Cô Tinh Bên Trăng
Chương 1
Thị vệ của ta rất ghét ta.
Thì sao chứ?
Dưa hái ép... thì vẫn là dưa.
Ta - Cố Thiền, đại tiểu thư của hiệu tơ lụa nhà họ Cố – từ nhỏ đã chưa từng tin có thứ gì trên đời này là không thể dùng tiền mua được.
"Tiểu thư, hay là thôi đi..."
"Sao có thể thôi? Ngươi chậm lại một chút!"
Đã đến lúc then chốt, sao có thể dừng tay?
Trong gương, hiện lên bóng dáng của một thị vệ lạnh lùng tay chân lúng túng, cùng một vị đại tiểu thư quần áo xốc xếch.
Thị vệ lạnh lùng đó là - Cố Ảnh.
Còn ta - chính là đại tiểu thư Cố Thiền.
Hắn ngập ngừng: "Nhưng mà tiểu thư, người đang rất đau..."
"Không sao." Ta thở dài một tiếng, "Cứ dùng dao bén mà chém dây rối đi."
Nghe ta nói vậy, hắn mới mạnh dạn đưa tay, chậm rãi rút cây trâm cài đầu bằng ngọc phỉ thúy khảm hoa quế và chuỗi tua rũ xuống từ mái tóc ta.
Vô tình kéo theo một sợi tóc, đau đến mức khiến ta rơm rớm nước mắt.
Cố Ảnh là ám vệ của ta, đồng thời kiêm luôn việc chải đầu cho ta.
Hắn đang giúp ta tháo trang sức, hầu ta nghỉ ngơi.
Trong phòng, đèn bạc cháy sáng, ánh nến nổ tí tách từng tiếng nhỏ.
Ta khẽ tựa vào người hắn, kiên trì không buông:
"Cố Ảnh, dẫn ta bỏ trốn đi."
Hắn chỉ lặng thinh. Ánh sáng bập bùng từ ngọn đèn phủ lên hàng mi dài của hắn, để lại một vùng mờ tối khiến người ta chẳng đoán nổi tâm tình.
Ta kéo tay áo hắn, làm bộ đáng thương:
"Chẳng lẽ ngươi không thích ta chút nào sao?"
Hắn vẫn lạnh mặt, không gợn chút biểu cảm:
"Tiểu thư, người nên ngủ rồi."
Ngủ rồi? Ý gì đây? Trong mơ muốn gì chẳng có?
Cố Ảnh đắp chăn cho ta xong thì lui ra ngoài bậc cửa.
Ánh trăng cô độc kéo bóng hắn dài lê thê.
Ta ngồi dậy trên giường, nhìn bóng lưng hắn lạnh lùng như băng đá ngoài cửa, trong lòng âm thầm tính toán: phải làm sao mới thu phục được Cố Ảnh, người lạnh lùng vô cảm này đây?
Ta biết, hắn ghét ta.
Trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, mềm yếu, tùy hứng, ngang ngược, hễ không vừa ý là chỉ biết khóc.
Thật ra, ta không thực sự thích Cố Ảnh.
Nói thích, chẳng qua là muốn lợi dụng hắn để trốn hôn mà thôi.
Nực cười, ta sao có thể thích một tên ám vệ nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng, chẳng có gì hết?
Ta là đại tiểu thư của hiệu tơ lụa Cố gia, từ nhỏ chẳng thiếu thứ gì, sống trong nhung lụa, chưa từng biết khổ là gì.
Chỉ trừ một việc… mối hôn ước từ bé ấy.
Người đó là đại thiếu gia nhà họ Triệu - Triệu Hữu Quang.
Lúc nhỏ ta từng thích hắn.
Một công tử nho nhã, lễ độ, ôn hòa.
Dưới cơn mưa xuân tháng Ba, hắn đứng bên cửa sổ đọc "Thi Kinh", khiến ta và mấy cô nương khác lén lút nhìn trộm.
Nhưng sau này hắn thay đổi, chỉ biết chìm đắm trong chốn phong hoa tuyết nguyệt, chơi bời lêu lổng.
