Ta Muốn Nạp Thiếp

1



"Ta muốn nạp thiếp."

"Vậy thì nạp một người đi."

Ta chẳng buồn ngước mắt, tiếp tục công việc thêu đôi uyên ương trên tay. Vài ngày nữa là sinh thần của người này, ta phải tranh thủ hoàn thành cho kịp.

"Ừm ừm, vậy nghe theo phu nhân."

Cây kim thêu theo tiếng đáp lời này, bất ngờ đâm vào đầu ngón tay ta.

Vậy mà ta chẳng thấy đau, ngược lại trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Đây không phải lần đầu hắn nói thế, nhưng lại là lần đầu ta đồng ý.

Trước đây, hắn luôn nói ta không biết ghen, không quan tâm đến hắn.

Nhưng hôm nay hắn đáp lại dứt khoát như vậy, có phải chăng hắn không còn quan tâm đến ta nữa?

1

Nghĩ cũng phải, năm đó hắn chỉ vì nể tình phụ thân ta cứu mạng mà mới cưới một nữ tử không tiền không thế, thân thể lại yếu ớt như ta.

Những năm qua, hắn đối xử với ta cũng không tệ, đi khắp nơi mời danh y chữa trị cho ta, dù ta yếu đuối không thể tự lo liệu, hắn cũng chưa từng chê bai nửa lời.

Hắn rất tốt, quả thực nên tìm một cô nương tốt bầu bạn suốt đời.

Ta nhìn vết máu dần loang ra trên chiếc khăn tay, một trong hai con uyên ương như đang ngã trong vũng máu.

Cứ thế nhìn đến xuất thần, ngay cả hắn rời đi lúc nào ta cũng không hay biết.

Mấy ngày sau, hắn đưa về một nữ tử.

Nàng ta trông rất xinh đẹp, tựa như một đóa hoa kiều diễm, quan trọng hơn là tính tình nàng ta hoạt bát, hoàn toàn khác biệt với một kẻ sắp chết như ta.

Chưa đầy nửa ngày, nàng ta đã tạo dựng được mối quan hệ tốt với tất cả mọi người trong phủ.

Nàng ta thích những điều mới mẻ, lại có đủ loại ý tưởng kỳ diệu, đừng nói hắn thích, ngay cả ta cũng thích.

Nhưng một người như vậy, sao có thể cam tâm làm thiếp?

Quả nhiên, vào ngày Phó Tuần ra ngoài buôn bán, nàng ta đã lấy cớ thỉnh giáo việc trong phủ để hẹn ta ra bờ hồ.

Nàng ta chọn lúc không có ai liền đẩy, ta cũng phối hợp không kêu lên tiếng nào.

Men theo dòng chảy của hồ trong phủ, ta đã thành công thoát khỏi chiếc lồng giam cầm ta suốt năm năm.

Khoảnh khắc trồi lên mặt nước, ta hít thở từng ngụm lớn, thỏa thích tận hưởng cảm giác thực sự được sống.

Những năm qua, ta luôn tận tâm tận lực làm tròn vai trò Phó gia đại phu nhân, không dám nói năng tùy tiện, không dám làm sai chuyện gì, chỉ sợ bại lộ xuất thân hèn mọn và những lễ nghi không đáng để lên mặt bàn của mình.

Nhưng đó không phải là con người thật của ta.

Ta ghét cái bản thân lúc nào cũng cẩn trọng, nịnh bợ này.

Nhưng, từ hôm nay, ta đã được tái sinh, Lý Lam Nhất ta đã được tái sinh.

Lên bờ, ta phơi khô quần áo một chút, rồi đến ngân trang rút hết số ngân phiếu chữa bệnh những năm qua, mua một chiếc mặt nạ da người giả, rồi đi thuyền theo đường thủy xuôi về phương Nam.

Phó Tuần đối với ta rất hào phóng, số ngân phiếu này đủ để ta mua một tiểu viện ở một vùng quê hẻo lánh, sống cuộc đời trồng rau nuôi vịt.

