Tôi Từng Là Vợ Anh

Chương 4



12

Ánh sáng chói lòa xé tan căn phòng tối, Cố Nguyên cầm khay thức ăn đứng ở cửa.

Lần này, đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

Không còn vẻ uể oải, không để ý đến mọi thứ như thường ngày.

“Em làm như vậy không chỉ đang trừng phạt bản thân, mà còn làm tổn thương anh trai của em.”

Tôi ngẩng đầu từ trên đầu gối, trừng mắt nhìn anh ấy.

Trên đời này, người tôi không muốn làm tổn thương nhất chính là anh trai Nguyễn Trạch.

Cố Nguyên đặt khay thức ăn vào tay tôi, kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống.

“Không muốn anh trai lo lắng, thì ăn uống đàng hoàng đi.”

Anh ấy ngồi xuống, kể tôi nghe câu chuyện của mình.

Cố Nguyên, là tấm gương của tất cả bọn trẻ trong làng.

Anh ấy sinh ra trong gia đình đơn thân.

Mẹ anh nuôi lớn anh một mình, từ nhỏ đã biết nghe lời, học hành luôn đứng nhất lớp.

Khi bọn tôi còn mải nghịch ngợm, anh đã biết giặt giũ nấu nướng, nuôi gà nuôi lợn.

Anh ấy quả thật đã không phụ kỳ vọng của mọi người, đỗ vào một trường đại học danh tiếng, sau đó bắt đầu khởi nghiệp.

Chẳng mấy năm sau, anh ấy mua được nhà ở thành phố lớn, đón mẹ lên sống cùng.

Khi ấy, ai cũng khen Cố Nguyên giỏi giang và hiếu thảo.

Nhưng chỉ chưa đầy một tháng sau khi mẹ anh đến, anh ấy bị đối tác lừa, cuỗm sạch tiền và bỏ trốn.

Căn nhà mới ở chưa đầy một tháng phải bán đi, tiền dưỡng già của mẹ anh cũng bị mang ra trả nợ.

Anh ấy quay về quê một mình.

Trước khi đi, mẹ anh nói với anh:

“Con trai mẹ không ăn trộm không ăn cướp, lần này thất bại không phải lỗi của con, con không cần tự trách.

“Cố Nguyên, hãy đứng thẳng lưng như một người đàn ông, mẹ tự hào về con.”

Cố Nguyên kể xong, nhẹ nhàng hỏi tôi:

“Anh trai em ngồi tù, là lỗi của em sao?”

Tôi mím môi, lắc đầu.

Không phải, là do Giang Khinh Khinh, cô ta cố ý đâm vào rồi vu oan cho anh trai.

“Nếu chúng ta không làm sai, tại sao phải nhận hết lỗi lầm đó lên mình? Nguyễn Miên, mạnh mẽ lên, anh trai em chưa bao giờ trách em.”

Anh trai bước vào từ cửa, tôi không biết anh trai đã nghe được bao nhiêu.

Anh trai tiến đến lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói:

“Con bé ngốc, không được khóc nữa, em còn phải giúp anh trai tìm vợ đấy!”

13

Anh trai tôi kết hôn rồi, chị dâu là người tôi giới thiệu cho anh.

Cũng là bạn học cấp ba của anh ấy.

Chị dâu rất tốt, bây giờ anh trai sống rất hạnh phúc.

Tôi cũng vậy.

“Miên Miên, mau lại đây!”

Cố Nguyên ngồi trên xe điện, vẫy tay với tôi dưới gốc cây như một tên ngốc.

Khiến mấy ông bà cụ đang hóng mát dưới cây đều cười vui vẻ. Tôi ngồi lên yên sau, lén nhéo anh ấy một cái.

“Cố Nguyên, anh đừng có làm lố vậy được không? Ở bên anh em mất mặt chết đi được.”

Cố Nguyên cười khúc khích hai tiếng, chẳng để ý chút nào.

“Em là bạn gái của anh, họ muốn cười thì cứ để họ cười thôi!”

Đúng vậy, tôi và Cố Nguyên đã ở bên nhau.

Không có lời tỏ tình, không có những câu ngọt ngào, chỉ là tự nhiên ở bên nhau thôi.

