Ván Cờ Kế Thất
1
1
Nến hỉ lách tách cháy, Phó Tĩnh vén khăn trùm đầu của ta.
Chàng nhìn ta một lúc lâu, rồi đặt cân hỉ xuống, không nói một lời, ngồi xuống bên cạnh.
Chàng so với khi tế lễ cho tỷ tỷ gầy đi nhiều, xem ra cái chết của tỷ để lại đả kích rất lớn.
Ta liền mở lời trước: “Tỷ phu, thiếp biết trong lòng chàng chỉ có tỷ tỷ, thiếp tới đây, chỉ mong có thể thay tỷ tỷ chăm sóc tiểu công tử thật tốt.”
Quả nhiên, vừa nghe lời này, ánh mắt Phó Tĩnh nhìn ta liền mang theo chút xót xa, chàng khẽ thở dài, dịu giọng nói: “Là mẫu thân hồ đồ, đợi bà nguôi ngoai vài năm, nàng muốn tái giá hay thế nào, ta đều sẽ thu xếp ổn thỏa cho nàng.”
Ngừng một chút, chàng lại nói thêm: “Nàng yên tâm, ta sẽ không đụng vào nàng. Ta đã hứa sẽ giữ thân vì Vận Nhi.”
Ta ngoan ngoãn đáp lời.
Việc này có chút khó xử rồi, ta vốn đã đoán được Phó Tĩnh đêm nay sẽ không chạm vào ta, nhưng không ngờ chàng lại si tình đến thế, nguyện giữ thân vì Giang Linh Vận.
Thôi vậy, từng bước mà tiến, gấp không được.
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm, Phó Tĩnh vốn nghỉ ở tháp ngoài đã không thấy đâu.
Đợi ta rửa mặt chải đầu, ngồi trước gương đồng, thì Hồng Liên ngáp dài đi vào từ tháp ngoài.
Một giọng nói cay nghiệt liền vang lên theo: “Ta thấy bát hồng hoa kia là uổng phí rồi, cữu gia căn bản không thèm ngó ngàng đến một đứa thứ nữ nho nhỏ như người.”
Ta làm bộ dáng rụt rè nhún nhường: “Thiếp sao dám sánh với tỷ tỷ.”
Hồng Liên như đấm vào bông, thấy chẳng có gì hay ho, bèn bĩu môi: “Xem như ngươi thức thời.”
Hồng Liên là người mà đích mẫu Trương thị phái đến, làm tai mắt giám sát nhất cử nhất động của ta, cần thiết còn phải xúi ta thổi gió gối đầu.
Trương thị đưa ta đến đây, chẳng phải chỉ vì đứa ngoại tôn kia, mà thứ bà ta thật sự không buông được, chính là vinh hoa phú quý của thế tử phủ Hầu gia này. tỷ tỷ không còn, bà ta tất nhiên phải tìm người thay thế.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Mà ta – một thứ nữ “nhút nhát dễ điều khiển” – lại là người thích hợp nhất.
Nghĩ đến mẫu thân bị Trương thị bức chết năm xưa, trong mắt ta thoáng hiện tia oán hận, món nợ này, sớm muộn gì ta cũng phải đòi lại.
Chỉnh trang xong xuôi, ta dẫn theo Hồng Liên đến viện Ninh Huy của bà mẹ chồng, lát sau, có hạ nhân đến thông báo ta có thể vào.
Ta cất bước tiến vào chính đường, mẹ chồng Ninh thị ngồi ngay ngắn ở chủ vị, khuôn mặt gần bốn mươi không thấy một nếp nhăn, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ta nâng chén trà, cúi người mềm giọng thưa: “Con dâu họ Giang, xin bái kiến mẹ chồng. Kính chúc mẹ chồng mạnh khỏe an khang.”
Một hồi lâu không thấy bà cho phép ta đứng dậy.
Ta đã sớm đoán sẽ bị làm khó dễ, liền vững vàng quỳ đó, không hé một lời.
Năm xưa, An Dương hầu theo Thái Tổ chinh chiến thiên hạ, đến khi thiên hạ thái bình, tân đế đa nghi, An Dương hầu chủ động giao lại binh quyền, đến đời Phó Tĩnh thì đi theo con đường khoa cử, đỗ trạng nguyên, làm quan đến Đại Lý Tự Khanh.
Tại thượng kinh, An Dương hầu phủ như mặt trời ban trưa, Phó Tĩnh lại càng là giấc mộng xuân của biết bao khuê nữ. Đến công chúa, Phó Tĩnh cũng có thể cưới.
Thế mà chàng lại chọn tỷ tỷ ta – Giang Linh Vận – con gái quan thất phẩm. Mẹ chồng vốn đã bất mãn, nay lại đến lượt ta – một thứ nữ – thì bà ta còn khó chịu chẳng khác nào nuốt phải ruồi bọ.
