Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ép Gả Long Tộc

3



9

Những ngày sau đó, phụ thân bảo ta tiếp tục quyến rũ các tu sĩ, rồi đem linh lực thu được truyền sang cho nhị ca.

Bề ngoài, ta ngoan ngoãn đi quyến rũ người ta, nhưng kỳ thực, lần nào ta cũng tìm đến Ngao Dật.

Ta vẫn chưa từ bỏ ý định chinh phục hắn.

Ta không kỹ thuật quyến rũ mà ta khổ luyện bao năm lại không làm lung lay được một con rồng!

“Ngao công tử, xin chàng giúp Vân Kiều với. Phụ thân bảo ta phải song tu với hắn để rút linh lực, nhưng ta biết lấy linh lực từ đâu đây? Nếu thất bại thì chắc chắn ta sẽ bị phạt nặng.”

Vậy nên, ngươi hãy đến song tu với ta đi, truyền linh lực thật mạnh mẽ vào cơ thể ta!

Ta ra vẻ đáng thương năn nỉ.

Ngao Dật không nói hai lời, chỉ thuần thục đặt tay lên đầu ta, truyền vào một luồng linh lực.

“Vậy là ông ta sẽ không phát hiện ra.”

Ta: “…”

Ta hận cái thể chất mạnh mẽ của mình, bị rót mạnh đến vậy mà vẫn không nổ tung được!

【Phì, ha ha ha! Nữ phụ ác độc nên bỏ cuộc đi thôi. Giữa hai người là huyết hải thâm thù, làm gì có khả năng!】

Huyết hải thâm thù cái đầu ngươi! Chẳng phải ta chỉ dùng chút long huyết sao?

Ta đền lại là được mà!

10

Ta quyết định giúp Ngao Dật tìm ra mấy con long nhi mà phụ thân lén nuôi.

Đúng vậy, phụ thân ta đã bí mật nuôi vài con long nhi.

Kỳ thật chuyện này cũng không khó đoán.

Ngao Dật đường đường là tộc trưởng Long tộc lại ẩn thân xuất hiện trong Kiến Linh Tông, chắc chắn là vì điều tra điều gì đó.

Mà ta từng dùng long huyết, chứng tỏ trong tông môn có rồng, hơn nữa là rồng còn sống.

Có như vậy mới có thể cung cấp long huyết liên tục.

Những việc Ngao Dật sai ta làm gần đây cũng lộ ra vài manh mối.

Hơn nữa rồng khó sinh con nên không khó để đoán ra - long tộc đã làm thất lạc long nhi, mà không chỉ thất lạc một con.

Bằng không, sao có thể kinh động đến cả tộc trưởng?

Chỉ cần ta giúp hắn tìm được mấy con long nhi đó thì mọi thù oán giữa chúng ta có thể xóa bỏ.

Đến khi ấy, ta muốn xem hắn còn có thể lấy lý do gì để cự tuyệt ta!

11

Mấy ngày tiếp theo, ta vừa âm thầm giúp Ngao Dật tìm long nhi, vừa ứng phó chuyện đi quyến rũ các tu sĩ khác.

Nhưng rồi phụ thân đột nhiên không sai ta đi quyến rũ người khác nữa.

Ông ta bắt đầu liên tục sắp xếp cho ta tiếp khách.

Lòng ta nặng trĩu.

Nếu đoán không sai, ông ta đang định đem ta dâng lên cho mấy kẻ quyền quý.

Những kẻ ấy… không dễ ứng phó đâu.

Thời gian còn lại của ta không nhiều nữa rồi.

Không còn cách nào khác, ta đành phải đến nơi đó.

【Trời ơi, chẳng phải nơi đó là chỗ lấy cơ duyên của nam chính sao? Sao lại bị nữ phụ ác độc phát hiện rồi?!】

【Phải đó! Nguyên tác là nam chính tìm được hai con long nhi mất tích ở đây rồi được Long tộc trọng đãi, còn nhận được sự tương trợ to lớn.】

Thấy những dòng chữ ấy, ta liền biết mình đã đến đúng nơi.

Không chần chừ nữa, ta nhấc chân bước vào cửa mật thất.

12

Trong mật thất là tầng tầng lớp lớp cơ quan, dù ta đã cẩn thận dè dặt hết mức vẫn khó tránh khỏi bị thương.

May thay trời không phụ người có lòng, ta cuối cùng cũng tìm thấy hai con long nhi bị giam giữ.

Chúng bị xích sắt trói chặt, thân mình chi chít thương tích, cả hai đều đang thở thoi thóp, trông chẳng khác gì sắp chết.

Không kịp nghĩ ngợi, ta liền chạy về phía long nhi.

Nhưng đúng lúc đó bỗng vang lên tiếng gió rít, một chiếc đuôi to lớn từ đâu vung tới.