Hôm nay chúng tôi đi lên thị trấn xem phim, Cố Nguyên cứ như khoe khoang vậy.

Không lái xe, mà chậm rãi cưỡi xe điện đi khắp nơi.

Mỗi lần gặp người quen lại dừng lại chào hỏi, rồi giới thiệu tôi với họ. Quãng đường mười lăm phút, anh cố tình kéo dài thành nửa tiếng.

Khi tới nơi, phim vừa bắt đầu, nhưng lại bất ngờ gặp một người.

14

Là đối tượng xem mắt của Cố Nguyên trước đây, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ đã kết hôn rồi.

Nhìn thấy chúng tôi, cô ta nói bằng giọng châm chọc:

“Một người phụ nữ đã ly hôn, không biết anh đang khoe khoang cái gì? Cố Nguyên, ánh mắt của anh thật không ra gì!”

Cố Nguyên vừa định nói gì thì bị tôi kéo lại, tôi đối diện với cô ta.

“Ánh mắt của anh ấy đúng là không tốt, nếu không sao lại không nhìn thấy cái tâm địa đen tối, hôi thối của cô chứ!”

Sau khi Cố Nguyên phá sản, cô ta liền hủy hôn, còn truyền tin anh ấy mắc nợ khắp nơi.

Chỉ để tìm lý do bỏ đi, nhưng giờ khi việc làm ăn của Cố Nguyên khởi sắc.

Gia đình cô ta lại tìm người nhờ vả, muốn thực hiện hôn ước năm xưa, không biết xấu hổ nói rằng cô ta bị Cố Nguyên làm lỡ dở.

Nếu không cưới cô ta, thì phải bồi thường một khoản tiền cho gia đình.

Vài lần đến nhà, đều bị mẹ Cố Nguyên cầm gậy đuổi đi.

Vì vậy, thấy Cố Nguyên ở bên tôi.

Gia đình cô ta bắt đầu rêu rao chuyện tôi đã ly hôn, cố tình làm xấu danh tiếng của tôi.

Tôi nắm tay Cố Nguyên, mạnh mẽ kéo cô ta sang một bên.

“Tránh ra, đừng cản chúng tôi xem phim.”

Cố Nguyên giơ ngón cái khen tôi, tôi tự hào ngẩng đầu lên, khóe miệng cười rạng rỡ.

Tôi đã không còn là Nguyễn Miên chỉ biết khóc nữa.

Những gai nhọn bị Lục Bắc Thần nhổ đi, nay được Cố Nguyên giúp tôi cắm lại.

15

Anh trai và Cố Nguyên vừa có một khách hàng lớn.

Nghe nói người này xem livestream của chúng tôi nên đặc biệt từ thành phố lớn đến đây.

Phim chưa xem được nửa chừng, tôi và Cố Nguyên đã vội vàng quay về.

Trước cửa nhà tôi, có mấy chiếc xe sang đang đỗ, anh trai quay lưng về phía tôi, hình như đang cãi nhau với ai đó.

Có người hét lên, nói rằng chúng tôi đã trở về.

Anh trai quay đầu lại, để lộ người đang được vây quanh.

Là Lục Bắc Thần.

Ánh mắt anh ta rơi trên đôi tay đang đan chặt của tôi và Cố Nguyên, nhìn rất lâu.

Tôi không ngờ Lục Bắc Thần lại tỉnh dậy nhanh như vậy, cũng không rõ anh ta đến đây với mục đích gì.

Nhìn thấy anh ta lần đầu tiên sau lâu như vậy, tôi lại cảm thấy chán ghét và muốn tránh xa.

Cố Nguyên nhận ra điều đó, siết chặt tay tôi một chút, truyền cho tôi sự dũng cảm và sức mạnh.

Tôi mỉm cười với anh ấy, cùng Cố Nguyên từ từ tiến lại gần Lục Bắc Thần.

Bây giờ tôi không còn một mình nữa.

Tôi có anh trai, có chị dâu, và có Cố Nguyên.

Chẳng có gì đáng sợ nữa.

“Bạn trai à?”

