Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Gả Cho Tiền, Không Gả Cho Ngươi
Chương 4
Sau đó, mọi thứ cứ như mơ hồ trôi qua.
Ta khen một cô nương trên sân khấu gảy đàn hay.
Trần Giản gật đầu: “Cô Phỉ thật có mắt nhìn.”
Ngay sau đó liền mời nàng đến, đàn riêng cho ta một khúc.
Ta chỉ liếc nhìn tiệm y phục lâu hơn một chút.
Hắn liền kéo ta vào trong, chỉ tay phân phó:
“Cái này, cái kia, cái đó khỏi cần. Mấy cái còn lại, gói hết, gửi về viện cô Phỉ trong Yến vương phủ.”
Rốt cuộc là ai dẫn ai đi dạo vậy trời?
Đi ngang tiệm vàng bạc, ta vội kéo tay hắn lảng tránh.
Sợ hắn lại hiểu nhầm gì đó.
Nhưng Trần Giản chỉ tay vào một bộ trang sức lấp lánh trong tiệm.
Cười hỏi:
“Cô Phỉ thấy bộ này thế nào?”
Chủ tiệm mừng quýnh, mau mắn mời bọn ta vào.
Trần Giản chọn mấy cây trâm xấu nhất, dứt khoát:
“Còn lại, mang hết đến viện của cô Phỉ trong Yến vương phủ.”
Ra khỏi tiệm.
Ta dừng lại, hỏi thẳng:
“Công tử, chàng muốn ta giúp gì sao?”
Không thì vô cớ, tại sao lại tốt với ta như vậy?
Yến vương phi tốt với ta là vì muốn ta quản Yến Hành.
Yến Hành tốt với ta… là vì ta giống Lương Âm, còn giả vờ si mê hắn.
Trần Giản vẫn mỉm cười, ánh mắt không đổi.
Ngay khi ta tưởng hắn sẽ phủ nhận, hắn lại nhẹ giọng:
“Phải.”
Đúng lúc đó, một con ngựa hoảng loạn chạy dọc phố,
túi hàng, rau cải văng đầy trời.
Tiếng la hét khắp nơi.
Ta ngoái lại thì vó ngựa đã tới gần sát.
Một lực mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
Tiếng thở gấp vang bên tai.
Ngựa hí vang rồi đổ gục xuống đất.
“Chủ nhân, thuộc hạ đáng chết, để người bị kinh động.”
Trần Giản nhẹ nhàng: “Không sao, lui xuống đi.”
Ta còn chưa hoàn hồn, vẫn dựa trong ngực hắn.
Tỉnh lại, vội đẩy ra… đẩy không nổi.
Trần Giản ghé bên tai, giọng xin lỗi:
“Cô Phỉ, thật ngại quá, có thể cho ta ôm thêm chút nữa không?”
Hơi thở ấm áp lướt qua cổ.
Ta khẽ rùng mình, định từ chối.
Nhưng Trần Giản lại nói tiếp:
“Trưởng bối nhà ta bệnh nặng, ép ta thành thân. Ta vốn không muốn cưới, cũng chưa có người trong lòng. Giờ người nhà cử người theo dõi ta. Cô Phỉ có thể giúp ta diễn một vở kịch, giả làm vị hôn thê, để họ an lòng?”
Ta do dự.
Cảm thấy hơi… không đúng lắm.
Chẳng phải quản gia từng bảo hắn mười ba tuổi đã tiếp quản ngân trang sao…
Ngay lúc ấy, Trần Giản nói tiếp:
“Để thể hiện thành ý, ta nguyện tặng sáu nghìn lượng bạc làm quà cảm tạ. Mong cô Phỉ nhận lấy.”
Chỗ nào không đúng?
Rõ ràng là quá đúng rồi còn gì!
Ta mặc cả:
“Tám nghìn tám trăm tám mươi tám lượng! Danh tiếng ta quan trọng lắm, không thể rẻ thế được.
“Xét tình ngươi từng tặng ta một cái ô giấy dầu, ta bớt cho mấy lượng. Tám nghìn tám trăm tám mươi.”
Trần Giản hỏi: “Chỉ là một chiếc ô, cô cũng tính toán vậy sao?”
Ta dứt khoát: “Tính!”
Hắn bật cười, đuôi mắt cong lên như cáo:
“Được.”
Hời to rồi!
Quản gia nói đúng, họ Trần giàu thật!
Ta còn phát hiện — vị trưởng công tử này dễ bị lừa cực kỳ!
Ta cố nén ý cười, ôm nhẹ lại hắn một cái.
Nhón chân thì thầm bên tai:
“Công tử cứ yên tâm, ta làm việc luôn chắc tay.”
Khoảng cách hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Lỗ tai Trần Giản từ từ đỏ lên.
Ta cười khẽ: “Công tử nóng à?”
Đột nhiên, một tiếng “choang” vang lên phía sau.
Ta giật nảy mình, tim đập thình thịch.
Quay đầu lại —
Yến Hành mặc hắc y, sắc mặt âm u như nước.
Chàng dẫm lên mảnh sứ dưới chân,
tiếng “rắc rắc” khiến người ta ê răng.
Yến Hành bước đến trước mặt ta và Trần Giản,
ánh mắt khóa chặt lấy ta.
