Trọng Sinh Ngay Đêm Tân Hôn
1
1
Ngay khoảnh khắc bước vào động phòng, ta đã trùng sinh.
Ta lặng lẽ tiến về phía giường cưới, rồi nhắm thẳng bàn tay đang cố tình lộ ra dưới gầm giường mà giẫm mạnh xuống!
Một tiếng hét chói tai vang lên…
Cố Tâm Liên bị lôi từ gầm giường ra, bị đè quỳ xuống trước mặt ta.
Ánh mắt nàng ta nhìn ta đầy oán độc, chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
“Mục Tây Ninh, mau thả ta ra!”
Kiếp trước, ta đã ngỡ rằng nàng ta cùng đường bí lối nên mới phải trốn trong phòng tân hôn của mình. Sau khi phát hiện, vì lo sợ Hầu phủ sẽ mang tội danh che giấu đào phạm, ta đã vội vàng sai người trói nàng lại, áp giải đến tiền viện giao cho Thái tử Điện hạ xử trí.
Nào ngờ, phu quân của ta lại đứng ra cầu xin cho nàng.
Thái tử vì nể mặt hai phủ, bất đắc dĩ tha cho Cố Tâm Liên một mạng, nhưng cũng sai người đánh hai mươi đại bản để răn đe!
Sau khi khách khứa ra về.
Lục Quyền đùng đùng nổi giận bước vào tân phòng.
“Mục Tây Ninh, không ngờ lòng dạ ngươi lại rắn rết đến thế, hại Tâm Liên bị đánh trọng thương. Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt ngươi chôn cùng!”
Ta kinh ngạc giật khăn voan xuống.
“Lục Quyền, nàng ta là đào phạm!”
Ánh mắt Lục Quyền nhìn ta tràn ngập chán ghét.
“Kể từ bây giờ, nàng là thượng khách của Hầu phủ. Còn ngươi, chỉ cần an phận ở hậu viện, làm tốt bổn phận của mình, nếu không, đừng trách ta không nể tình.”
Đêm ấy, ngoài hiên tiếng mưa rơi trên lá chuối não nề, ta một mình ôm lấy căn phòng trống trải, chôn vùi tất cả mộng tưởng về đêm tân hôn của một thiếu nữ.
2
Món nợ với Lục Quyền, ta sẽ từ từ tính sổ với hắn.
Còn về Cố Tâm Liên, ta lười biếng liếc nhìn nàng ta một cái, rồi hạ lệnh thẳng thừng:
“Lôi xuống, đánh chết bằng trượng!”
Cố Tâm Liên sợ đến trắng bệch cả mặt.
“Ngươi không được động đến ta! Quyền ca ca biết ta ở đây, nếu ta chết, huynh ấy sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Vẻ mặt ta mất hết kiên nhẫn: “Bịt miệng lại, lôi xuống!”
Mấy bà tử vừa kẹp lấy Cố Tâm Liên kéo ra ngoài, còn chưa kịp ra khỏi cửa, Lục Quyền đã sải bước vào phòng.
“Dừng tay hết lại! Buông nàng ra!”
Cố Tâm Liên vừa được tự do liền lao vào lòng Lục Quyền.
“Quyền ca ca, cứu ta.”
Chẳng lẽ Lục Quyền sau khi đưa ta về phòng lại không lập tức quay ra tiền viện tiếp khách?
Ta nhướng mày: “Lục Thế tử, người có biết mình đang làm gì không? Việc này nếu để kẻ có tâm phát giác, e rằng Hầu phủ sẽ mang tội che giấu đào phạm!”
Vẻ mặt Lục Quyền thoáng qua một tia chột dạ: “Ta sẽ đưa nàng đến tiền viện, xin Thái tử Điện hạ định đoạt, không cần ngươi phải xen vào.”
Dứt lời, Lục Quyền liền dắt Cố Tâm Liên định đi ra tiền viện.
Ta cười lạnh, nhanh như chớp rút lấy roi chín khúc, quất thẳng vào người Cố Tâm Liên.
Muốn như kiếp trước, dùng ân tình của Tướng quân phủ nhà ta để đổi lấy cái mạng của Cố Tâm Liên ư? Không có cửa đâu!
3
Lục Quyền thấy ta ra tay, vội vàng chắn trước mặt Cố Tâm Liên.
Từng chiêu của ta đều hiểm hóc, nhìn như nhắm vào Cố Tâm Liên, nhưng thực chất là cố ý đánh Lục Quyền.
Lục Quyền thấy mình không phải đối thủ của ta, liền rút thanh bảo kiếm trên tường lao về phía ta.
Một nha hoàn lanh lợi đã chạy ra tiền viện báo tin.
Chưa đầy nửa tuần trà, mọi người đã vây quanh Thái tử tiến vào hậu viện.
Hầu gia thấy cảnh này, mặt đầy giận dữ: “Dừng tay! Ngày đại hỷ trọng đại, các ngươi đang làm gì vậy?”
Lục Quyền hùng hổ chỉ vào ta: “Là Mục Tây Ninh ra tay trước!”
