Trùng Sinh Từ Hôn

Chương 1



Tống Cẩm Thư trùng sinh rồi.

Khi hầu hạ phu quân lâm chung, nàng lại nghe chàng lúc hấp hối không ngừng gọi tên đại tẩu.

Y nói: “Tri Yến, nếu có kiếp sau, ta quyết chẳng phụ nàng…”

Khoảnh khắc ấy, hai mắt Tống Cẩm Thư ngấm lệ, một đời tái sinh, nàng nguyện phất tay rời đi, tác thành cho họ.

“Tiểu thư, Tiểu Hầu gia cầm quân khải hoàn hồi kinh rồi ạ! Tiểu thư!”

Nha hoàn Thu Hà chạy vào Phù Tô Các, Tống Cẩm Thư bấy giờ mới chợt bừng tỉnh từ giấc mộng cũ.

Nàng đứng dậy, khoác tấm áo có hoa văn rồi hít sâu một hơi.

Nàng cùng phu quân Giang Dục Hành là do phụ mẫu chỉ hôn, suốt một đời tuân thủ nữ tắc, chưa từng bận tâm liệu Giang Dục Hành có thực lòng yêu nàng hay chăng.

Trùng sinh trở về, nàng đã quyết.

Nàng muốn hòa ly, tác thành cho chàng và người mà chàng yêu thương kiếp này.

“Đi thôi, dọn món ra.”

Giọng nói Tống Cẩm Thư nhàn nhạt, không tìm thấy chút vui mừng nào khi vị phu quân xuất chinh hai năm đã vinh quy trở lại.

Thu Hà theo sát phía sau, có chút khó hiểu, “Tiểu thư, không vội ạ? Tiểu Hầu gia giờ đang ở Xuân Thảo Đường của Trưởng phu nhân kia kìa!”

Chàng vội vã như thế, xa cách hai năm, người đầu tiên muốn gặp lại chính là đại tẩu mà chàng ngày đêm mong nhớ.

“Không sao, đại tẩu gả vào Hầu phủ liền thủ tiết, thật khiến người ta thương xót.”

Tống Cẩm Thư chậm rãi bước ra khỏi Phù Tô Các, lúc này đã cuối thu, lá ngô đồng trước sân bay lả tả.

Nàng dẫm lên lớp lá khô đi đến tiền viện, giữa sân đặt một bàn Bát Tiên, bên trên bày hương án.

Khi lão Hầu gia còn sống, Ấp Bách Hầu Phủ chính là công thần khai quốc dẹp loạn tứ phương, Tiểu Hầu gia Giang Dục Hành kế thừa binh nghiệp của người, xưa nay dũng mãnh.

Lần này chàng bình định Nam Di, chém giết 28 tướng địch.

Theo quy củ, Hầu phủ đốt hương đón gió để xua rủi, sau đó người một nhà lại quây quần ăn bữa đoàn viên.

Tống Cẩm Thư xưa nay không hề tỏ vẻ cao sang, cùng nha hoàn bận rộn thu dọn hương án, dọn lên từng đĩa sơn hào hải vị.

Từ cổng trăng, nơi tiền viện bỗng truyền đến tiếng hô khẽ.

Nàng ngoảnh đầu nhìn, thấy một nữ tử liễu yếu đào tơ lỡ trẹo chân, may mắn bên cạnh có Giang Dục Hành kịp thời đỡ lấy.

Đại tẩu Tần Tri Yến, từ nhỏ thể chất yếu ớt vì vậy mà luôn ở góc sân tứ phía kia, hiếm khi bước ra khỏi cửa.

Nếu không nhờ Giang Dục Hành đích thân mời, e rằng đại tẩu cũng không tới.

Hai người dựa vào nhau, gò má tái nhợt của Tần Tri Yến chợt ửng hồng.

Tống Cẩm Thư nhìn mà lòng không gợn sóng, nàng cúi mi, đặt xuống đôi đũa bọc vàng.

“Phu nhân, cực nhọc cho người quá.”

Chỉ trong chớp mắt, Giang Dục Hành đã bước tới cạnh Tống Cẩm Thư, giọng nói như lời khách sáo công đường.

Tống Cẩm Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo, bình thản trả lời, “Việc trong bổn phận, nên làm.”

Kiếp trước, Tống Cẩm Thư sẽ mòn mỏi trông chờ, mừng rỡ khôn xiết.

Nhưng nay, mọi thứ đã không còn.