Đó là câu đầu tiên Lục Bắc Thần nói với tôi khi gặp lại.

Chưa kịp để tôi nói gì, Cố Nguyên đã đưa tay ra, chào hỏi anh ta.

“Tôi tự giới thiệu, tôi là hôn phu của Miên Miên.”

Bầu không khí có chút gượng gạo, nhiều người dân trong làng bắt đầu xì xào bàn tán.

Chị dâu đuổi những người đang xem náo nhiệt, bảo chúng tôi vào nhà nói chuyện.

Khi mọi người dần tản đi, Lục Bắc Thần vẫn không đưa tay ra bắt tay Cố Nguyên.

Chỉ là, anh ta nhìn tôi.

Vào trong nhà, Lục Bắc Thần ngồi xuống, tôi rót cho anh ta một ly nước.

Vừa đặt cốc nước xuống, Cố Nguyên đã bắt đầu làm nũng.

“Miên Miên, đó là cốc của anh, sao em lại đưa cho người khác uống chứ!”

Tôi bật cười, nhìn anh ấy làm trò, chiều theo mà lấy thêm một cốc nước khác.

Lại bị anh ấy ngăn lại.

“Miên Miên, tổng giám đốc Lục là nhân vật lớn, sao có thể uống nước nhà mình được, không sạch sẽ đâu!”

“Tổng giám đốc Lục, uống nước khoáng nhé?”

Tôi thầm đánh nhẹ lên vai anh ấy, nhắc anh đừng quá đáng.

Ánh mắt Lục Bắc Thần lướt qua, rồi nhanh chóng rời đi.

“Không cần đâu, vào việc chính luôn đi.”

16

Tập đoàn Lục có chuỗi siêu thị trên khắp cả nước, trong khi nhà kính trồng rau của chúng tôi cung cấp nguyên liệu xanh sạch.

Buổi đàm phán hợp tác diễn ra rất suôn sẻ.

Nhưng đây không phải lý do chính Lục Bắc Thần đến đây. Lần này anh ta đến là để xin lỗi anh trai tôi, Nguyễn Trạch.

Anh trai ngơ ngác không hiểu.

Hóa ra, trong thời gian Lục Bắc Thần hôn mê, Giang Khinh Khinh thực sự đã mang thai.

Cô ta được mẹ Lục đưa về nhà cũ của gia đình Lục để dưỡng thai, nhờ bụng bầu mà không coi ai ra gì, kể cả mẹ Lục.

Vì Lục Bắc Thần vẫn hôn mê, đứa bé trong bụng cô ta trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.

Sau khi sinh con, cô ta đổi họ cho con gái mình thành họ Lục, và đưa chồng cũ vào làm việc trong công ty Lục Thị.

Bố mẹ Lục vì đứa cháu đích tôn nên chấp nhận tất cả những điều kiện đó.

Đứa bé giờ đã hơn hai tuổi, còn Giang Khinh Khinh mỗi ngày sống như bà hoàng ở nhà cũ.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, Lục Bắc Thần đã tỉnh dậy một cách kỳ diệu.

Sau khi tỉnh lại, anh ta phát hiện mình bỗng dưng có thêm một đứa con trai.

Anh ta từ bố mẹ Lục biết được những gì Giang Khinh Khinh đã làm, không đầy một ngày sau, cô ta và chồng cũ đều bị bắt.

Con gái của cô ta được đưa về nhà bà nội của chồng cũ. Con trai cô ta là con của cô và chồng cũ, nên đương nhiên cũng bị đưa về.

Đứa cháu đích tôn mà mẹ Lục từng nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra lại là con của người khác, bà đau lòng đến mức ngất xỉu.

Hơn nữa, từ chồng cũ của Giang Khinh Khinh, họ biết được rằng chuyện của anh trai tôi, Nguyễn Trạch, cũng là do cô ta cố ý hãm hại.

Mục đích chỉ là để có cơ hội tiếp cận Lục Bắc Thần, tìm cách leo lên.

Nói xong, tôi và anh trai không có phản ứng gì, Cố Nguyên cười nhạt hai tiếng.

Những điều này, tôi và anh trai từ lâu đã biết.

