Thái Tử Phi Lãnh Tình
1
1.
Đêm đại hôn, ta và Tiêu Hằng vừa uống xong rượu hợp cẩn, bên ngoài liền vang lên tiếng tiểu nha hoàn hớt hải.
“Điện hạ! Tiểu thư nhà chúng nô đột nhiên đau đầu không chịu nổi, e là bệnh cũ tái phát rồi.
Điện hạ! Xin ngài đi xem nàng một chút.
Nô tì van xin ngài, nếu ngài không đi e là không kịp mất……”
Sắc mặt Tiêu Hằng lập tức thay đổi, gần như vô thức đứng bật dậy.
Nhưng rất nhanh, chàng liền sực tỉnh, vội quay đầu nhìn ta.
Ta khẽ mỉm cười, chẳng thèm để tâm đến thủ đoạn của Nguyễn Mị Nhi.
“Điện hạ cứ đi xem đi, chuyện mạng người là trọng yếu, những thứ khác đều là việc nhỏ.”
Tiêu Hằng cảm kích khẽ gật đầu với ta.
“Thứ lỗi, ta đi xem nàng ấy một chút, sẽ quay lại ngay.”
Ta mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm.
Thấy Tiêu Hằng rời đi, ta xoay người phân phó người thay y phục cho mình.
Bà mụ trong phủ Thái tử cẩn trọng quan sát sắc mặt ta.
“Thái tử phi không đợi điện hạ nữa sao?”
Ta nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái.
“Bà mụ nghĩ nhiều rồi, điện hạ đêm nay sẽ không quay lại nữa đâu.”
Bà mụ kia muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không dám mở miệng.
Sáng hôm sau, Tiêu Hằng vẻ mặt lúng túng quay về tân phòng.
Hôm nay chúng ta phải cùng vào cung tạ ơn, chàng sợ ta sẽ kể lể với hoàng thượng và hoàng hậu.
Ta chỉ bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng, dịu giọng an ủi:
“Điện hạ, thần thiếp đã gả cho điện hạ làm thê tử, từ nay là vinh nhục cùng nhau.
Chỉ là vài chuyện vặt trong nội trạch, sao đáng để kinh động đến phụ hoàng mẫu hậu?
Điện hạ yên tâm, thần thiếp biết phải ăn nói thế nào.”
Tiêu Hằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, siết nhẹ lấy tay ta.
“Đa tạ.”
Rời khỏi hoàng cung, Tiêu Hằng bị công vụ ràng buộc, ta đành một mình về phủ trước.
Đến khi Tiêu Hằng quay về, vừa bước vào chính viện liền thấy ta ngồi Chính xác tại chủ vị, phía dưới là sáu bảy nha hoàn Bà mụ bị trói chặt, đang quỳ rạp dưới sảnh.
Ánh mắt Tiêu Hằng lập tức nhận ra vú nuôi của Nguyễn Mị Nhi.
“Đây là chuyện gì vậy?”
Vú nuôi của Nguyễn Mị Nhi thấy người chỗ dựa quay lại, lập tức vùng vẫy dữ dội, miệng không ngừng phát ra những tiếng ú ớ.
Ta khẽ phất tay, lập tức có người tiến lên tháo khăn vải trong miệng bà ta.
“Điện hạ! Xin điện hạ cứu lấy nô tỳ! Thái tử phi muốn giết nô tỳ đó!
Chỉ vì Thái tử phi ganh tỵ tiểu thư nhà nô được sủng ái, nên mới muốn đánh chết nô tỳ, vả vào mặt tiểu thư!”
Sắc mặt Tiêu Hằng cứng đờ, nhưng chàng không chất vấn ta.
Là con trai đích xuất của đế hậu, là thái tử Đại Ung, chàng nào phải kẻ ngu ngốc.
Nếu ta thật sự muốn đối phó Nguyễn Mị Nhi, cứ ra tay thẳng là xong, cần gì phải vòng vo xử phạt vú nuôi của nàng ta.
Gặp ánh mắt dò xét của Tiêu Hằng, ta dịu dàng giải thích:
“Vị mama này giữa ban ngày ban mặt lại tụ tập nhóm người kia uống rượu, đánh bài trong hoa viên.