Ta một lòng hoạch định tương lai, bất giác va phải một nam tử đột ngột bước ra từ con đường ngang.

Mùi hương hoa lan trên người hắn khiến ta sững sờ, ta vội vàng quay mặt đi, cố gắng lờ đi cho qua chuyện.

Nào ngờ hắn đưa tay chặn ta lại, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Cô nương, chúng ta có phải đã từng gặp qua?"

Ta không nói hai lời, lập tức giơ tay tát vào mặt hắn một cái, đè giọng mắng: "Lưu manh."

Ta ôm lấy bàn tay phải đang run rẩy, vội vã rời đi.

Ta có chút tức giận, nhưng không biết là giận cái gì.

Rõ ràng là ta cho phép hắn nạp thiếp, rõ ràng là ta muốn vứt bỏ tình cảm bao năm nay, rõ ràng hắn rất tốt.

Không, hắn không tốt.

Hắn là một quân tử khiêm tốn, luôn đối xử với người khác một cách dịu dàng.

Nhưng ta đã từng thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của hắn.

Nhiều thuyền như vậy, ta lại chọn đúng con thuyền này, thật là muốn mạng mà.

Chỉ mong lần này rời đi, đời này không bao giờ gặp lại.

Mặt trời lặn về phía Tây, ta thực sự không nhịn được nữa, nghĩ bụng chắc hắn sẽ không ở ngoài canh chừng tìm ta tính sổ.

Ta đánh liều mò mẫm tìm nơi đi vệ sinh. Sau khi xong xuôi, lúc quay về phòng, ta thoáng thấy hộ vệ của hắn lướt qua.

Đây là hộ vệ chuyên thu thập tin tức của hắn, chắc là đã biết chuyện ta rơi xuống hồ, không biết sau khi nghe xong hắn sẽ có suy nghĩ gì.

Ta rón rén đến phòng hắn, không dám lại gần cửa sổ, chỉ áp tai cố gắng nghe rõ lời nói bên trong.

"Ai hại?"

"Theo người trong phủ nói, là phu nhân tự mình trượt chân rơi xuống."

"Không thể nào, trả gấp ba tiền cho thuyền quay về."

"Vâng."

Cái gì? Quay về?

Ta không muốn quay về, vốn dĩ ta đã đang trong tình thế nguy hiểm, quay về chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Không phải chỉ là tiền thôi sao, ta còn có thể bỏ ra gấp bốn lần tiền để thuyền tiếp tục đi.

Chỉ tiếc là ta yêu thích bơi lặn, đây là niềm vui mà có bỏ ra gấp năm lần tiền cũng không mua được.

Ta nhẹ nhàng quay về, gỡ một ít cỏ tranh trên chiếc áo tơi treo bên mạn thuyền để gói chặt ngân phiếu lại.

Sau đó dùng một chiếc khăn tay bọc bên ngoài, cuối cùng cất vào trong lòng để phòng ngừa bất trắc.

Một lát sau, con thuyền quả nhiên quay đầu trở lại, những hành khách không biết tình hình trên thuyền nhao nhao cãi vã.

Ta nhân lúc ồn ào này, nhảy xuống nước, tiếng nước bắn lên bị chìm trong tiếng cãi cọ.

May là mùa hè nóng nực, nước biển không đến nỗi quá lạnh.

Nhưng lại vô cùng dữ dội, có lẽ cũng do sóng lớn khi thuyền quay đầu tạo ra, mấy lần ta suýt bị sóng cuồng cuốn vào trong.

Quá đáng sợ.

Trong đêm tối ta không thể phân biệt được phương hướng, thể lực dần cạn kiệt, ta chỉ có thể thuận theo dòng nước trôi đi.

Như một đóa bèo không rễ, trôi đâu hay đó.

Mặt trời dần mọc ở phía Đông, ta trôi dạt vào một bãi cạn. Còn chưa kịp nghỉ ngơi thở dốc, tầm mắt ta đã bị một vật thể trôi nổi cách đó không xa thu hút.