Ta vội vận linh lực chống đỡ, nào ngờ vẫn bị đánh văng, miệng phun đầy máu.

Vảy rồng trên cổ tay nóng rực lên, thân ảnh Ngao Dật lập tức xuất hiện.

Ta còn chưa kịp thở phào thì chiếc đuôi khổng lồ kia lại quét qua.

Ta chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Cẩn thận!”, rồi lao tới, chắn trước người Ngao Dật.

Ánh mắt Ngao Dật thoáng lộ vẻ kinh ngạc, hắn một tay ôm lấy ta, một tay kia đỡ lấy đòn công kích ấy.

Ta không kìm được mà mở to mắt nhìn.

Ngao Dật chẳng để ý đến vẻ ngây dại của ta, chỉ tiện tay ném ta sang bên, lạnh giọng:

“Tránh xa một chút.”

Rồi hắn lập tức xông vào quấn lấy con mãnh thú kia giao chiến.

【Biểu cảm ngây ngốc vừa rồi của nữ phụ đáng yêu quá đi mất!】

【Không thể không nói đại lão đúng là đại lão, cái cảm giác an toàn này thật khiến người ta mê mẩn!】

【Trời ơi đại lão quá ngầu, nữ phụ chắc chắn đã rung động rồi!】

Hừ, ai thèm rung động chứ!

Ta hậm hực nghĩ rồi nhanh chóng rút ra một lọ đan dược nuốt xuống, sau đó lấy từ giới chỉ ra một thanh kiếm, hì hục chém lên xiềng xích.

Thế nhưng không hiểu mấy sợi xích kia được đúc từ vật liệu gì, ta chém đến tê cả tay mà nó vẫn chẳng mảy may suy chuyển!

Không tin, ta gồng mình dồn hết sức chém một nhát thật mạnh.

“Chát!”

Kiếm gãy đôi.

Ta: “…”

Ngay khi đó, Ngao Dật đã giải quyết xong con mãnh thú kia.

Hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay liền chặt đứt được xích sắt.

Ta: “……………”

Đáng giận! Có tu vi cao thì giỏi lắm sao!

13

Sau khi Ngao Dật thu hai con long nhi vào túi pháp bảo, trong không khí liền truyền tới uy áp của phụ thân.

Không lâu sau, ông ta dẫn người vội vã kéo đến.

Thấy con cự trùng mà mình tốn công nuôi dưỡng bị giết, ánh mắt ông ta như muốn nứt toác:

“Đồ nghiệt chủng! Ngươi dám phản bội ta? Để mạng lại đây!”

Ta nắm chặt tay.

Phụ thân không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Với tu vi của ông, trong giới tu tiên e là khó có ai địch nổi.

Thấy Ngao Dật và ông lao vào nhau, ta liền trốn sang một góc, mong mình có thể biến mất.

Nhưng vẫn có kẻ phát hiện ra ta mà lập tức đánh tới.

Ta né được vài chiêu, rồi trong đầu ta đột nhiên lóe lên một ý tưởng, bèn dụ bọn chúng chạy loạn, tiện thể dẫn đường để tấn công phụ thân.

Phụ thân nhất thời không đề phòng mà ăn vài đòn đau.

【Nữ phụ đáng yêu quá đi mất! Đại lão còn bị nàng chọc cười kìa!】

【Bảo bối à, ngươi như một chiếc bánh ngọt mềm mại, để ta hôn, hôn, hôn~~】

Hừ! Ai thèm cho các ngươi hôn!

Hửm? Ngao Dật… cười rồi ư?

Nhưng không chờ ta kịp xác định liền bị phụ thân bắt được!

May thay, Ngao Dật kịp thời hóa lại nguyên hình, chở ta phá mật thất bay ra ngoài.

Ánh sáng tràn vào, mọi người hô lớn:

“Là rồng! Oai phong quá!”

14

Ta ngồi trên đầu rồng, nhìn phong cảnh phía dưới không ngừng thay đổi mà trong lòng chẳng yên tâm chút nào, bèn nắm chặt mấy nhúm lông mềm sau lưng hắn.

Không biết đã bay bao lâu, Ngao Dật đưa ta tới một sơn cốc.

Trong sơn cốc toàn là rồng, sự xuất hiện của Ngao Dật và ta lập tức khiến chúng xôn xao.

Ta được Ngao Dật ôm trong ngực, vừa hiếu kỳ vừa căng thẳng đối mặt với ánh mắt đánh giá từ bầy rồng.

“Là người kìa, ta ghét người nhất!”

“Trên người nàng ta còn có mùi máu rồng nữa! Nhất định là cùng một giuộc với đám người đáng ghét kia. Tộc trưởng sao lại mang nàng về?”

Nghe vậy, ta nắm chặt áo Ngao Dật, lông mi khẽ run rẩy, thỉnh thoảng lại len lén nhìn hắn.