Chuyện đó vốn chẳng đáng kể. Nhưng bà ta lại còn tô vẽ sinh động, miêu tả tối qua điện hạ không ở tân phòng, mà mặn nồng với Nguyễn thị ra sao.
Điện hạ, thần thiếp không phải vì bản thân tức giận mà ra tay, mà là danh tiếng của điện hạ không thể có tì vết.
Điện hạ là cánh tay phải của phụ hoàng, ngày ngày lo toan quốc sự.
Về đến phủ muốn nghỉ ngơi ở đâu vốn nên theo ý của điện hạ.
Nhưng bọn hạ nhân lại dám bàn tán, nói nhẹ thì là gây bất hòa trong phủ, nói nặng thì là dòm ngó hành tung của thái tử.”
Tiêu Hằng nghe xong liền đổi sắc mặt.
Thấy Bà mụ kia còn định cãi lại, ta cũng chẳng muốn phí lời.
“Điện hạ, thần thiếp đã sai người chuẩn bị xe ngựa, mấy kẻ này lập tức giải đến trang viện.Nếu còn tái phạm, cứ bán đi cho rồi.
Còn mama này là vú nuôi của Nguyễn thị, Nguyễn thị có tình cảm với điện hạ, xử phạt nặng e khiến nàng ấy đau lòng.
Người này giao cho điện hạ định đoạt, cảnh cáo một lần cũng đủ để nàng không dám tái phạm.”
Ta vốn định nói xong liền rời đi, nhưng Tiêu Hằng lại đưa tay ngăn ta lại.
“Thái tử phi nói có lý. Dẫu là thiên tử phạm tội còn phải chịu như dân thường, bà ta thì có gì đặc biệt?
Cứ giải tất cả ra trang viện đi.”
Bà mụ kia trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
2.
Chiều hôm đó, Nguyễn Mị Nhi cuối cùng cũng thong thả đến thỉnh an ta.
Ta nhìn gương mặt cố ý trưng ra vẻ xuân sắc của nàng, chỉ thấy nàng vừa ngu xuẩn vừa đáng thương.
Nàng là con gái tội thần, cho dù Thái tử có yêu thích nàng đến đâu, đời này cũng chỉ có thể làm thiếp.Huống hồ, Tiêu Hằng và ta đã cùng chung vinh nhục, cho dù chàng có ghét ta, cũng chẳng thể động đến danh vị Thái tử phi của ta.
Nàng đắc tội với ta thì được gì chứ? Chẳng phải cuộc sống trong nội phủ của nàng nằm trong tay ta sao?
“Thái tử phi thứ tội, nô tỳ vẫn luôn có tật đau đầu.
Trước đây mỗi lần phát bệnh, dù điện hạ có bận đến mấy cũng đều ở bên nô tỳ.
Lần này là hạ nhân lỗ mãng, quên mất hôm nay là đại hôn của điện hạ và Thái tử phi nên mới vội vàng đi mời người.
Chỉ mong Thái tử phi chớ để bụng.”
Nàng nghĩ nhiều rồi, ta thật sự chẳng hề để tâm.
Ta đón lấy ly trà nàng dâng, khách sáo vài câu rồi để nàng lui xuống.
Với thân phận như ta, cố ý làm khó nàng chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân.
Tối hôm đó, dĩ nhiên Tiêu Hằng phải nghỉ lại chỗ ta.
Vừa giúp chàng thay y phục, ta vừa dịu dàng trò chuyện:
“Điện hạ, hôm nay thần thiếp mới trừng phạt vú nuôi của Nguyễn thị, nàng ấy e rằng trong lòng có phần khó chịu.
Nguyễn thị ở phủ đã lâu, luôn ngoan ngoãn dịu dàng, lại hết lòng hầu hạ điện hạ.
Chỉ vì phụ thân phạm tội nên không được phong danh phận, đúng là có phần thiệt thòi.
Thần thiếp nghĩ, sau này khẩu phần và đãi ngộ của viện Nguyễn thị nên theo tiêu chuẩn của trắc phi mà tính.
Dù sao cũng là việc trong nhà mình, người ngoài đâu quản được.”