Ta cười nói: “Ta ra tay là vì muốn bắt đào phạm Cố Tâm Liên, còn Lục Thế tử ra tay là vì cớ gì?”
Lúc này mọi người mới để ý đến Cố Tâm Liên đang cúi đầu đứng một bên.
Thái tử lập tức hạ lệnh: “Người đâu, bắt nàng ta giải vào đại lao!”
Lục Quyền hoảng hốt, vội vàng hành lễ với Thái tử.
“Thái tử Điện hạ, hôm nay là ngày đại hỷ của vi thần và Tây Ninh, không nên có đổ máu. Xin Điện hạ thứ tội, tha cho nàng một mạng, giữ nàng lại Hầu phủ của thần làm nô tỳ để chuộc tội.”
Thì ra Lục Quyền đã cầu xin như vậy, khóe môi ta nở một nụ cười mỉa mai: “Bây giờ các vị đã biết vì sao ta và Lục Thế tử lại động thủ rồi chứ? Một đào phạm trốn trong phòng tân hôn của ta, ta tự nhiên phải bắt trói lại, nào ngờ Lục Thế tử lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lục Quyền biết đại sự không ổn, sa sầm mặt đe dọa: “Mục Tây Ninh, ngươi đừng quên thân phận bây giờ của mình!”
“Trốn tránh sự truy lùng gắt gao của quan sai kinh thành, lại còn trốn vào tận phòng tân hôn của Hầu phủ? Chuyện lớn đây!”
Thái tử nổi giận: “Hầu gia, việc này ngài không định cho cô một lời giải thích sao? Vệ sĩ của Hầu phủ đều là đồ ăn hại cả à?”
Nghe vậy, Lục Quyền thẳng thừng quỳ xuống trước mặt Thái tử: “Thái tử Điện hạ, là vi thần không nỡ để Tâm Liên chịu khổ trong ngục, mới ra hạ sách này, tạm thời giữ nàng lại trong phủ, xin Điện hạ tha cho nàng tội chết.”
“Nghịch tử!” Hầu gia sợ hãi định nhận lỗi, nhưng bị Thái tử giơ tay ngăn lại.
“Lục Quyền bao che đào phạm, coi thường luật pháp triều đình, người đâu, bắt hắn lại cho cô!”
Lục Quyền sợ đến mức ngã sõng soài trên đất: “Sao lại thế này, phụ thân cứu con!”
4
Ta thấy thời cơ đã gần chín muồi, bèn quỳ xuống: “Xin Điện hạ chủ trì, cho phép thần nữ được hòa ly.”
Thái tử vội vàng đỡ ta dậy, vừa định đồng ý thì Hầu gia cũng quỳ xuống: “Điện hạ, hôn sự này không thể hủy được ạ.”
Hầu gia tất nhiên không muốn hủy hôn sự này. Hầu phủ đã đến đời tập tước cuối cùng, giờ Lục Quyền lại phạm trọng tội.
Nếu không nắm chắc cuộc hôn nhân với Tướng quân phủ, thì Hầu phủ chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn suy bại trong vài thập kỷ tới.
Thấy Thái tử không nói gì, Hầu gia lại quay sang khuyên ta: “Ninh nhi, hôm nay là Hầu phủ có lỗi với con, nhưng nếu hòa ly, rốt cuộc danh tiếng của con cũng sẽ bị tổn hại.”
Thái tử hừ lạnh: “Chuyện này không phiền Hầu gia lo lắng, cô sẽ bẩm báo lại sự việc hôm nay với phụ hoàng, để Người chủ trì cho Tây Ninh, sẽ không để nàng phải chịu tủi nhục vô cớ.”
Mắt ta khẽ động, cười nói: “Vậy theo ý Hầu gia, ngài định bù đắp thế nào?”
Hầu gia như đã hạ quyết tâm lớn: “Lão phu còn một người nhi tử là Lục Nghiêu, tướng mạo phẩm hạnh đều thuộc hàng thượng thừa. Nếu Ninh nhi đồng ý, lão phu sẽ mở từ đường ngay bây giờ, đổi Thế tử. Hôm nay vẫn là ngày đại hỷ của con và Thế tử Hầu phủ.”
Lục Nghiêu từ trong đám đông bước ra trước mặt ta, cúi người hành lễ: “Lục Nghiêu ngưỡng mộ Mục cô nương đã lâu. Tự biết không xứng với cô nương, nhưng nếu được cô nương để mắt tới, ta xin thề, một đời một kiếp một đôi người, kiếp này không phụ.”
“Có thể chứ.”
Ta cố gắng kìm nén cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cứ theo lời Hầu gia, hôm nay là ngày thành thân của ta và Thế tử Lục Nghiêu!”
Lục Quyền như bị sét đánh giữa trời quang, có lẽ không bao giờ ngờ được vị trí Thế tử của mình cứ thế mà mất đi. Hắn không nhịn được hét lên với Hầu gia: “Phụ thân, sao người có thể để Lục Nghiêu, tên vô dụng bất tài đó thay thế vị trí Thế tử của con, con không phục…!”
Tiếc là hắn còn chưa nói hết câu đã bị Thái tử ra lệnh cho người lôi đi.