Quả nhiên, giọng Ninh thị lạnh như băng: “Giang gia các ngươi thật khéo tính toán, định bám lấy con trai ta không buông sao?”
Ta vội vàng biện bạch: “Xin mẹ chồng minh xét, mẫu thân con chỉ vì không yên tâm về nguyện ca nhi nên mới đưa con đến đây. Thương thay đứa nhỏ còn quá bé, đã phải chịu cảnh mất mẹ. Dù gì con cũng là dì ruột, lòng dạ tự nhiên sẽ thật tâm hơn người ngoài.”
Sắc mặt Ninh thị chẳng tốt lên chút nào, chỉ lạnh lùng nói: “Một phủ Hầu lớn như ta, chẳng lẽ lại bạc đãi một đứa nhỏ? Cần gì đến người của bà ta tới giám sát!”
Nói rồi giận dữ đập bàn, tiếng “bốp bốp” vang lên.
“Con không dám.” Ta cất lời rụt rè.
Bà vú bên cạnh thấy vậy bèn dịu giọng khuyên: “Phu nhân đừng để tổn hại thân thể vì cơn giận, không đáng đâu. Hay là để thiếu phu nhân đứng dậy trước đã.”
Ninh thị lúc này mới dịu đi, trầm giọng cho ta đứng dậy.
Ta khẽ thở phào, đứng thẳng người, chỉ thiếu một hơi nữa là ta gục xuống rồi.
Thấy ta ngoan ngoãn, bà ta giọng có phần ôn hòa hơn: “Ngươi còn khéo hơn cả tỷ ngươi. Ta nghe nói đêm qua Phó Tĩnh không cùng ngươi viên phòng?”
Đến rồi.
Ta làm bộ thương tâm: “Mẹ chồng không biết, phu quân trong lòng chỉ có tỷ tỷ, con tự biết mình không sánh bằng. Huống chi…”
“Đừng ấp a ấp úng, có gì thì nói!” Ninh thị quát khẽ.
Ta làm như nghẹn ngào thở dài: “Phu quân nói, chàng muốn vì tỷ tỷ mà giữ mình.”
“Cái gì! Phó Tĩnh lại nói vậy?” Ninh thị đột ngột đứng bật dậy, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, được bà vú đỡ, chậm rãi ngồi lại.
Lẩm bẩm: “Chẳng trách, nửa năm nay mỗi lần nhắc đến chuyện cưới vợ là trăm điều thoái thác, hóa ra là vì chuyện này.”
Bà mệt mỏi khoát tay: “Thôi thôi, ngươi lui xuống đi. Nhớ giữ kín miệng.”
Nhìn phản ứng của Ninh thị, ta khẽ cong khóe môi.
Xem ra, đã thành công rồi.
Phó Tĩnh không chạm vào ta sao có thể được?
Khó khăn lắm ta mới khiến Giang Linh Vận bỏ mạng, nhất định phải chiếm lấy một chỗ trong lòng hắn, mới có thể thuận lợi mà sai khiến…
Vừa về đến viện không lâu, nha hoàn hồi môn của Giang Linh Vận – Lục Châu – đã dắt theo Nguyện ca nhi bước vào.
“Nô tỳ bái kiến thiếu phu nhân.” Lục Châu cúi người thi lễ.
Ta vội bước lên đỡ nàng dậy: “Chân ngươi bất tiện, không cần đa lễ.”
Năm xưa ở Giang phủ, Lục Châu chỉ là nha hoàn tạp vụ bên cạnh Giang Linh Vận. Bởi có đôi phần nhan sắc, bị quản gia nhìn trúng, muốn nạp làm tiểu thiếp.
Tên quản gia kia đã hơn năm mươi, đủ tuổi làm tổ phụ nàng, tất nhiên nàng không cam lòng.
Vậy nên ta thiết kế cho Giang Linh Vận ngã xuống hồ, Lục Châu nhân đó “liều mình” cứu chủ, từ đó trở thành tâm phúc bên cạnh Giang Linh Vận. Việc với quản gia cũng đành bỏ dở.
Từ ấy, Lục Châu một lòng cảm kích ta. Nhưng lòng biết ơn thì chưa đủ để khiến nàng bán mạng cho ta.
Về sau nàng theo Giang Linh Vận đến hầu phủ, chỉ vì một câu khen “mỹ nhân thanh tú linh động” của Phó Tĩnh, mà bị Giang Linh Vận viện cớ đánh đến què chân.
Lúc đó, ta liền biết ám cọc ta cắm đã thành công.
Ân tình không đủ khiến người ta liều mạng, nhưng thù hận thì khác.
Mẫu thân ta vốn là đích nữ của thế gia y dược, sau gia cảnh sa sút, bị cha ta cưỡng ép rước vào phủ làm thiếp.