Tiêu Hằng rất bất ngờ khi ta lại hậu đãi Nguyễn Mị Nhi như thế, lại càng cảm thấy áy náy vì đã rời đi trong đêm tân hôn.
Nghe chàng chân thành xin lỗi, ta chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng.
“Điện hạ, chúng ta là phu thê một lòng, nói những lời này chẳng phải quá khách khí rồi sao?”
Tân hôn tuy muộn một đêm, nhưng đêm nay Tiêu Hằng đối với ta rõ ràng đã khác trước.
Cảm nhận được sự dịu dàng trong từng cử chỉ của chàng, ta cũng chân thành đáp lại.
Xuân tiêu ấm áp, một đêm trọn vẹn tơ tình.
Tiêu Hằng chỉ là hoàn thành trách nhiệm của một Thái tử, một phu quân.
Nhưng với Nguyễn Mị Nhi, đây lại là một đả kích nặng nề.
Bọn họ thuở thiếu niên đã nảy sinh tình cảm, cùng nhau hứa hẹn trọn đời.
Nguyễn Mị Nhi chưa từng nghĩ rằng sau này mình sẽ phải chia sẻ tình yêu của Tiêu Hằng với người phụ nữ khác.
Dù sau này nàng biết mình không thể trở thành chính phi của Thái tử, vẫn luôn mơ tưởng rằng Tiêu Hằng sẽ vì nàng mà lạnh nhạt với chính thê, giẫm lên thể diện của bao tiểu thư quyền quý trong kinh thành để chỉ sủng ái một mình nàng.
Sau khi tiễn Tiêu Hằng ra cửa vào triều, quản gia đến bẩm báo: Nguyễn Mị Nhi đã đập vỡ một phòng đầy bình hoa và đồ trang trí.
Ta giơ tay xoa xoa thắt lưng hơi ê ẩm.
“Gửi cho nàng ta vài món tốt hơn, đừng để lời đồn truyền đến tai điện hạ.”
Chỉ tiếc, sự khoan dung của ta lại bị Nguyễn Mị Nhi xem như là khiêu khích.
Tiêu Hằng vừa trở về phủ, liền bị nha hoàn của Nguyễn Mị Nhi mời sang.
Thấy ái thiếp đôi mắt đỏ hoe vì khóc, Tiêu Hằng quả nhiên xót xa không thôi.
Nguyễn Mị Nhi lập tức tranh thủ cáo trạng:
“Điện hạ… Thái tử phi… có phải không thích thiếp không…
Thiếp rất sợ… Đêm đại hôn điện hạ lại ở lại bên thiếp… Thái tử phi nhất định rất hận thiếp…
Điện hạ… nàng ấy có thể sẽ âm thầm hại chết thiếp…
Điện hạ không biết phụ nữ trong nội trạch có bao nhiêu thủ đoạn độc ác đâu…”
Những lời này, nếu là hôm qua, chưa biết chừng còn khiến Tiêu Hằng dao động.
Nhưng lúc này, Tiêu Hằng chỉ lạnh lùng nhìn đám cổ vật mới được thay trong phòng, khẽ đẩy Nguyễn Mị Nhi ra.
“Thái tử phi xuất thân từ phủ Hộ quốc tướng quân, nhà họ Thẩm một lòng trung nghĩa, gia phong nghiêm chính.
Nàng ấy không phải hạng người sẽ đi tranh sủng đấu đá với thiếp thất trong nội phủ.
Ngươi chỉ cần làm tròn bổn phận của mình, Thái tử phi tuyệt sẽ không làm khó.
Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Nguyễn Mị Nhi ngẩn người.
“Điện hạ…”
3
Sau đó một thời gian, Nguyễn Mị Nhi dùng mọi cách để giữ Tiêu Hằng ở lại bên mình.
Ta thấy cũng vui lòng, thỉnh thoảng còn đích thân khuyên Tiêu Hằng đến viện của nàng.
Tiêu Hằng là Thái tử, ngoài tình cảm cá nhân, chàng còn có trách nhiệm với gia quốc thiên hạ.
Khi còn trẻ có thể dễ dàng hứa hẹn trọn đời trọn kiếp, nhưng ai nhìn vào cũng biết những lời ấy không đáng tin.