Ta cố gắng lắc đầu, cố gắng hất đi những giọt nước đọng trên lông mi.

Nhìn lại lần nữa, chỉ thấy Phó Tuần đang trôi trên mặt nước, y phục bị một cành cây khô vướng lại, xung quanh hắn loang ra một vệt máu.

02

Ta phải cứu hắn!

Ý nghĩ này cùng với cảm xúc bất an của ta ngày càng trở nên mãnh liệt.

Ta lại lao xuống hồ, gỡ hắn ra khỏi cành cây khô, đưa về bãi cạn.

Trán hắn bị thương, ngoài ra, trên người không có vết thương nào khác.

Chẳng lẽ là hành khách trên thuyền bất mãn, trong lúc xô đẩy hắn bị đẩy xuống biển?

Nhưng với võ công của hắn, còn có hộ vệ bên cạnh, cũng không đến nỗi như vậy.

Chẳng lẽ trên thuyền đó đã có sát thủ mai phục sẵn, hắn hai tay khó địch bốn tay, cuối cùng chọn cách nhảy xuống biển để tự bảo vệ?

Hay là tên hộ vệ đó lòng dạ khó lường, hai người giao đấu, hắn không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước?

Không được, ta không thể suy nghĩ lung tung nữa.

Đợi hắn tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Ta gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, bắt tay vào việc cởi áo ngoài của hắn, tiện tay lấy đi túi tiền nhỏ trong lòng hắn, rồi ra phía gần bờ hồ của bãi cạn vốc một nắm cát mịn, bôi lên mặt hắn.

Ta vừa dìu vừa cõng hắn rời khỏi nơi này, may mắn trên đường gặp được một chiếc xe bò đang vội vào thành đi chợ.

Bỏ ra mấy lạng bạc, chúng ta cùng với hàng hóa được đưa vào thành.

Ông lão đánh xe này cũng là người nhiệt tình, thấy ta và Phó Tuần bộ dạng thảm hại, liền hỏi han vài câu.

Nhưng ông đã hỏi thì ta cũng không thể không thuận theo lời ông mà bịa chuyện.

Ông nghe xong cảm động, nói sẽ tìm giúp hai tỷ đệ ta một nơi ở tốt, ta kích động lấy ra một viên bạc vụn từ trong túi tiền để tỏ lòng cảm tạ.

Cuối cùng ông đưa chúng ta đến một tiểu viện khá hẻo lánh.

Bà lão chủ nhà thấy chúng ta mặt lạ, y phục tả tơi, sợ rước phải phiền phức nên không muốn cho thuê.

Nhưng thấy ta bằng lòng trả giá gấp đôi, bà ta liền tất tả đi mời đại phu cho ta.

Nếu chỉ ở vài ngày, khách điếm đáng lẽ là lựa chọn hàng đầu.

Nhưng đối với Phó Tuần đang trong tình trạng không rõ, đó không phải là một chuyện tốt.

Dù sao nơi đó cũng nhiều người lắm chuyện.

Đại phu đến rất nhanh, đối với ta cũng khá khách sáo, có lẽ là nghe nói ta ra tay hào phóng.

"Cô nương, đệ đệ cô không có gì đáng ngại, chỉ là trán có vết thương, sau đầu có lẽ có máu bầm, việc không nhớ gì cũng có thể xảy ra. Cứ uống vài thang thuốc hoạt huyết hóa ứ trước, khi nào tỉnh lại thì gọi ta đến xem."

"Cảm tạ đại phu."

Ta nhận lấy đơn thuốc, trả tiền rồi tiễn khách.

Tiểu viện này tuy nhỏ nhưng có cửa sau, ta ghi nhớ các vị thuốc trên đơn, rồi tìm một thằng bé ăn mày trông có vẻ đáng tin ở gần cửa sau.

Cho nó một lạng bạc để bốc ba thang thuốc, thuốc mang về sẽ cho thêm hai mươi văn tiền công.

