Anh Rể, Em Dâu và Cái Thai Không Cha

3



Còn đang mơ tưởng dùng một cái thai bịa đặt để leo lên vị trí vợ chính thức, làm sao dám chủ động liên lạc với tôi?

Giọng tôi, chắc giờ chỉ còn vang lên trong những cơn ác mộng của cô ta.

Thôi vậy.

Tôi tắt màn hình điện thoại, nhắm mắt lại.

Trong lòng âm thầm nhủ với bản thân.

Lạc Sơn không thiếu Đại Phật, quảng trường Thánh Peter cũng chẳng thiếu Maria.

Từ giờ trở đi, tôi không can dự vào đời sống của bất kỳ ai nữa.

Tô Cẩn tôi, từ nay về sau… chỉ sống vì chính mình.

Không nhớ rõ đã về nhà lúc mấy giờ.

Toàn thân mỏi rã rời, tôi ngã vật xuống giường ngủ một mạch.

Sáng sớm hôm sau, tôi đã đến công ty từ rất sớm.

Tiếp khách bên đối tác, họp hành liên tục cả ngày, không ngơi phút nào.

Đến chiều muộn, cuối cùng tôi cũng đứng ra quyết định phương án hợp tác cuối cùng.

Toàn bộ đội kỹ thuật sẽ tách ra độc lập trong vòng một tuần, cùng đội kỹ thuật bên đối tác thành lập một công ty cổ phần mới.

Bên đối tác góp 49% vốn, còn tôi góp 51%, nắm giữ quyền kiểm soát tuyệt đối.

Đúng vậy.

Tôi đã lừa Phó Dã Thâm.

Với tôi, đây là sự tái sinh sau một cuộc phân ly triệt để.

Còn với anh ta… là diệt vong không hơn không kém.

Kỹ thuật là linh hồn của công ty.

Chỉ cần đợi thêm một tuần, cái tên Phó Dã Thâm sẽ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng không giá trị.

Việc giấu anh ta là để tránh tình huống chó cùng rứt giậu, cản trở từ bên trong.

Thư ký Lý đứng trước mặt, chần chừ không yên, mãi mới mở miệng được một câu:

“Tổng giám đốc Tô… chuyện lớn như vậy… thật sự không cần bàn với Tổng giám đốc Phó sao?”

9

Tôi liếc nhìn thư ký Lý, bật cười.

Mấy năm trước, công ty do Phó Dã Thâm điều hành toàn bộ.

Còn tôi thì đi làm thuê ở các công ty niêm yết cùng ngành để tích lũy kinh nghiệm vài năm rồi mới quay về.

Những nhân viên kỳ cựu trong công ty tuy kính nể tôi, nhưng trong lòng vẫn ngả về phía Phó Dã Thâm nhiều hơn.

Họ không biết…

Công ty này là do tôi và Phó Dã Thâm cùng góp vốn, mỗi người nắm giữ 50% cổ phần.

Trong hợp đồng tiền hôn nhân, đã viết rất rõ ràng:

【…Cả hai cùng chia sẻ quyền quyết định công ty. Nếu hôn nhân đổ vỡ, bên không mắc lỗi sẽ sở hữu toàn bộ.】

Phó Dã Thâm lẽ ra phải chuẩn bị tâm lý cho điều này…

Từ trước khi anh ngoại tình.

Nhưng rõ ràng, anh không hề chuẩn bị.

Nếu không thì cũng chẳng chần chừ mãi, đến hai lần vẫn chẳng nói nổi hai chữ “ly hôn”.

Vì ly hôn với tôi, đối với anh mà nói…

Chính là mười năm cống hiến đổ sông đổ bể.

Bỏ lỡ giai đoạn vàng của ngành, sau này muốn vực dậy, gần như là chuyện không tưởng.

Nhưng mà… thì sao chứ?

Tương lai của Phó Dã Thâm, còn liên quan gì đến tôi?

Làm xong hết việc, mặt trời đã lặn từ lâu.

Tôi lái xe chậm rãi quay lại bệnh viện.

Thật ra thì không đến cũng chẳng sao.

Nhưng tôi vẫn không kìm được mà muốn xem thử cái gọi là “giải pháp đôi bên đều có lợi” của Phó Dã Thâm, liệu có đủ bản lĩnh giúp tôi trì hoãn được một tuần hay không.

Cửa phòng bệnh khép hờ, trời đã tối mà vẫn chưa bật đèn.

Từ bên trong vọng ra tiếng cười mềm mại ngọt ngào.

“… Đáng ghét, chân thế rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn… Ưm…”

Tôi khựng chân lại, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa.

Chỉ thấy hai bóng người mờ nhòe quấn lấy nhau nơi đầu giường, đang hôn đến quyến luyến không rời.

Dạ dày tôi lập tức quặn lên.

Tôi vội lùi lại, rồi chợt đưa tay ra khẽ khàng… đóng cửa lại giùm bọn họ.