Chỉ có Lục Bắc Thần, chỉ có anh ta không tin.

Vậy nên, lời xin lỗi của anh ta chẳng có giá trị gì.

Lời xin lỗi chỉ là để anh ta bớt đi phần nào cảm giác tội lỗi trong lòng mà thôi.

Lục Bắc Thần cười tự giễu.

“Xin lỗi, là tôi đã quá ngu muội.”

17

Tôi nghĩ, đây chắc là lần gặp cuối cùng giữa tôi và Lục Bắc Thần.

Anh ta bảo tôi tiễn anh ta.

“Bao giờ hai người kết hôn?”

“Tháng sau.”

Lục Bắc Thần gật đầu, môi khẽ run.

Lúc lên xe, anh ta đứng trước cửa xe, đột nhiên gọi tôi.

“Miên Miên, sau này em nhất định phải thật hạnh phúc, thật hạnh phúc.”

Ánh mắt Lục Bắc Thần ngấn nước, không ngừng dặn dò tôi. Khi đó, tôi không nghe ra rằng anh ta đang nói lời tạm biệt cuối cùng với tôi.

Vì vậy, ánh mắt tôi chỉ dừng lại trên người anh ta một giây, rồi quay đi mà không chút lưu luyến.

Một buổi tối rất bình thường, tôi nhìn thấy tin tức về Lục Bắc Thần trên tivi.

Người thừa kế tập đoàn Lục qua đời vì di chứng sau tai nạn xe hơi, tin tức được phát đi phát lại.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh của anh ta vào lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Khi tôi vào nhà, xe của Lục Bắc Thần vẫn đậu trước cổng, mãi không rời đi.

Ngồi trong xe, anh ta nhìn theo bóng lưng tôi, đang nghĩ điều gì?

Mắt tôi cay xè, chẳng hiểu sao mình lại thế này.

Nếu anh ta chết trong tai nạn ấy, có lẽ tôi sẽ không khóc. Nhưng tại sao anh ta lại đến gặp tôi lần cuối, tại sao lại dặn tôi phải hạnh phúc chứ?

Lục Bắc Thần đã tính toán mọi thứ.

Anh ta biết tôi vốn không phải người có trái tim sắt đá.

Anh ra cố tình đến gặp tôi, cố tình hạ thấp bản thân để xin lỗi.

Hôm đó, tôi tỏ thái độ rất tệ với anh ta, thậm chí không thèm nhìn anh ta.

Chỉ để lúc này, tôi còn giữ lại một chút cảm giác tội lỗi đối với anh ta.

Cố Nguyên nghe thấy tiếng tôi, nước mắt đã chảy đầy mặt.

“Lục Bắc Thần, anh ta chết rồi.”

Cố Nguyên biết, lần này anh ấy đã thua.

Lục Bắc Thần, người đàn ông này, đối với bản thân thì tàn nhẫn.

Đối với Nguyễn Miên, lại càng tàn nhẫn hơn.

18

Nhiều năm sau, tôi và Cố Nguyên cùng nhau tiễn con gái vào đại học.

Có lẽ là số phận sắp đặt, con gái chúng tôi lại đến sống ở chính thành phố mà chúng tôi từng sinh sống.

Đây là lần đầu tiên tôi quay lại, sau nhiều năm rời xa.

Tiễn con gái vào trường xong, Cố Nguyên nói đã đến đây rồi thì cứ dạo chơi một chút, coi như đi du lịch.

Gần khu ẩm thực, tôi gặp một người quen cũ.

Cô ta đang cãi vã với một người đàn ông, bị đẩy ngã xuống đất rồi khóc lóc ầm ĩ.

Người đàn ông đó tôi nhận ra, là chồng cũ của Giang Khinh Khinh.

Bên cạnh cô ta là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang ngồi chơi game.

Giang Khinh Khinh điên cuồng đánh cậu thanh niên, như thể đang trút hận.

“Mày là đồ con hoang, chỉ biết ngồi đó nhìn chứ chẳng biết giúp tao một tay? Còn ngày nào cũng dày mặt nói mình họ Lục, đi tìm bà già đó đòi được nhận nuôi, mày còn không biết xấu hổ hơn cả tao!