Nó đồng ý, cũng khá thật thà, còn mang về một xâu tiền đồng.

Ta nhận hết, bẻ ra hai mươi văn cho nó, hẹn ngày mai lại bốc thuốc rồi đóng cửa lại.

Người ta nói bệnh lâu thành thầy, ta không có bệnh, nhưng mỗi lần nói chuyện với danh y, ta luôn học được chút gì đó.

Ta lần lượt mở các gói thuốc ra đối chiếu, xác nhận không sai mới xách vào bếp nhỏ để sắc.

Trong lúc chờ đợi, ta lấy ra chiếc khăn tay ướt sũng trong lòng, cỏ tranh bên trong đã ướt đẫm, ngân phiếu bên ngoài cũng ướt hơn nửa.

Ta cẩn thận tách chúng ra, đặt lên bếp lò để hong khô.

Đợi tên khốn Phó Tuần kia tỉnh lại, ta phải tống tiền hắn một khoản ra trò mới được.

Ba ngày sau, Phó Tuần tỉnh lại.

"Nàng... chúng ta có phải đã từng gặp qua?"

Ta bất giác đưa tay lên mặt: "Đừng nói nhảm, ta cứu ngươi, không cầu gì khác, ta muốn ba ngàn lạng, giữa chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nữa."

"Cứu ta?" Hắn cúi đầu nhìn y phục trên người, rồi nhìn quanh, khẽ nhíu mày: "Sao ta lại ở đây?"

"Ngươi vốn ở trên thuyền, gặp nạn được ta cứu."

"Trên thuyền, ta ở trên thuyền?"

Ta hơi sững lại, nhớ lại lời đại phu từng nói hắn có thể không nhớ gì, ta cẩn thận thăm dò:

"Ngươi có biết mình là ai không?"

"Ta là... đầu ta đau quá, đau quá."

Hắn ôm đầu lăn lộn trên giường, ta hoảng hốt chạy ra ngoài bảo bà lão chủ nhà đi tìm đại phu đến.

Sau khi đại phu châm cứu xong mới nói:

"Cô nương, sau đầu đệ đệ cô nương cũng bị va đập, nhất thời không nhớ gì cũng là chuyện bình thường. Ta đã châm cứu cho hắn để giảm đau, cô nương cứ theo đơn thuốc mới mà bốc thuốc, cũng nên nói chuyện với hắn về những chuyện ngày xưa, sẽ giúp hồi phục nhanh hơn."

Lời ông ta nói có lý, nhưng ta luôn cảm thấy ông ta có một vẻ vui mừng không đúng lúc, ngay cả chữ viết trên đơn thuốc mới cũng có chút bay bướm.

Chẳng lẽ là vì có thể tiếp tục kiếm tiền của ta mà vui vẻ?

"Tỷ tỷ."

"Ai là tỷ tỷ của ngươi?"

Phó Tuần bị khí thế của ta dọa cho sững sờ, giọng nói cũng nhỏ lại: "Vừa rồi lúc đại phu nói chuyện với tỷ, gọi ta là lệnh đệ, như vậy, tỷ không phải là tỷ tỷ của ta sao?"

"Đầu óc ngươi quay cũng nhanh đấy."

"Đương nhiên, ta..."

Ta áp sát mặt mình vào trước mặt hắn, hai mắt nhìn thẳng vào hắn:

"Ngươi đang giả vờ phải không?"

03

Lông mày Phó Tuần lại nhíu lại, một lúc sau khẽ cười một tiếng, giọng nói như trăng thanh gió mát:

"Tỷ tỷ, ta không nhớ gì, chứ không phải bị ngốc."

Khi dứt lời, khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười, ánh mắt cưng chiều trong mắt khiến ta sợ hãi lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lời nói của hắn khiến ta nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt của hắn càng khiến ta không dám nhìn thẳng.

Nhớ lại lần đầu gặp gỡ.

Hắn một thân áo trắng mực tàu, dáng người cao thẳng, tay cầm một chiếc ô giấy vẽ hoa lan.