Giang Dục Hành không thấy có gì lạ, chàng như làm ảo thuật, rút ra một cây trâm ngọc màu biếc, “Nam Di sản xuất ngọc thượng hạng, hai năm nay phu nhân chăm lo gia nghiệp vất vả, ta là kẻ thô kệch không biết chọn lễ, mong phu nhân chớ chê.”

Nói rồi, chàng cài cây trâm ấy lên mái tóc đen của Tống Cẩm Thư.

Tống Cẩm Thư thoáng ngửi thấy mùi hương lan nhàn nhạt từ người chàng, đó là thứ hương liệu thường dùng ở phòng đại tẩu.

Ánh mắt nàng liếc sang một bên, đại tẩu Tần Tri Yến đang dịu dàng mỉm cười, trên búi tóc Tiên Loa Kế cũng cài một cây trâm châu ngọc xanh biếc.

Có điều, trâm ngọc của Tần Tri Yến là một loại chất ngọc sáng trong hiếm có.

Kiếp trước, nàng chưa từng để tâm những chuyện vụn vặt này.

Giờ đây khi suy xét kĩ, Giang Dục Hành thiên vị quá rõ, tình cảm đối với Tần Tri Yến, từng chút từng chút đều có dấu tích.

Chương 2:

Tống Cẩm Thư cảm tạ xong liền xoay người đón khay thức ăn do nha hoàn mang tới, tỉ mỉ sắp đặt đâu vào đấy.

Bữa đoàn viên cũng lắm phép tắc, trưởng bối ngồi vị trí chủ vị, ắt hảo hạng đều được dâng trước, chẳng thể bạc đãi khách khứa, nếu để khách phải đứng bốc thức ăn thì không hay chút nào.

Trời dần về tối, họ hàng thúc bá cũng đã đến đông đủ.

Lão phu nhân an tọa ở hàng đầu, Tống Cẩm Thư và Giang Dục Hành ngồi sát nhau, bên cạnh chính là đại tẩu.

“Lần này Tiểu Hầu gia bình định Nam Di, lại thêm lần nữa rạng danh Hầu phủ, triều đình ắt sẽ sớm ban thưởng.”

“Việc vui thế này, hôm nay chớ say không về!”

Bên bàn Bát Tiên, mọi người nâng chén hàn huyên.

Tống Cẩm Thư không uống bao nhiêu còn Tần Tri Yến lại bị mấy vị thẩm thẩm bên chi thứ chuốc rượu liên tục:

“Cô đó, vốn dĩ là đính ước cùng Tiểu Hầu gia, chỉ vì tổ huấn quy định, trưởng tử chưa cưới vợ thì thứ tử chẳng được thành thân, nên cô phải gả cho trưởng công tử. Nào ngờ ý trời trêu ngươi, vị đại công tử ấy phận mỏng, chẳng may bỏ mình khi đi dẹp giặc.”

Bên tay Tần Tri Yến đặt một chỗ để trống, đó là vị trí của phu quân quá cố.

Một lời nói của vị thẩm thẩm khiến bầu không khí bữa tiệc chùng xuống.

Giang Dục Hành vươn bàn tay thuôn dài giành lấy chén rượu trong tay Tần Tri Yến, ngửa cổ uống cạn rồi đập chén xuống bàn.

Tống Cẩm Thư thoáng nhìn miệng ly còn in vết son đỏ của Tần Tri Yến.

Nàng lặng lẽ không nói gì.

Hóa ra giữa họ còn có mối duyên dang dở ấy.

Tàn tiệc gia đình, sau khi tiễn họ hàng xong, Tống Cẩm Thư đang dọn dẹp thì chợt thấy dưới bầu trời đêm trăng thưa sao tỏ, một nam nhân mặc áo gấm xanh sẫm, lặng lẽ đứng trước cổng sân, chẳng rõ đã đợi nàng bao lâu.

Sắc mặt Tống Cẩm Thư vẫn tĩnh lặng, không vui không buồn.

“Phu nhân có điều không vui ư? Hay tại họ nhiều lời…”

Giang Dục Hành chưa dứt câu, Tống Cẩm Thư đã mỉm cười cắt ngang, “Thiếp có gì để không vui chứ. Đại tẩu hôm nay uống say, e rằng thân thể khó lòng chịu nổi.”

Nửa buổi sau, Giang Dục Hành đã uống đỡ thay đại tẩu mọi chén rượu, lúc này trên người chàng vẫn nồng đượm hơi men.