Còn tự xưng mình là "hạt đậu đồng trong lầu xuân, nấu không chín, hầm không mềm".
Ta không cam tâm, khóc cũng khóc rồi, ầm ĩ cũng làm rồi.
Phụ thân chỉ lạnh mặt: "Tết cuối năm phải gả sang bên đó. Lễ hỏi đã nhận, không có gì để bàn."
Triệu Hữu Quang không phải người tốt, ta không thể gả cho hắn.
Nhưng việc trốn hôn cũng phải đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Thiên thời địa lợi ta đều có.
Chỉ là... nhân hòa - kẹt ở cái người này.
Xung quanh ta toàn là mấy a hoàn tay yếu chân mềm, không đứa nào ra hồn, e là chưa kịp ra khỏi thành Trường An đã bị bắt trở về rồi.
Ta trăn trở suốt mấy ngày, vẫn chẳng có đầu mối gì, dần dần cũng mất hết hy vọng.
Cho đến khi ta gặp được Cố Ảnh.
Tháng Ba ở Trường An, đang độ xuân sắc.
Ta thiếu một a hoàn chải đầu, liền định ra chợ nô lệ mua một người.
Kết quả lại nhìn thấy một tiểu nha đầu khá được, và… Cố Ảnh đang bị nhốt trong lồng sắt.
Tiểu nha đầu kia thì không tệ.
Nhưng ta vừa liếc mắt đã trúng ngay Cố Ảnh.
Ta quan sát hắn rất kỹ.
Hắn như một thanh đao sắc bén, ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, đôi mắt của thiếu niên ngập tràn u ám và cứng rắn.
Bàn tay thon dài cầm dao găm xoay như múa, động tác gọn gàng dứt khoát.
Thế là ý định trốn hôn lại nhảy nhót trong đầu ta.
Ta đè nén cơn phấn khích, cố làm ra vẻ rụt rè sợ sệt:
"Ngươi biết chải đầu không..."
Vừa dứt lời, ánh dao như chớp loé. Con dao găm ấy xuyên qua song sắt, lạnh băng áp sát cổ ta.
Đôi mắt thâm trầm kia đầy sự khinh thường và ghét bỏ dành cho một đại tiểu thư không hiểu sự đời, sống trong nhung lụa như ta.
Cười chết mất, ta chẳng hề sợ gì cả.
Nhưng ta vẫn rất nể mặt mà đỏ hoe mắt - khóc giả là sở trường của ta từ nhỏ đến giờ mà.
Thấy ta rưng rưng, hắn lại ngẩn ra, thu ánh dao, cụp mắt, giấu đi sát khí.
Phụ thân ta không sợ ta khóc.
Thế mà một kẻ xa lạ mới gặp lần đầu lại sợ… thú vị thật đấy.
Cố Ảnh rất có “đạo đức nghề nghiệp” hắn không muốn dẫn ta bỏ trốn, chỉ muốn giúp ta giết người.
Mà ta tuy ghét Triệu Hữu Quang, nhưng chưa tới mức muốn hắn chết.
Ta chỉ muốn trốn hôn thôi.
Chuyện xưa thường kể thế này - có một sát thủ áo đen lạnh lùng ít lời, yêu một đại tiểu thư cao quý đoan trang, bất chấp lễ giáo, đưa nàng trốn hôn, cùng ngao du giang hồ, một đời một kiếp một đôi người.
Ta đúng là đại tiểu thư cao quý đoan trang rồi.
Cố Ảnh cũng đủ tiêu chuẩn sát thủ lạnh lùng ít lời.
Ta đếm ngón tay tính thử… hình như chỉ còn thiếu một bước cuối cùng… là hắn yêu ta.
Thế nên suốt nửa tháng qua, ta ngày nào cũng đúng giờ như kẻ đánh trống canh, đi tỏ tình với Cố Ảnh.
"Cố Ảnh, ta thích ngươi, dẫn ta bỏ trốn đi."
Hắn chỉ liên tục phẩy tay, từ chối liền ba lần: Không thích - Không thể - Không được.
Ta mỗi ngày tỏ tình như hổ táp gió xuân.