Ôn nhuận như ngọc bích, đoan trang, chính trực.

Không một dấu hiệu báo trước đã cướp đi rung động đầu đời của ta.

Nhưng lại khiến lòng tự ti vốn không thiếu của ta càng thêm tràn lan.

Ta biết ta không xứng với hắn, cũng không dám mơ tưởng.

Bùn đất dưới chân phải cố gắng hết sức mới có thể liếc nhìn được đám mây trên trời.

Mà mây trên trời chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể thấy cả một vùng bùn đất rộng lớn.

Mây và bùn, trời và đất cách biệt.

"Ta... ta ra ngoài một chuyến."

Đã ba ngày rồi, Phó gia chắc cũng đang tìm hắn khắp nơi, ra ngoài dò la một chút chắc sẽ có tin tức.

Ta không nên giữ hắn lại nữa, hắn có con đường của hắn, ta cũng có con đường của ta.

Hắn nên cùng với nữ tử phù hợp với hắn mà bạc đầu giai lão.

Ta định bước đi, nhưng tay bị nắm lại:

"Tỷ tỷ, ta sợ."

"Ngươi sợ cái gì, ngươi võ nghệ cao cường, trên có thể đấu với thổ phỉ, dưới có thể trị lưu manh, ngươi không nhớ gì, chứ không phải bị ngốc."

Ta không ngờ lại có thể nhanh chóng trả lại câu nói này như vậy.

Niềm vui nho nhỏ trong lòng phần nào xua tan đi vị đắng chát chua xót, không đến nỗi quá khó chịu.

Phó Tuần không buông tay ta ra, chỉ dịu dàng hỏi: "Ra là ta lợi hại như vậy, tỷ tỷ, ta là ai, tên là gì?"

"Ngươi họ Vương, ở nhà là đứa thứ tám."

"Vương... Bát?"

Ta chột dạ quay mặt đi, mím chặt môi dưới cố nén cười.

Hắn chính là một con vương bát, cho dù đẹp trai, cũng là một con vương bát đẹp trai.

"Vậy tỷ tỷ thì sao, tỷ tỷ xếpthứ mấy?"

"Ngươi quan tâm ta xếp thứ mấy làm gì, một ngày là tỷ tỷ của ngươi, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."

Phó Tuần ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt ta, nóng bỏng, chân thành.

So với hắn, ta thật không chịu nổi, cả người toát ra mùi chua của kẻ lưu manh côn đồ. 

Ta vẫn là trốn ra ngoài.

Sau mấy ngày liên lạc, ta với thằng bé ăn mày cũng coi như quen biết.

Dưới sự chỉ dẫn của nó, ta tìm được một nơi mua bán tin tức bí mật ở địa phương, giá cả tuy cao nhưng tin tức đáng tin cậy.

Ta vô cùng không nỡ lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười lạng bạc vụn.

Phó gia đại phu nhân và đại lão gia đều là người mệnh bạc.

Một người trượt chân rơi xuống hồ, một người trượt chân rơi xuống biển.

Phó gia hiện do Phó gia nhị gia và tiểu thiếp của đại lão gia tiếp quản.

Lo liệu tang sự, quản lý tài chính.

Cái Phó gia này, sắp đổi chủ rồi.

Ta sắp xếp lại những lời vừa nghe, một luồng khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, tức thì lan ra khắp người.

Đây là một âm mưu.

Chỉ không biết nếu Phó Tuần biết được vị tiểu thiếp kia có ý đồ này, có tức giận không, dù sao đây cũng là nữ tử duy nhất hắn đưa về nhà.

Ta buồn bã nắm chặt nắm bạc vụn, ra chợ mua một con gà và vài mớ rau, cuối cùng cắn răng, mời một đại phu mới về nhà.

Vị đại phu mới này quả nhiên khác với vị cũ.

Nhìn có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều, ban đầu ta nghĩ vậy.

Chương tiếp
Loading...