Hai người men theo lối lát đá bước về phía trước.

Ngày trước, nếu có thể thong thả dạo bước cùng Giang Dục Hành, Tống Cẩm Thư hẳn sẽ hệt như hài tử, phấn khích nhảy chân sáo tung tăng.

Nhưng giờ, khi đứng dưới ánh trăng, nàng lặng lẽ vô ngần.

Trên đường quay lại Phù Tô Các chỉ còn nghe tiếng gót chân hai người khẽ vang.

Thu Hà thắp đèn, khi Tống Cẩm Thư bước tới ngưỡng cửa, nàng khựng lại, “Đêm nay vẫn nên ngủ riêng thôi.”

Sau ngày thành thân, hai người chưa hề chung giường.

Vài ngày sau ngày cưới, chàng liền dẫn binh xuất chinh.

Làm thê tử mà còn vì đại tẩu thủ thân như ngọc, chàng quả là kẻ si tình.

Lời vừa ra, nam nhân bất chợt giữ lấy cổ tay nàng, nhíu mày, “Còn bảo không giận ư? Hôn sự của ta và đại tẩu bị hủy, không phải chỉ do gia quy…”

Tống Cẩm Thư chẳng buồn biết duyên do, nàng cũng chẳng muốn nghe.

Nàng chỉ muốn rời Hầu phủ, rời xa chàng, nguyện lòng làm kẻ se duyên cho hai người.

“Phu quân khó ngủ, thiếp lại hay trằn trọc, chàng đi đường xa mệt nhọc nên nghỉ ngơi một mình cho yên giấc.”

Tống Cẩm Thư không bộc lộ hỉ nộ, rút tay về rồi thận trọng lánh sang phòng bên, không quên hành lễ.

Từng cử chỉ lời nói của nàng, xứng đáng được ghi chép vào Nữ Kinh, để nữ nhi chốn khuê phòng noi gương làm dâu nhà hào môn.

Nhưng cũng chính dáng vẻ ấy của Tống Cẩm Thư khiến Giang Dục Hành lại cảm thấy xa lạ.

Vào phòng, Tống Cẩm Thư gọi Thu Hà chuẩn bị bút mực giấy nghiêng.

Nàng cầm bút lông, chấm mực đậm, nắn nót viết một hàng chữ:

“Hòa ly thư, Ấp Bách Hầu Giang Dục Hành thân khải.”

Chương 3:

Đêm đó sấm chớp đì đùng, mưa tuôn xối xả.

Hôm sau tỉnh giấc, Tống Cẩm Thư rửa mặt chải đầu, ngồi trước gương đồng.

Trong gương, giai nhân phấn diện đào nhan, đang độ xuân thì, chẳng vương một dấu chân chim như trái lệ chi vừa bóc vỏ.

Thu Hà chải mái tóc đen mượt của nàng từ đầu đến đuôi, “Đêm qua Xuân Thảo Đường bị ngập nước, nói cho cùng, nhà không có nam nhân chủ sự cũng sinh lắm phiền toái. May mà đây là Hầu phủ, chứ nhà thường dân nửa đêm gặp nạn thì cũng chẳng lạ gì chuyện bỏ mạng trong giấc ngủ.”

Ánh mắt Tống Cẩm Thư khựng lại, “Đại tẩu không sao chứ?”

“Không việc gì, trời chưa sáng mà Tiểu Hầu gia đã đích thân dẫn người khơi thông mương thoát nước, còn chẳng kịp dùng điểm tâm đâu.”

Thu Hà nói vô tư, Tống Cẩm Thư nghe xong thì chỉ thoáng lộ một nét chua xót.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.

Đợi Thu Hà búi tóc cho ngay ngắn, lòng nàng lại lặng như nước, “Đại tẩu gặp nạn, ta cũng nên đến thăm hỏi một phen.”

Từ Phù Tô Các đến Xuân Thảo Đường chẳng xa, nhưng hai nơi như hai khung cảnh.

Mưa suốt đêm khiến sân ngập nước, đến cỏ dại cũng bám đầy bùn, vừa bước vào đã thấy Giang Dục Hành.

Chàng xắn tay áo đến khuỷu, vung cuốc đào kênh rãnh, mồ hôi ướt đẫm người.

Đám gia nhân cũng bận rộn theo, có chỗ kẹt đá to, chàng còn cúi người, dùng tay bốc bùn đất lôi tảng đá ra rồi ném sang một bên.

