo choàng vừa vặn che đi ta.
Cánh cửa bị Ứng Viện đá ra, ông ấy đứng ở cửa với đôi mắt đen láy.
"Ứng mỗ suy nghĩ một chút, nhưng ta quả thật vẫn lo lắng cho sự an toàn của quốc sư. Vậy nên, mong quốc sư tha lỗi cho sự thô lỗ này."
Trong lòng ta vẫn có chút cảm động, nhưng khi nghe thấy giọng nói của lão Ứng, ta cảm thấy nổi da gà khắp người.
Bùi Huân ôm chặt lấy ta, ta không ngừng tự an ủi mình, bị áo choàng chặn lại như này ông ấy sẽ không bao giờ nhận ra ta là ai.
“Vậy thì hãy tìm kiếm đi, Tướng quân.”
Cho dù trời có sập Bùi Huân có lễ vẫn tỏ ra thờ ơ mất.
Lão Ứng nheo mắt lại, nhìn ta trong vòng tay, vẫy tay, các sĩ quan và binh lính lần lượt tiến vào.
Ta không thể nhìn rõ nhưng ta có thể nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ xung quanh mình.
Ta luôn biết ông ấy là người xấu, nhưng tôi lại không biết ông ấy tệ đến thế.
"Tướng quân, quả thật không có."
Có người báo cáo, lão Ứng đã rút tay lại.
Trong lòng ông vui mừng nhưng lại tập trung vào ta trong vòng tay của Bùi Huân.
"Quốc sư, nữ nhân này..."
Trái tim ta ngừng đập.
6
"Nàng ấy nhút nhát. Tướng quân, xin đừng dọa nàng."
"Nếu không tìm được thích khách, lúc rời đi thỉnh giúp tướng quân đóng cửa lại, không tiễn."
Ta nghĩ rằng ngoài hoàng đế, Bùi Huân là người đầu tiên trên thế gian dám đáp trả đại tướng quân bằng cách ban hành lệnh trục xuất không khách sáo như vậy.
Ta chỉ cảm thấy ông ấy nhìn ta ở cửa rất lâu, có vẻ như có tiếng cười chế nhạo, rồi rời đi cùng với rất nhiều người.
Sau khi Ứng Viện rời đi, ta tự nhiên không dám ở lại nữa, vội vàng tạm biệt Bùi Huân rồi trở về phủ tướng quân.
Có rất nhiều bóng người, ta vội vàng rời đi, Bùi Huân nhìn ta ở cửa, xoay xoay đầu ngón tay.
Ta kể cho Thái Đường chuyện đã xảy ra, muội ấy sợ đến toát mồ hôi lạnh, sau khi trở về phủ tướng quân, muội ấy ngay lập tức đi thay quần áoỉ.
Ứng Viện lúc này cũng trở về nhà, ta kéo thắt lưng lên, Thái Đường run rẩy chạy tới báo cáo:
"Tiểu thư... Tướng quân gọi người tới..."
Ta mím môi, nhưng ta không còn hoảng sợ như trước nữa.
"Đừng hoảng hốt, đi xem một chút."
Đại điện phía trên, Ứng Viện đã chờ ta, ngẩng đầu nhắm mắt lại, khóe mắt vết sẹo lộ ra một tia máu, sắc mặt thập phần cường đại.
"Cha."
Ta bước vào đại điện kính cẩn nói.
Xung quanh rất yên tĩnh, phải mất một lúc lâu ta mới nghe được ông ấy nói.
"Ứng Ngọc, con cảm thấy tướng quân đối xử với con thế nào?"
"Cha đương nhiên đối xử tốt với con."
Ta nói lớn, quỳ xuống và lạy thật sâu.
"Không có cha, Ứng Ngọc sẽ không có được cuộc sống tự do như bây giờ."
Nghe xong lời của ta, Ứng Viện đứng dậy đi về phía ta, ta cúi đầu chỉ thấy đôi ủng có viền vàng và ngọc của ông ấy.
"Xem ra trong lòng con hiểu được, Ứng Ngọc."
"Ta sẽ không ngăn cản con theo đuổi Thái tử. Mỗi người đều có số phận của mình."
"Đây là con đường do con chọn, sau đó con phải tự mình đi. Tương tự như vậy, ta cũng có con đường của riêng mình."
“Cho nên, can thiệp vào chuyện của Thái tử, muốn kéo hắn xuống, đây chính là con đường của cha sao?”
Ta bình tĩnh lạ thường và hít một hơi thật sâu.
Từ khi bước vào phủ tướng quân, trong mắt Ứng Viện, ta đã là một người tàng hình, như ông nói, ông ấy luôn đi theo con đường mình đã đi, không quan tâm con gái là ta đây trên con đường này sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù ông biết ta đang theo đuổi Thái tử Tề Liệt, biết rằng Thái tử không tốt, ông vẫn mặc kệ.
Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến ta, nhưng phủ tướng quân không có người thừa kế, nhiệm vụ của ta chỉ là tìm cho ông ta một đứa con rể và thừa kế phủ tướng quân.
"Con đã đi quá xa rồi, Ứng Ngọc."
"Con không cần phải tham gia vào con đường của ta, nhưng ta muốn hỏi con, nếu con đã tính toán gả cho Thái Tử..."
"Vậy tại sao con lại ở trong sân của Bùi Huân?"
Ta không thể không cảm thấy sốc.
Ông ấy thực sự biết điều đó.
Ta mím môi và nhìn vào mắt ông.
"Đây cũng là con đường của con, không liên quan gì đến cha ..."
"Bangg!!"
Ta bị ông tát xuống đất, ông rất khỏe, lúc này có lẽ đã có sử dụng chút nội lực.
Tai và mũi ngay lập tức đầy vết máo.
Từ lúc ta vào sảnh đến nay, ông ấy không hề tỏ ra tức giận, nhưng không ngờ cái tát này lại đến đột ngột như vậy.
"Con có thể theo đuổi Thái tử, con không cần phải vô sỉ, cùng ta không liên quan, Ứng Ngọc."
"Nhưng Bùi Huân không được."
"Tại sao không!"
Ta che mặt đang bỏng rát nhưng lòng ta đau nhói:
"Là vì cha sợ xấu hổ sao?"
"Bởi vì quốc sư được vạn người kính trọng, nhưng Thái tử lại không có nhiều uy tín như vậy. Nếu ta thật sự theo đuổi quốc sư, liệu nước miếng của dân chúng có rơi vào người không!"
“Người sợ xấu hổ, sợ danh tiếng bị tổn hại, sợ ảnh hưởng đến mình, giống như người sợ trải qua với nương ta sẽ ảnh hưởng đến người đúng không?!”
7
Kỳ thật ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh cãi với ông ấy, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa gặp ông ấy, ngay cả khi được đưa đến phủ tướng quân, ta đối với ông ấy như hai người xa lạ.
Khi nương ta qua đời, những lời cuối cùng đó đã được hỏi ta:
“Cha con có quay lại nữa không?”
"A Ngọc, cha của con thật sự yêu ta sao?"
“Con sẽ làm gì sau khi ta rời đi?”
Nương ta chỉ là một thôn nữ nhỏ bé, phu tử là cả thế giới, nàng tuân thủ bổn phận của mình, dẫn dắt ta chịu đựng rất nhiều tin đồn, nàng vẫn tin rằng một ngày nào đó, cha ta sẽ quay trở lại.