Quay người lại, tôi bất ngờ chết lặng.

Tô Thần đang đứng ngay gần đó, ánh mắt trống rỗng như xác chết, nhìn tôi không chớp.

Chết tiệt.

“Tiểu Thần?”

Tôi vội lướt mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng kín như chưa có gì xảy ra, rồi chủ động bước đến gần cậu.

“Sao em lại đến đây? Em…”

Vừa mở miệng hỏi, tôi lập tức dừng lại.

“Chị…”

Tô Thần lao đến chỗ tôi, còn chưa đến nơi đã bật khóc thành tiếng.

“Chị ơi… là em sai rồi… em không nên nói chị như vậy…”

Cậu vừa khóc vừa run rẩy cả người, đứng trước mặt tôi mà nước mắt tuôn như mưa.

“Chị có thể giúp em… khuyên Kiều Kiều đừng ở bên anh rể, đừng chia tay em… được không?”

“Em… thích cô ấy đến vậy à?”

Tôi cau mày, lùi lại nửa bước, nhìn thẳng vào đứa em trai cùng huyết thống trước mặt.

Cảm thấy vừa mệt mỏi, lại vừa tò mò.

“Dù cô ta đang mang thai con của người khác?”

“Chị ơi, em… em thực sự yêu… yêu Kiều Kiều…”

Cậu nghẹn ngào nói không thành câu:

“Không có cô ấy… em sống không nổi… chị, em xin chị đó…”

Tôi liếc xuống nhìn cái lưng đang khom hẳn xuống vì van xin, rồi chú ý đến cổ tay Tô Thần đang được băng bó dày cộm.

Khóe miệng khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một cơn lạnh thấu xương.

Có lẽ, quy luật vận hành của thế giới này vốn dĩ là như thế.

Mỗi người khi sinh ra đều có nhân quả riêng phải gánh chịu.

So với việc khuyên can vô ích, thà là lựa chọn tôn trọng.

“Được.”

Tôi không đưa tay đỡ Tô Thần dậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cậu:

“Chị sẽ giúp em.”

Dù sao thì Phó Dã Thâm giờ cũng đang nằm liệt trên giường, chẳng làm được gì.

Cho dù không có Kiều Kiều, tôi vẫn có đủ cách để đảm bảo anh ta không nhận được bất kỳ tin tức gì về công ty trong vòng một tuần.

Mà dù có biết thì… cũng chẳng sao.

Tôi nhếch môi nở một nụ cười lạnh nhạt.

Trừ phi, Phó Dã Thâm có thể tự lết đến công ty… rồi lại tiếp tục bò đến tận nơi đối tác.

Tôi chủ động gọi điện.

Chẳng bao lâu sau, Kiều Kiều bước ra từ phòng bệnh.

Chắc chưa kịp soi gương, khóe môi vẫn còn vết son lem chưa lau sạch.

“Nói hết những gì cần nói rồi, anh còn tìm tôi làm gì?”

Nhìn thấy tôi đứng cùng Tô Thần, ánh mắt cô ta hiện rõ vẻ khó chịu.

Thấy Tô Thần lúng túng không nói được lời nào.

Cô ta đảo mắt một vòng rồi nhìn thẳng vào tôi, giọng mang theo thách thức:

“Tôi và em trai chị đã chia tay. Nếu chị đến vì chuyện đó thì miễn đi. Anh Dã Thâm vẫn đang chờ tôi.”

“Không phải vì nó.

Là vì cô.”

Tôi khẽ nhướng mày, cười như không cười nhìn cô ta.

“Phó Dã Thâm… chẳng lẽ chưa nói với cô rằng, anh ta có thể sẽ bị tàn phế suốt đời?”

11

Kiều Kiều đúng là mang thai.

Điều đó khiến tôi dâng lên một cảm xúc khó gọi tên.

Tôi đoán còn có hai người sẽ phấn khích hơn tôi.

Tôi vừa kéo vừa đỡ, nhét Tô Thần lên xe.

Tôi gọi điện cho mẹ chồng đang ở tận châu Âu.

Nói ngắn gọn: “Phó Dã Thâm có con với người khác, nhưng anh ta không muốn ly hôn với con, mẹ có cách khuyên anh ấy không ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, không nói một lời, rồi “cạch” một tiếng cúp máy.

Tôi thở phào, thật lòng thấy suốt những năm qua không phí công lấy lòng bố mẹ chồng là một quyết định cực kỳ sáng suốt.

Mười phút sau.

Tôi quay lại bệnh viện, Kiều Kiều đã biến mất tăm.

“Cô rảnh quá hả, nói với mẹ làm gì!?”

Vừa đẩy cửa phòng bệnh, tôi đã bị Phó Dã Thâm gầm lên một câu chất vấn, trông anh ta bực bội không để đâu cho hết.

Trong phòng còn phảng phất mùi nước hoa ngọt lịm của Kiều Kiều.