Ngày thường chàng ưa sạch sẽ, mười ngón tay chẳng bao giờ vương bẩn.

Vậy mà giờ, để lập công với người thương, phu quân của nàng dường như còn dốc sức hơn cả khi xung trận.

“Hiền muội đến rồi ư?”

Tần Tri Yến đứng ở bậu cửa bắt gặp bóng dáng Tống Cẩm Thư, liền bước nhanh mấy bước chạy ra nắm tay nàng, “Trận mưa này trời lại trở lạnh, mau vào phòng ấm đi.”

Tần Tri Yến khoác trên mình tấm đại sam lông cáo mềm mại, trên dây buộc có thêu đôi uyên ương.

Đó vốn là áo cưới Tống Cẩm Thư từng dày công khâu cho Giang Dục Hành vì lo chàng nơi biên ải bị lạnh.

Bên trong gian phòng của Xuân Thảo Đường được bày biện hết sức thanh đạm, chỉ có mấy món đồ gỗ, liếc mắt cũng không thấy vật gì đắt giá.

Tần Tri Yến kéo Tống Cẩm Thư ngồi xuống bên hiên, che miệng khẽ ho, nha hoàn thấy vậy nhanh nhẹn dâng nước ấm.

Trần Tri Yến chầm chậm hớp một ngụm, thở nhẹ rồi mỉm cười, “Hiền muội chê cười ta mất. Thân này ốm yếu, ngày ngày thuốc thang, hại Hầu phủ tốn kém thêm, thật là gánh nặng.”

“Sao đại tẩu lại nói thế. Khi triều đình ban thưởng, ta xin to gan cầu bệ hạ ban ít dược liệu quý, tịnh dưỡng lâu ngày, ắt có ngày đại tẩu khỏe mạnh như thường.”

Tống Cẩm Thư ôn tồn, trong đầu vụt nhớ đến giá sách ở Phù Tô Các, nơi chất đầy y thư Giang Dục Hành sưu tầm.

Phu quân nàng hành quân đánh trận chẳng hề nao núng, học y cũng dốc sức vô ngần.

“Ta là góa phụ, sống chết sao cũng được.”

Tần Tri Yến lại liếc nhìn ra khung cửa, ánh mắt hướng về Giang Dục Hành rồi quay sang hỏi Tống Cẩm Thư, “Lần này Tiểu Hầu gia về phủ, e rằng không đi nữa đâu. Muội phải tranh thủ thời gian cùng Hầu gia sinh một đứa bé, hương hỏa nhà họ Giang sau này trông cậy cả vào hai người.”

Tống Cẩm Thư cố né tránh, “Đại tẩu đừng nói thế về mình. Còn chuyện nối dõi, có tình có ý mới sinh con, đó mới là phúc của gia môn.”

Kiếp trước, Tống Cẩm Thư cùng Giang Dục Hành có đêm gối chăn cũng là do lão phu nhân hạ dược thúc ép.

Nếu không nhờ thủ đoạn đó, có lẽ chàng cả đời cũng chẳng chạm vào nàng.

“Ta thấy Hầu gia rất để tâm đến muội. Nếu không phải bọn Man Di quấy nhiễu biên cương, e rằng đứa bé của hai người đã biết gọi ta một tiếng ‘thẩm thẩm’ rồi.”

Tần Tri Yến cười, ánh mắt trong trẻo, vẻ đoan nhu dịu dàng.

Nàng như đóa ngọc lan khép kín trong nhà ấm, phô bày nét mỏng manh ấm áp vào mùa đông giá rét.

Tống Cẩm Thư có chút ghen tị, đáng tiếc nàng không phải Tần Tri Yến, cũng chẳng thể thay thế được.

Chương 4:

“Đại tẩu không sao thì tốt, mai tế tổ, tẩu nhớ mặc ấm kẻo nhiễm lạnh.”

Tống Cẩm Thư không nán lại thêm, lúc ra cửa, nàng vô tình nhìn thấy Giang Dục Hành lấm lem bùn đất, suốt từ đầu đến cuối chàng chẳng hề hay biết Tống Cẩm Thư ghé qua.

Đêm xuống, bầu trời vẫn u ám.

Ở Phù Tô Các, nam nhân đã tắm gột thay y phục, vô thức bước đến gian phòng bên.

Cả ngày không thấy bóng dáng Tống Cẩm Thư, lòng chàng cứ man mác khó tả.