Triều đình, hậu cung, thế tộc quyền thần, các thế lực chồng chéo, ngay cả đương kim hoàng đế cũng không thể chỉ sủng một người.
Ngay lúc Nguyễn Mị Nhi nghĩ mình đã một lần nữa chiếm ưu thế hơn ta, thì chính ta lại chủ động đến mời Tiêu Hằng trở về.
Tiêu Hằng tưởng ta ghen, vừa định mở miệng giải thích thì bị vật ta đặt vào tay cắt ngang.
“Cái gì đây?”
Ta mỉm cười, chỉ vào vật trong hộp.
“Đây gọi là phiên mạch, điện hạ đã từng thấy chưa?”
Tiêu Hằng là Thái tử, tuy không đến mức không biết ngũ cốc, nhưng đối với nông sản thì cũng chẳng quen thuộc.
Chàng thành thật lắc đầu.
Ta dịu dàng kéo chàng ngồi xuống một bên.
“Điện hạ, mỗi năm vào mùa xuân, phụ hoàng đều đích thân dẫn các hoàng tử đi cày ruộng tế nông, thể hiện triều ta coi trọng nông sự.
Điện hạ là Thái tử, để chia sẻ gánh nặng với phụ hoàng, đương nhiên phải đi trước các huynh đệ khác.
Loại phiên mạch này là giống lương thực phụ thân thần thiếp mua từ thương nhân Hồ, sau được nông dân biên cảnh chọn lọc và cải tạo.
Nó chịu được lạnh, chịu hạn, sản lượng lại rất cao, là lương thực cứu mạng của bách tính vùng biên.
Chỉ là triều ta quy định thuế lương bằng kê, nên phiên mạch dù tốt cũng chưa được trồng rộng rãi tại biên cương.
Lần xuân canh này, điện hạ chi bằng tiến cử thứ này lên phụ hoàng.
Nếu tương lai nhờ tay hoàng thất mà loại này được phổ biến trong khắp Đại Ung, thì công lao của điện hạ sẽ vô cùng to lớn.
Bách tính triều ta, tất sẽ ghi nhớ ân đức của phụ hoàng và điện hạ.”
Mắt Tiêu Hằng lập tức sáng lên, rõ ràng chàng đã hiểu ý nghĩa sâu xa sau những lời ta vừa nói.
Tuy là con đích của đế hậu, nhưng Tiêu Hằng không phải người duy nhất có khả năng kế vị.
Đương kim hoàng đế có sáu người con trai, trừ mấy vị còn đang học trong Ngự Thư phòng, số hoàng tử trưởng thành vào triều cũng đã ba người.
Cảnh Vương, Dự Vương tuy ngoài mặt không tỏ rõ ý tranh đoạt, nhưng sau lưng đều có thế lực của mẫu tộc làm chỗ dựa.
Nếu Tiêu Hằng không ngồi vững vị trí này, e rằng bọn họ sẽ không ngần ngại thế chỗ.
Lúc này ta đưa ra phiên mạch, không nghi ngờ gì nữa, chính là dâng cho chàng một quân cờ vững chắc để giữ ngôi Thái tử.
Một vị Thái tử mang thiên hạ trong lòng — từ quan lại cho đến thứ dân — ai lại không tán thán đức hạnh của chàng?
Tiêu Hằng kích động hôn nhẹ lên mặt ta.
Ta không kịp phòng bị, lập tức đỏ bừng cả mặt, đám hạ nhân trong phòng cũng vội vàng lui ra ngoài.
Ta khẽ trách móc, vỗ nhẹ chàng một cái, Tiêu Hằng liền bật cười ha hả.
Chuyện này, chỉ có ta và Tiêu Hằng hiểu được giá trị chính trị phía sau.
Nhưng trong mắt người trong phủ, lại là Thái tử và Thái tử phi tình cảm sâu đậm, hoà thuận vui vẻ.
Tiêu Hằng vui vẻ để những lời đồn ấy lan truyền, thậm chí còn ngấm ngầm tung tin ra ngoài, để cả kinh thành đều tin rằng vợ chồng ta đồng tâm hiệp lực, như keo như sơn.