Tôi cau mày dừng bước, chẳng còn hứng vào trong, quay người định rời đi.

“Tô Cẩn, em quay lại!”

Phó Dã Thâm đập mạnh lên giường.

Thấy tôi khựng lại, anh ta liền hạ giọng: “Anh nghĩ mãi không hiểu, em giận Kiều Kiều làm gì chứ? Em biết rõ người anh yêu là em…”

Sợ tôi không tin, Phó Dã Thâm liền giở bộ dạng dỗ dành thường ngày.

Anh đè thấp giọng, ra vẻ thâm tình: “Tô Cẩn, em nhất định phải tin anh, chẳng ai có thể ảnh hưởng đến mong muốn sống cả đời với em của anh, kể cả ba mẹ cũng không.”

Ngừng một nhịp, anh bẻ lái câu chuyện.

“Anh biết, chắc là Kiều Kiều chọc giận em trước. Con bé đúng là không biết điều. Em… em cứ coi nó như người mang thai hộ đi. Đợi đứa bé chào đời, anh lập tức để nó biến khỏi mắt em, được không?”

Tôi hít mạnh một hơi lạnh, đột ngột quay phắt lại nhìn Phó Dã Thâm.

Bất chợt, tôi không muốn chờ thêm một phút nào nữa.

“Phó Dã Thâm, anh còn biết xấu hổ không?”

Tôi lạnh giọng tiến lại gần, đứng cao nhìn xuống: “Đường đường là người có ăn có học, mà những lời trái luân thường đạo lý như thế cũng nói ra được à?!”

“Anh chẳng qua sợ em giận bỏ mặc anh thôi mà…”

Phó Dã Thâm như chộp được thời cơ, túm lấy cổ tay tôi kéo vào lòng: “Ngoan nào Tô Cẩn, đừng giận anh nữa, tất cả là anh…”

“Bốp!”

Câu nói chưa dứt đã bị cái tát như trời giáng của tôi cắt phăng.

Anh ta bị đánh lệch cả đầu.

Lòng bàn tay tôi tê rần.

Sững người một thoáng, Phó Dã Thâm từ từ quay lại, môi mấp máy định nói tiếp…lại ăn thêm một cái tát ngược tay của tôi.

Lần này anh phản ứng rất nhanh, trừng mắt nhìn tôi, nhưng không dám hé miệng nữa.

“Đau không?”

Tôi lắc cổ tay, bật cười lạnh: “Giờ thì biết cảm giác của tôi hai ngày qua là thế nào chưa?”

“Đánh đủ chưa?”

Phó Dã Thâm hỏi lại.

Hơi thở dồn dập, giọng thì cố tỏ ra ngoan ngoãn.

“Muốn đánh nữa không?”

“Đánh thêm mấy cái nữa, có phải em sẽ hết giận anh không?”

12

Thấy chưa.

Đây chính là Phó Dã Thâm.

Anh ta thừa biết chuyện với Kiều Kiều khiến tôi nổi giận cỡ nào.

Nhưng chỉ cần tôi không bùng nổ, anh ta sẽ tuyệt đối không chủ động nhắc đến.

Phó Dã Thâm luôn có một logic xử lý sự việc riêng.

Luôn dùng cái mà anh ta cho là “giải pháp hợp lý”, để chặn lại cái đập nước sắp vỡ tung.

Giống như bây giờ.

“Tô Cẩn, anh xin lỗi, là anh không nên giấu em… nhưng anh thật sự chưa bao giờ có ý định ly hôn.”

“Chỉ là lúc đó… anh không biết phải làm sao để em chấp nhận chuyện này.”

“Chúng ta đâu còn trẻ nữa.”

“Anh hai năm nữa là sang ba lăm, em cũng đã qua tuổi ba mươi rồi. Có một đứa trẻ… chẳng phải là chuyện tốt sao?”

“Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, họ không chờ được nữa đâu.”

“Tô Cẩn, anh đã nhún nhường vì em tám năm rồi… em không thể nhượng bộ một lần vì anh sao?”

Đồng tử và giọng nói của Phó Dã Thâm đều khẽ run.

Ánh mắt nghiêm túc một cách đáng sợ.

Đây là chiêu trò đàm phán quen thuộc của anh ta.

Xác định mục tiêu, phân tích lợi hại, cuối cùng mới tung đòn cảm xúc.

Trước đây dùng để đối phó khách hàng, giờ thì dùng với tôi.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi bật cười.

Ừ.

Cũng đúng là một chuyện tốt.

Nếu không có đứa trẻ rơi từ trên trời xuống kia…

Tôi không biết mình sẽ còn lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân trên kẻ khốn này nữa.

Đứa bé đó là một đứa trẻ ngoan.

Đáng tiếc… mãi mãi sẽ không phải là con tôi.

“Phó Dã Thâm, chúc mừng anh, sắp được làm cha rồi.”

Tôi lùi lại một bước.

Sắc mặt Phó Dã Thâm lập tức hoảng hốt.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...