Cảm giác phu nhân dường như có chỗ nào đó không giống xưa nhưng không sao nói rõ được.

Thấy khe cửa vẫn le lói ánh nến, chàng toan đẩy cửa thì phát hiện cửa cài then bên trong, không vào được.

“Phu nhân?”

Chàng khẽ gọi, nhưng bên trong không hồi đáp.

Tống Cẩm Thư nghe thấy tiếng chàng gọi mình thế nhưng nàng không đáp.

Chẳng bao lâu, tiếng bước chân kia liền xa dần.

Một đời nàng cùng Giang Dục Hành kính nhau như tân, nếu không phải phút lâm chung của chàng, nàng mới hay chàng vướng bận không buông Tần Tri Yến, thì e rằng nàng còn ngây ngốc nghĩ mình gả đúng người.

Tuổi trẻ tài cao, bách chiến bách thắng.

Hỏi nữ tử nào không xiêu lòng trước nam nhân như vậy?

Dưới ánh nến, nàng lật giở sổ sách, mỉm cười một mình.

Chuyện tình oanh oanh liệt liệt như trong thoại bản kia, suốt bao năm, nàng chưa từng nếm trải ở Giang Dục Hành.

Nàng vẫn tưởng đó là do chàng lãnh đạm, nay mới biết kẻ chàng cưới chẳng phải tri kỷ thì làm sao chàng phải bộc bạch ruột gan?

Từ sau khi Giang Dục Hành về phủ, Tống Cẩm Thư chẳng có nổi một giấc ngủ yên.

Việc cúng tế tổ tiên rườm rà trăm bề, lão phu nhân tuổi cao, đại tẩu thân yếu, mọi chuyện cứ thế đều đổ dồn lên người nàng.

Mộ tổ nhà họ Giang đặt ở núi Vân Lộ ngoài kinh thành.

Trên núi vừa dứt cơn mưa, bùn đất nhão nhoẹt khắp nơi.

Tống Cẩm Thư cẩn thận kiểm đếm phẩm vật tiến cúng, phân phát hương nến vàng mã, còn đích thân cắt tiết gà, mổ dê.

Tuy là nữ nhi, nhưng từ nhỏ theo phụ thân buôn bán, hai năm qua lại độc lập quán xuyến Hầu phủ, thực đã rèn luyện như nam tử.

Đang bận tối tăm mặt mũi, bỗng đâu có người buột miệng hỏi, “Sao không thấy Tiểu Hầu gia?”

“Đại phòng cũng chẳng thấy đâu.”

Tống Cẩm Thư lúc này mới sực tỉnh, từ lúc lên núi đến giờ, hai người kia đã mất tăm.

“Còn không mau đi tìm!”

Lão phu nhân ngồi trên ghế Thái sư trước mộ bia, quấn khăn trùm đính mã não, chống gậy đập mạnh xuống đất, gương mặt già nua khô héo như quả bí nẫu.

Tên tiểu đồng run lẩy bẩy chỉ về phía sau núi, “Nô tài vừa trông thấy Tiểu Hầu gia và Trưởng phu nhân đi hướng ấy rồi ạ.”

Đời trước cũng y hệt màn kịch này, chẳng có gì lạ.

Tống Cẩm Thư nhớ rằng, mãi gần xong buổi tế, Giang Dục Hành mới đưa đại tẩu Tần Tri Yến quay về rồi nói rằng chỉ đi dạo quanh thôi, nàng khi ấy không hề nghĩ ngợi lung tung.

“Để ta đi tìm.”

Tống Cẩm Thư đặt công việc đang làm dở xuống, men theo chỉ dẫn của tiểu đồng.

Ban đầu dấu chân trên sơn đạo dày đặc lẫn lộn, càng đi sâu về phía sườn sau, dấu chân hai người một trước một sau càng rõ mồn một.

Lá thu đỏ rực như lửa.

Giữa bóng cây lắt lay, Tần Tri Yến tựa vào ngực nam nhân, giàn giụa lệ hoen.

Giang Dục Hành lẳng lặng ôm nàng ta, tựa như đang nói lời an ủi.

Từ xa, Tống Cẩm Thư lặng lẽ bắt gặp cảnh đó, tưởng rằng bản thân sẽ quặn đau xé ruột, song lúc gió thu thổi qua chân tóc, lòng nàng lại lạnh như đợt gió ấy, bình thản chấp nhận sự thật Giang Dục Hành không yêu mình.

Chương tiếp
Loading...