Ngao Dật định đặt ta xuống, nhưng dưới ánh mắt van nài của ta, hắn giao hai con long nhi bị thương cho đám rồng khác rồi ôm ta tiến vào một động phủ.

【666! Đại lão đã bắt đầu mềm lòng với nữ phụ rồi, sắp sa vào rồi đó!】

【Cũng phải thôi, nữ phụ quyến rũ như vậy, ai mà kháng cự nổi!】

Tất nhiên rồi!

Ta đã nói mà, không ai cưỡng lại nổi sức hút của ta đâu, không ai hết!

Lúc ta định thừa thắng xông lên, lợi dụng vết thương, giở chút chiêu trò dụ dỗ Ngao Dật để chốt hạ thì hắn lại lạnh lùng đặt ta lên một… tảng đá cứng ngắc.

“Nơi đây là phủ đệ của ta, cô cứ nghỉ ngơi ở đây.”

“Nhưng ta…”

Chưa kịp để ta nói hết câu, hắn đã nhét một đống linh thạch vào tay ta.

“Ở đây, cô muốn dùng gì cũng được.”

Ta trợn tròn mắt.

Lúc này mới phát hiện, đâu phải hắn đặt ta lên đá lạnh, mà là… một đống linh thạch thượng phẩm!

Trời đất quỷ thần ơi! Ta chưa từng thấy nhiều linh thạch thượng phẩm đến thế!

Dù Kiến Linh Tông giàu có nhưng đồ ở đó cũng chẳng phải của ta!

“Những thứ ở đây… ta có thể tùy ý dùng chúng thật sao?”

Muôn vàn bảo vật lấp lánh khiến ta hoa cả mắt.

Người ta đều nói rồng thích tích trữ đồ lấp lánh – hôm nay tận mắt chứng kiến, quả là danh bất hư truyền!

Ta như chuột sa hũ gạo, hạnh phúc đến mức sắp ngất đi!

“Tất nhiên.”

Nói xong, Ngao Dật liền rời khỏi.

Đến khi ta kịp phản ứng mới phát hiện mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cưa cẩm hắn.

Đáng giận!

15

Một thời gian dài không thấy Ngao Dật xuất hiện.

Ta muốn quyến rũ hắn mà không có cách nào ra tay, lại nghe mấy con rồng khác nói phụ thân ta đã buông lời ác độc, bắt Ngao Dật giao nộp ta, nếu không ông sẽ dẫn người san bằng cả Long tộc.

“Đồ con người đáng ghét, ngươi bao giờ thì rời khỏi Long tộc của bọn ta vậy? Ta ghét người nhất!”

“Dĩ nhiên ta sẽ rời đi, chẳng qua không nói lời từ biệt thì thật không đúng lễ nghĩa. Ngươi có thể đưa ta đi gặp tộc trưởng các ngươi được không? Ta muốn đích thân nói lời tạm biệt.”

Con rồng ấy nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ:

“Ngươi nói thật sao?”

“Tất nhiên rồi.”

“Được, đi theo ta. Tộc trưởng gần đây vẫn chỗ suối lạnh.”

【Ồ hố, kỳ phát tình của đại lão vẫn chưa qua đâu nha~】

【Tội nghiệp tiểu long bị nữ nhân xấu dụ dỗ, tộc trưởng các ngươi sắp bị cưỡi rồi!】

Lũ người này thật khó ưa!

Ta đâu có lỗ mãng như lời họ nói.

Ta là vì... giúp người làm việc thiện đó!

Theo Tiểu Long đến bên suối lạnh, từ xa ta đã thấy Ngao Dật đang ngâm mình trong làn nước.

Thân vận bạch y mỏng manh, mái tóc đen như suối tơ ướt đẫm dính sát vào người, lồng ngực rắn chắc thấp thoáng dưới làn hơi nước mờ ảo khiến cổ họng người ta khô khốc.

Ta chỉ liếc một cái liền lập tức dời mắt, cất giọng ngọt ngào:

“Vị tiên quân này có thể cho ta nói riêng vài câu với hắn được không?”

“Được rồi, nhưng nhớ ra nhanh chút đó!”

【Tội nghiệp tiểu long lại bị lừa rồi! Ra nhanh á? Không có chuyện đó đâu! Biết đâu ba ngày ba đêm chưa xong nữa ấy chứ!】

【He he, màu mỡ ghê!】

【Song tu tới bến nào!】

Ngao Dật vừa nghe tiếng ta đã mở mắt.

Ta giả vờ không thấy, lòng bàn tay hơi nóng lên.

Đợi tiểu long rời đi, ta liền giả vờ trượt chân ngã xuống suối lạnh.

Nước lạnh đến thấu xương, ta vùng vẫy dưới nước.

“Ào!”

Một cánh tay ôm lấy ta trồi lên khỏi mặt nước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...