Thật lâu sau, mới nặn ra một nụ cười mỉa mai.
Ta lập tức sởn gai ốc.
Yến Hành hỏi:
“Các ngươi… đang làm gì?”
9
Yến Hành túm lấy tay ta, kéo ta về phía sau chàng.
Ta giận dữ: “Yến Hành, chàng làm gì vậy? Buông tay!”
Chàng không trả lời, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Trần Giản.
“Công tử họ Trần không yên phận ở đất Vĩnh Xuyên, mò đến kinh thành làm gì? Định giở trò gì nữa đây?”
Trần Giản vẫn điềm đạm như thường.
“Thế tử nói quá lời rồi. Tại hạ chỉ đến du ngoạn. Nhờ Yến vương phi giới thiệu, có duyên gặp cô Phỉ một lần.”
Nói xong, ánh mắt hắn khẽ liếc qua tay ta đang bị Yến Hành nắm chặt.
“Yến huynh, e là huynh đang làm cô Phỉ đau đấy.”
Yến Hành như một con sư tử bị chọc giận.
“Ta làm nàng đau thì sao? Có liên quan gì đến ngươi? Ngươi là cái thá gì của nàng mà dám xen vào?!”
Tay ta chắc chắn bị bóp đến bầm rồi!
Ta giơ chân, đá mạnh vào kheo chân chàng một cái.
Yến Hành đau đến suýt nữa ngã quỵ.
Ta chớp lấy cơ hội, vọt ra sau lưng Trần Giản.
Yến Hành ngẩng đầu, vẻ mặt không tin nổi:
“Phỉ Bảo Châu, ngươi vì hắn mà đá ta?!”
E là đời này, Yến Hành chưa từng bị ai đá thế bao giờ — mắt chàng đỏ lên vì giận.
Ta lầm bầm: “Chàng đáng bị thế mà.”
Lần trước thì bóp vai, lần này bóp tay.
Ta đã nhịn chàng lâu lắm rồi.
Yến Hành cười lạnh, sắc mặt âm trầm, tiến lên một bước.
Ta níu chặt tay áo Trần Giản, lùi một bước theo phản xạ.
Nếu Yến Hành xông tới thật, Trần Giản sẽ là tấm khiên sống của ta.
Trần Giản đột nhiên nghiêng đầu, khẽ nói: “Đừng sợ.”
Giống như đang an ủi ta, hắn nhẹ nhàng nắm tay ta.
Hai tay đan vào nhau.
Yến Hành thấy cảnh đó, tức đến mức toàn thân run rẩy.
“Phỉ Bảo Châu, ngươi giỏi lắm! Thật sự giỏi lắm!
“Ta không cần ngươi, ngươi đòi chết đòi sống! Ta nói sẽ nạp ngươi làm thiếp, ngươi lại không chịu, giờ còn cố tình tìm người khác để chọc tức ta?!”
Ánh mắt chàng xoáy chặt lên người Trần Giản, từng chữ như gằn ra từ kẽ răng:
“Ngươi tưởng hắn là người tốt à? Hắn nuốt sống ngươi đến xương cũng chẳng còn, ngươi cũng không hay biết!”
Chàng cũng chẳng phải người tốt gì.
Ta âm thầm lẩm bẩm trong bụng.
Giằng co một lúc, Yến Hành khinh miệt cười lạnh, nhướng mày:
“Không phải ngươi muốn ép ta cưới ngươi sao?”
“Phỉ Bảo Châu, kiên nhẫn của ta có hạn. Ta chờ ngươi khóc lóc van xin quay lại tìm ta.”
Chàng hất tay áo bỏ đi.
Một đoàn thị vệ theo sau chàng rời khỏi,
biển người trên phố bị đám người đó mạnh mẽ ép thành một lối đi riêng.
Những người bị chen đến méo mặt ban đầu còn mắng chửi,
nhưng khi biết là Yến Hành, đành câm nín.
Trần Giản cụp mắt, hàng mi dài khẽ rung, nhẹ giọng hỏi:
“Cô Phỉ, hình như thế tử hiểu lầm điều gì đó. Có cần ta đuổi theo giải thích không?”
Ta chẳng mấy để tâm: “Mặc kệ chàng ta, đầu óc có bệnh.”
Trần Giản khẽ cong khóe môi, trong đáy mắt thoáng hiện ý cười.
“Ta còn lo cô Phỉ sẽ trách ta cơ.”
Ta ngơ ngác hỏi: “Ta trách chàng làm gì?”
Nói rồi, ta đảo mắt nhìn quanh, ghé sát tai Trần Giản, thì thào:
“Chết rồi! Người nhà chàng phái theo dõi còn theo không? Có cần chúng ta ôm nhau thêm lần nữa không?”
Trần Giản dịu dàng nói: “Không cần đâu.
Đám chó hoang ngửi mùi mà đến ấy, bị đuổi sạch rồi.”
Ta nghi ngờ hắn đang chửi người ta đấy.
Trần Giản nắm tay ta, khẽ hỏi:
“Cô Phỉ, tay còn đau không? Ta dẫn nàng đi bôi thuốc nhé?”
Trong chớp mắt, sự chú ý của ta lập tức bị cuốn đi.