“Tao nói cho mày biết, cha mày chính là cái thằng vừa cướp tiền chạy mất đó, mày tưởng sống ở nhà họ Lục mấy năm thì không biết mình họ gì nữa à?”

Cậu thanh niên tức giận, đẩy ngã cô ta rồi đá mấy cái, chửi bới rồi bỏ đi.

Những người bán hàng xung quanh không ai bận tâm, không ai ngăn cản.

Một bà cụ bán hàng thấy tôi nhìn chằm chằm, liền giải thích cho tôi:

“Thằng bé đó cứ khăng khăng mình là cháu nhà họ Lục, cứ đến biệt thự nhà họ Lục chặn người, đuổi không đi, báo cảnh sát mấy lần cũng chẳng ích gì.

“Muốn mà không được, chỉ mơ giữa ban ngày thôi!”

Cố Nguyên vừa mua hạt dẻ rang xong, đi đến bên tôi, nghiêng đầu theo hướng tôi đang nhìn.

“Miên Miên, em đang nhìn gì thế?”

Tôi thu lại ánh mắt, Cố Nguyên thành thạo bóc một hạt dẻ, đưa vào miệng tôi.

“Không có gì, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi đây?”

Chúng tôi tay trong tay, cùng nhau đón ánh mặt trời.

Bước về phía hạnh phúc còn lại của cuộc đời.

Ngoại truyện Lục Bắc Thần

Lục Bắc Thần không màng đến lời khuyên của bác sĩ, đi gặp Nguyễn Miên lần cuối.

Anh ta vốn không phải người tốt.

Nguyễn Trạch có bị oan thì đã sao chứ?

Người anh ta yêu là Nguyễn Miên, chứ không phải anh trai cô ấy.

Nhưng điều mà Lục Bắc Thần không ngờ tới, là giữa anh ta và Nguyễn Trạch, Nguyễn Miên lại chọn anh trai mình.

Biết sớm cô ấy coi trọng anh trai như vậy, thì một Giang Khinh Khinh đâu đáng gì?

Cả đời Lục Bắc Thần chưa từng xin lỗi ai.

Nhưng lần này, anh ta phải đi xin lỗi.

Chỉ có như vậy, anh ta mới có cớ để gặp cô.

Lục Bắc Thần từng nghĩ, lần này nhất định sẽ nói cho Nguyễn Miên biết rằng mình sắp chết.

Cầu xin cô có thể quay lại bên anh ta, ở bên anh ta vài tháng.

Nguyễn Miên mềm lòng, Lục Bắc Thần tự tin rằng cô sẽ đồng ý.

Nhưng khi nhìn thấy cô, bên cạnh cô đã có người yêu mới.

Họ nắm chặt tay nhau.

Ánh mắt hạnh phúc của họ, giống hệt như anh ta và cô ngày trước.

Khoảnh khắc đó, Lục Bắc Thần bỗng nhiên không muốn làm thế nữa.

Nguyễn Miên bây giờ, hạnh phúc như vậy.

Hạnh phúc đến mức anh ta vượt qua được sự ích kỷ của bản thân, không muốn phá hỏng điều đó.

Vì vậy, anh ta không nói cho cô biết rằng mình sắp chết.

Câu chúc phúc cuối cùng, là thật lòng.

Nhưng anh ta cũng có chút ích kỷ.

Anh ta nghĩ, nếu khi Nguyễn Miên biết được tin, liệu cô có chút nào đau lòng vì anh ta không?

Lục Bắc Thần đoán rằng, nhất định sẽ có.

Ngày Nguyễn Miên kết hôn, anh ta đã nhờ Nguyễn Trạch quay cho mình một đoạn video.

Nguyễn Trạch, cũng giống Nguyễn Miên, đều dễ mềm lòng.

Ngày hôm đó, Lục Bắc Thần, giống như mọi người khác, tận mắt chứng kiến hạnh phúc của Nguyễn Miên.

Cô sẽ như anh ta đã nói, mãi mãi hạnh phúc.

Vì vậy, Lục Bắc Thần rời đi với nụ cười trên môi.

-HẾT-

Chương trước
Loading...