Từ khi vào phủ, người luôn buồn bã, Trương thị ghen tuông, từng bước làm khó. Mẫu thân tính tình nhu nhược, không biết phản kháng, sinh ta chưa được mấy năm đã qua đời.
Trước lúc mất, người nắm chặt tay ta, dặn rằng: “Nguyệt nhi, nương vô dụng, không thể bảo vệ con. Nhưng con chớ nên như nương, nếu muốn sống, có độc ác cũng chẳng sao, chẳng có gì quan trọng hơn mạng con đâu!”
Lời người dặn, ta từ lâu đã khắc ghi. Bởi ta biết, cái gọi là thiện lương, là thứ vô dụng nhất trên đời này.
Ta liên hệ với Lục Châu, sai nàng mỗi ba ngày bỏ thuốc vào đồ ăn của Giang Linh Vận. Trong những loại thuốc mẫu thân để lại, có một vị vô sắc vô vị, không lấy mạng ngay nhưng sẽ khiến người dần dần suy kiệt, dù Hoa Đà sống lại cũng không thể phát hiện.
Lục Châu đã sớm hận Giang Linh Vận đến tận xương, tất nhiên ngoan ngoãn làm theo.
Một năm kiên trì, rốt cuộc Giang Linh Vận cũng chết.
Khoảnh khắc hay tin nàng mất, vết sẹo sau lưng ta, từ bả vai kéo đến hông, nóng rực lên từng hồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Khi ta tám tuổi, vì đói bụng mà trộm ăn miếng bánh Giang Linh Vận làm rơi trong hoa viên.
Nàng luôn kiêu căng, liền đoạt lấy đao của thị vệ, chém một nhát vào lưng ta, rồi còn hạ lệnh không cho đại phu trị thương.
Nhát đao đó suýt đoạt mạng ta, ta sốt cao ba ngày ba đêm, trong cơn mê man đã thề: nếu có thể sống sót, ta nhất định sẽ khiến người nhà họ Giang chôn cùng mẫu thân ta.
Nhờ thuốc mẫu thân để lại và hận thù trong tim, ta gắng gượng sống sót.
Từ ấy về sau, Giang Linh Vận càng thêm hành hạ ta không ngừng, gặp ta là đánh, là mắng. Ta đều nhẫn nhịn, bởi ta biết, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Mười năm sau, Giang Linh Vận cuối cùng cũng chết dưới tay ta. Chỉ tiếc là ta không tận mắt thấy nàng tuyệt khí.
Ta lạnh lùng nhìn đích mẫu Trương thị thương tâm đến ngất lịm vì mất con gái, trong lòng chỉ thấy sảng khoái vô cùng.
Trương thị, nay ta đã vào hầu phủ, ngày tốt đẹp của ngươi cũng sắp hết rồi.
Vài ngày sau đó, ta không hề gặp lại Phó Tĩnh.
Chỉ là ta chẳng hề sốt ruột — người nên gấp, là mẹ chồng Ninh thị mới phải.
Trong nước cờ cuối cùng của ta, Phó Tĩnh là mảnh ghép không thể thiếu.
Hy vọng Ninh thị đừng khiến ta thất vọng.
Nhân lúc trong phủ mọi sự yên ổn, ánh mắt thiên hạ chưa đặt lên người ta, ta âm thầm điều Lục Châu đến bên cạnh, đích thân đem khế bán thân trả lại, để nàng rời khỏi phủ.
Giữ nàng bên cạnh rốt cuộc vẫn không an tâm. Nếu một ngày chuyện vỡ lở, ai dám chắc nàng sẽ không vì giữ mạng mà khai ra ta?
Lục Châu là người thông minh, cầm lấy khế ước, lập tức xóa bỏ thân phận nô tỳ, một đường thẳng về Giang Nam xa nghìn dặm, rời khỏi Kinh thành.
Mấy ngày sau đó, sóng yên biển lặng.
Giữa lúc đó, Giang phủ gửi tới mấy bức gia thư, chẳng có gì ngoài việc thúc giục ta sớm ngày đoạt được lòng Phó Tĩnh. Ta tùy tay ném sang một bên, chẳng buồn để tâm.
Tối hôm ấy, dùng cơm xong, ta ngồi bên cửa sổ làm chút thêu thùa. Muốn bước vào lòng Phó Tĩnh, tất phải chịu khó bỏ công bỏ sức.
Tính toán ngày tháng, hẳn hắn cũng sắp đến viện ta rồi.
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn chào hỏi. Ta vội xỏ giày thêu, bước ra nghênh tiếp.
“tỷ phu.”
“Ừ.” Hắn chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi tự mình đi thẳng vào trong.
Ta theo sau, kín đáo quan sát sắc mặt hắn, xem ra là Ninh thị đã vô tình để lộ chuyện.
Ta cầm lấy việc thêu dang dở, tiếp tục làm, Phó Tĩnh nhìn thấy bèn hỏi: “Nàng đang làm gì đó?”