Thiên Kim Trở Về

Chương 4



7

Đêm hôm đó, cha tôi nâng ly rượu trăm năm tuổi, trong cơn say nhẹ, ông nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.

Tôi thực sự không phải con ruột của ông.

Nhưng tôi vẫn là người mang chung huyết thống với ông.

Chính xác mà nói, tôi là con gái của chị ruột ông.

Nói cách khác, cha tôi thực ra là cậu ruột của tôi.

Hơn hai mươi năm trước, cha tôi từng đưa chị gái mình – cũng chính là mẹ tôi – đi chợ đồ cổ.

Nhưng giữa dòng người đông đúc, mẹ tôi bị kẻ xấu bắt cóc.

Đó là vết thương lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong trái tim cha tôi.

Ông tự trách mình vô số lần, hối hận vì ngày hôm đó đã buông tay chị gái chỉ để chăm chú nhìn một món cổ vật.

Từ đó, cha tôi thề rằng phải thành danh, kiếm đủ tiền bạc và mở rộng các mối quan hệ để tìm lại người thân thất lạc.

May mắn thay, sau nhiều năm kiên trì tìm kiếm, cuối cùng cha tôi cũng có tin tức của mẹ tôi.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Mẹ tôi bị đưa đi khắp nơi, trong quá trình đó, bà sốt cao liên tục, dẫn đến mất trí nhớ và được một ngôi chùa nhận nuôi.

Thế nhưng, số phận vẫn không buông tha bà.

Khi trưởng thành, mẹ tôi gặp gỡ một chuyên gia phục chế đồ cổ, hai người yêu nhau rồi kết hôn.

Nhưng sau quãng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc, người đàn ông đó lại gặp nạn trên chuyến bay đi nước ngoài giám định cổ vật, rồi mất tích không còn tin tức.

Quá đau buồn, mẹ tôi sinh non và qua đời không lâu sau khi sinh tôi.

Khi cha tôi tìm thấy bà, trước mắt ông chỉ còn lại một tấm bia mộ lạnh lẽo.

Quá đau lòng, cha tôi mang tôi về nuôi nấng như con ruột.

Còn về chuyện triệt sản—

“Là sự thật.”

“Năm đó, toàn bộ tâm trí cha chỉ tập trung vào sự nghiệp và tìm kiếm chị gái, chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình. Vì vậy, cha quyết định triệt sản để khỏi phải bận tâm.”

Khi nhắc đến quyết định năm xưa, giọng ông bình thản như thể chẳng có gì to tát.

Còn tôi thì hoàn toàn sững sờ.

Ai mà ngờ được, người cha vốn luôn tao nhã, cầm bút vẽ tranh lại từng có quá khứ nổi loạn đến mức này.

“Còn về Hàn Tuyết Mai, cha hoàn toàn không quen biết. Có lẽ bà ta chỉ là một trong số những người từng tham gia cuộc thi thẩm định cổ vật hồi đại học với cha, cùng lắm chỉ trò chuyện đôi lần, làm gì có chuyện yêu đương? Hoàn toàn vớ vẩn!”

Nhớ lại màn kịch lố bịch trong bữa tiệc, cha tôi phẫn nộ đến mức đập mạnh lên bàn:

“Cả đời này, danh tiếng của cha sạch sẽ trong sáng, suýt nữa bị bọn chúng dùng thủ đoạn bỉ ổi này bôi nhọ!

“Tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn chúng được!”

Nói xong, ông vội vã rời đi.

Trước khi đi, ông còn dặn dò tôi một chuyện quan trọng—

Từ nay về sau, mọi việc trong tập đoàn Cố thị sẽ do tôi toàn quyền quản lý.

“Dù con là cháu gái hay con ruột, trong lòng cha, con mãi mãi là đứa con duy nhất của cha.”

Cha tôi vỗ mạnh lên vai tôi đầy kiên định.

Nhưng ngay sau đó, ông đột ngột đổi giọng:

“À phải rồi, tài sản giao cho con rồi, con phải chăm lo quản lý cho tốt đấy. Cha vẫn đang chờ con thêu cho cha một bộ hoàng bào Bách Hoa để mặc đây này!”

Tôi: “……”

Những xúc động vừa dâng trào trong mắt tôi ngay lập tức… tan thành mây khói.

Tôi vẫy tay tiễn vị trung niên tràn đầy năng lượng kia rời đi, sau đó lập tức liên hệ với trợ lý Tiểu Lâm, triệu tập cuộc họp khẩn cấp với ban lãnh đạo công ty.

“Từ hôm nay, ra thông báo đến toàn ngành: Bất kỳ đối tác nào có liên hệ làm ăn với Tập đoàn Y dược Trần thị, Cố thị sẽ vĩnh viễn không hợp tác!”

Hôm nay, Trần Thư Lan đã khiến tôi mất mặt trước bao người.

Hắn còn dung túng cho Cố Cẩm Tước ra tay với tôi.

Không dạy cho hắn một bài học đích đáng, chẳng lẽ hắn nghĩ tôi – Cố Chỉ Khê – là người dễ bị bắt nạt sao?

Trợ lý Tiểu Lâm hăng hái gật đầu, kiên quyết đảm bảo:

“Cố tiểu thư yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

“Không đến ba tháng, đế chế y dược của Trần gia chắc chắn sẽ sụp đổ tan tành!”

Khi nhà cung ứng dược liệu thứ bảy tuyên bố chấm dứt hợp tác với Trần gia, cuối cùng Trần Thư Lan cũng không trụ nổi nữa.