Hắn vẫn đứng sừng sững như núi, mưa gió vẫn không thể lay chuyển.
Các tỷ muội đã xuất giá bảo ta: muốn giữ lấy lòng người, thì chỉ có hai cách - ăn và sắc.
Vậy là ta tự xuống bếp, định chinh phục dạ dày của hắn.
Ta biết Cố Ảnh từng chịu nhiều khổ cực, nếu hắn không thích kiểu đại tiểu thư õng ẹo như ta, vậy chắc chắn sẽ thích kiểu dịu dàng, đảm đang, thục nữ nết na.
Nửa đêm, ta hầm một nồi canh thuốc, lay hắn dậy.
Ánh nến vàng dịu phản chiếu khuôn mặt dịu dàng vô tận của ta:
"Đại lang, dậy uống thuốc nè~"
Hắn nhìn đăm đăm cái vật thể đen ngòm không rõ là gì trong đĩa trên bàn.
Ánh mắt ta đầy mong chờ: "Ăn đi, tự tay ta nấu đó."
Hắn sợ quá, nửa đêm trốn vào bếp, lập tức làm lại cho ta một bàn ba món một canh.
Ta ăn no nê, lòng hân hoan nằm trên giường, mới sực nhớ: Khoan đã, sao lại thành hắn chinh phục dạ dày ta rồi?
Sau này ta mới biết, Cố Ảnh nghe nhầm.
Hắn tưởng ta nói: "Ăn mau đi, ta tự tay hạ độc đó."
Đấu ẩm thực không lại với Cố Ảnh, vậy thì chơi sắc.
Ta tìm cơ hội dụ hắn “ngã vào bẫy sắc đẹp” - định khi hắn đang đứng sau chải tóc cho ta, thì ta nghiêng người tựa vào lòng hắn, tạo ra cảnh "tình ý miên man, lửa bén rơm, sự đã rồi".
Ta tính thế.
Chỉ tiếc… ta vừa mới ngả người...
Cố Ảnh theo bản năng lùi về sau.
Làm ta cả người lẫn ghế… đổ ngửa ra sau!
Đây là lần đầu tiên ta “lật xe”, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối.
Tới lần thứ hai, đêm trăng say lòng người.
Ta mềm nhũn như mèo con nằm gọn trong lòng Cố Ảnh, ngón tay nghịch mái tóc dài của hắn, nghiêng đầu ngắm hình ảnh hai ta trong gương trang điểm.
Cố Ảnh dung mạo lạnh lùng, tóc đen như thác, lông mày sắc như vẽ.
Nếu không phải vì sợi dây chuyền thiên tàm tơ đang quấn trên cổ hắn… à, nhầm, đang buộc trên cổ tay ta, thì hẳn trông hắn chính là một công tử lạnh lùng cao cao tại thượng.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là: bài học rút ra từ vụ lật xe trước đó, ta phải phòng ngừa hắn bỏ chạy.
Bị ta khống chế như vậy, hắn chỉ đành cụp mi, bóng hàng mi dài in xuống khuôn mặt, không đoán nổi tâm tình.
Ta thì không chút lương tâm mà ngẩng đầu lên, môi vừa vặn lướt qua má hắn: "Dẫn ta đi đi, Cố Ảnh, được không?"
"Được..."
Trả lời dễ vậy luôn hả?!
Chưa kịp vui mừng, hắn liền lạnh lùng bổ sung: "Được là được cái tên 'Cố Ảnh' rất hợp với thân phận ám vệ của ta."
???
Thức ăn ta không địch lại hắn.
Sắc đẹp cũng không thắng nổi hắn.
Căn bản… hắn không thích ta.
Lại còn tuân thủ “nam đức”, mở miệng là: "Tiểu thư, không nên như vậy, không thể, không được."
Sau vài lần mưu kế thất bại, Cố Ảnh dần bắt đầu… tránh ta như tránh tà.
Mắt thấy đã đến tiết Đoan Ngọ, cách ngày thành thân chỉ còn nửa năm, lòng ta càng thêm nóng như lửa đốt.