Một buổi tối trời mưa, hắn chặn tôi lại trong hầm để xe của công ty.

“Chỉ Khê, anh biết lỗi rồi…”

Vừa gặp mặt, hắn đã nước mắt lưng tròng, giọng nói đầy hối lỗi:

“Tất cả đều là lỗi của anh, là anh mù quáng, bị cô ta mê hoặc, nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”

“Anh hiểu em bây giờ chắc chắn rất hận anh, nhưng dù sao hai nhà cũng là thế giao, hơn hai mươi năm tình nghĩa, xin em cho anh thêm một cơ hội nữa!”

“Anh, Trần Thư Lan, xin thề trước tổ tiên, từ nay về sau sẽ mãi mãi chung thủy với Cố Chỉ Khê, dùng cả đời để bảo vệ em, không để em chịu một chút ấm ức nào! Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!”

“Chỉ Khê, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?”

Hắn ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn tôi đầy thâm tình.

Những lời hối hận nghe qua thì chân thành tha thiết.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy… buồn cười đến mức nực cười.

“Vậy còn Cố Cẩm Tước thì sao? Cô ta đang mang thai đứa con của anh đấy!”

Trước đây, tôi đúng là mù mới không nhìn ra bộ mặt thật của loại người ti tiện này.

Nhưng có vẻ như Trần Thư Lan lại hiểu sai ý tôi.

Tôi thoáng thấy trong mắt hắn ánh lên tia vui mừng, nhưng ngay sau đó, hắn lại tỏ ra nghiêm nghị chính trực mà nói:

“Tất cả đều do con đàn bà hèn hạ đó giăng bẫy anh! Cô ta cố tình quyến rũ anh, Chỉ Khê, anh cũng là nạn nhân mà!”

“Em yên tâm, đứa con nghiệt chủng trong bụng cô ta, anh đã bảo cô ta phá rồi. Nó tuyệt đối không ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta!”

“Ồ? Trần Thư Lan, anh đúng là người vô tội đến đáng thương nhỉ?”

Tôi cười lạnh, giọng điệu đầy châm biếm:

“Ý anh là, Cố Cẩm Tước đã dùng thuốc ép anh dẫn đến chuyện mang thai? Được thôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ, để họ điều tra xem có phải đây là một vụ xâm hại tình dục không, được chứ?”

Sắc mặt Trần Thư Lan lập tức trắng bệch:

“Chỉ Khê, không phải như vậy đâu, anh—”

Nhưng tôi đã chẳng còn hứng thú nghe thêm bất cứ lời biện minh nào của hắn nữa.

Đội bảo vệ của công ty nhanh chóng xuất hiện.

Chỉ mất vài giây, bọn họ đã tóm gọn kẻ xông vào công ty trái phép, ném hắn ra ngoài như vứt rác.

 

8

Bị ghê tởm đến cực điểm, tôi lập tức đẩy nhanh quá trình sụp đổ hoàn toàn của Tập đoàn Y dược Trần thị.

Một quý sau, trên mạng xã hội lan truyền hình ảnh Trần Thư Lan rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, quần áo rách rưới, bộ dạng thảm hại không ai bì nổi.

Kết cục của Cố Cẩm Tước cũng chẳng khá hơn.

Sau khi Trần gia phá sản, cô ta đem toàn bộ oán hận trút lên người Trần Thư Lan, một lòng tin rằng chính hắn đã đẩy cô ta từ đỉnh cao danh vọng xuống tận đáy bùn nhơ.

Cặp đôi từng ngọt ngào ân ái ngày nào, giờ đây lại thành kẻ thù không đội trời chung.

Có lần, trong cơn phẫn nộ, Cố Cẩm Tước đã dùng chính kim thêu cổ truyền trăm năm – món quà tôi từng tặng cho Trần Thư Lan – đâm mù một mắt hắn, khiến hắn không chỉ mất tư cách hành nghề y mà còn mang theo một vết sẹo kinh hoàng suốt đời.

Vụ bạo hành ấy hoàn toàn phá hủy chút lý trí cuối cùng của Trần Thư Lan.

Hắn lập tức quay sang tố giác Cố Cẩm Tước với Cục Quản lý Dược phẩm, trình ra toàn bộ chứng cứ về việc cô ta đã gian lận dược liệu Đông y suốt nhiều năm qua, khiến cô ta bị tống vào ngục giam.

Phía cha tôi cũng không hề ngơi tay.

Ông âm thầm điều tra Hàn Tuyết Mai, vạch trần sự thật rằng bà ta từng làm lao công trong một trung tâm giám định có hợp tác với Cố thị, lén lấy trộm tóc của tôi để làm giả xét nghiệm ADN, từ đó mới dám ngang nhiên bịa đặt rằng tôi và cha không có quan hệ huyết thống.

Không một lời dư thừa, cha tôi lập tức gửi đơn kiện, đưa bà ta ra tòa.

Về phần tôi, tôi tập trung toàn lực vào việc tiếp quản thị trường y dược mà Trần gia bỏ lại.

Không ngừng đổi mới, nghiên cứu và phát triển.

Chỉ trong hai tuần, tôi đã thu về hàng trăm triệu lợi nhuận ròng!

Nhìn dãy số không ngừng tăng vọt trên bảng báo cáo tài chính, tôi mỉm cười đầy mãn nguyện.

Ngày mai, chắc chắn lại là một ngày đẹp trời.

-HẾT-

Chương trước
Loading...