Sự Thật Đảo Lộn

Chương 2



7.

Cô ta bật loa ngoài, không chút khách khí hét lớn:

"Bà là ai? Giả bộ cái gì ở đây?"

Mẹ tôi khựng lại một giây, rồi dịu giọng nói:

"Là… là Tiểu Hà đó à? Là dì Trần đây."

Nghe thấy giọng mẹ tôi, Kim Thải Hà hoàn toàn sững sờ.

Từ nhỏ đến lớn, giọng nói này cô ta đã nghe quá quen thuộc, làm sao có thể nhận nhầm được.

"Cái… cái gì? Thật sự là dì Trần sao? Dì… dì chưa chết ư?"

Mẹ tôi thở dài thật sâu ở đầu dây bên kia.

Bà đã hiểu tất cả.

Kim Thải Hà vẫn chưa biết sự thật.

Tôi vươn tay, nhẹ nhàng rút lại chiếc điện thoại từ đôi bàn tay đang cứng đờ của cô ta.

"Mẹ ơi, bây giờ con có thể về nhà không?"

Mẹ lúc này mới dịu dàng đáp:

"Được chứ, mau về đi con. Mẹ sẽ xuống đón con, bên ngoài bây giờ không an toàn đâu."

Cúp máy xong, tôi lại nhớ đến những gì Kim Thải Hà sắp phải đối diện.

Muốn xem như nể tình mẹ cô ta, tôi định hủy bỏ vụ cá cược.

Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, cô ta đã vội vàng hét lên:

"Cho dù người chết không phải mẹ cậu, thì mẹ cậu vẫn ngoại tình! Tôi có bằng chứng chính xác!"

Tôi bất lực lắc đầu: "Tùy cậu thôi."

Cô ta bỗng túm chặt lấy cánh tay tôi, ghìm chặt đến mức như muốn bẻ gãy nó:

"Tôi nói cho cậu biết, vụ cá cược của chúng ta vẫn có hiệu lực!"

Tôi cố gắng đẩy tay cô ta ra, nhưng cô ta lại siết chặt hơn như thể muốn bóp nát xương tay tôi.

"Có hiệu lực, có hiệu lực! Cậu buông ra trước đi!"

Đúng lúc này, mẹ tôi thở hổn hển đẩy cửa nhà hàng bước vào.

"Khanh Khanh, ôi, mệt chết mất! Mẹ vẫn không yên tâm để con một mình ngoài đường, trời cũng sắp tối rồi."

Tôi lao đến ôm chặt lấy mẹ.

Cảm giác tủi thân dâng trào trong lồng ngực.

Giống như một đứa bé bám mẹ, chỉ cần hơi đau một chút, vừa nhìn thấy mẹ liền muốn khóc.

Chỉ cần bị dọa sợ, vừa thấy mẹ liền uất ức.

Mẹ tôi cười, vỗ nhẹ lưng tôi: "Rồi rồi, sao lại tủi thân thế này? Hay là mẹ mua kem cho con dỗ dành nhé?"

Tôi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy vài cảnh sát bước vào nhà hàng.

Họ cẩn trọng hỏi:

"Xin hỏi, học sinh Kim Thải Hà có ở đây không?"

Tôi từ từ quay đầu, nhìn về phía cô ta.

Cả người Kim Thải Hà khẽ run rẩy.

Cô ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:

"Tìm… tìm tôi làm gì? Ha ha… có phải vì nhà tôi không có ai ở nhà, nên các anh sợ kẻ giết người trốn trong đó không?"
8.

Viên cảnh sát lộ rõ vẻ khó xử.

Mẹ tôi cũng không kìm được nước mắt.

Bà chậm rãi bước lên một bước: "Tiểu Hà à…"

Nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn lại, không thể nói thêm được nữa.

Kim Thải Hà lập tức nổi giận: "Dì làm gì thế, dì Trần! Khóc với tôi làm gì?"

Càng nói, cô ta càng kích động, hất mạnh tay rồi ngồi phịch xuống ghế: "Tôi không đi! Tôi đâu có phạm pháp, tôi không đi đâu!"

Bạn học xung quanh nhìn nhau, không ai dám lên tiếng khuyên bảo.

Viên cảnh sát bước đến bên cô ta, nhẹ giọng nói: "Em học sinh, nhà em đã xảy ra chuyện rồi…"

Nhưng cô ta căn bản không để đối phương nói hết câu: "Xảy ra chuyện cái gì mà chuyện! Không phải nhà tôi! Nhà ai có chuyện thì tìm người đó đi!"

"Tòa 17, căn 1306, có phải nhà em không?"

Nước mắt Kim Thải Hà đảo quanh trong hốc mắt, cô ta bướng bỉnh ngẩng cao đầu, gân xanh trên cổ nổi lên.

"Làm sao? Nhà tôi bị trộm à?"

Viên cảnh sát thở dài bất lực: "Mẹ em đang nằm trong bệnh viện, chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Nguyện vọng cuối cùng của bà ấy là muốn gặp em một lần."

"Em tự quyết định đi, có muốn theo chúng tôi đến gặp bà ấy lần cuối hay không."

"Không! Tôi không đi! Chắc chắn không phải nhà tôi!"

Tôi tức đến mức không chịu nổi nữa.

Chỉ vì một lời ăn thua mà ngay cả mẹ ruột cũng không cần sao?

"Kim Thải Hà! Cậu đừng có điên nữa! Chính là nhà cậu! Ngay từ đầu mọi người nói đến đều là tầng mười ba, chứ không phải tầng ba! Đó là mẹ ruột của cậu đấy! Nếu cậu không đi gặp bà ấy lần cuối, sau này có hối hận cả đời cũng không kịp đâu!"

Tôi tức giận hét lên, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh dì Tống đang đau đớn chờ đợi con gái mình
.
"Đi mau, Tiểu Hà, dì đi cùng cháu, chúng ta nhanh lên!"

Lúc này, cô ta mới chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm: "Đỗ Khanh Khanh, tôi biết ngay mà, cậu muốn giở trò để đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, đúng không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không nhìn nhầm đâu, đi thì đi, đến lúc đó để mẹ tôi tự miệng nói rõ sự thật với cậu!"

Người này đúng là cứng đầu như đá trong nhà vệ sinh công cộng, vừa hôi vừa cứng!

Chúng tôi cùng cô ta đến bệnh viện.

Dưới sự hướng dẫn của y tá, chúng tôi tìm đến phòng bệnh.

Dì Tống đang thoi thóp trên giường bệnh, đôi mắt vốn đã mờ đục bỗng sáng lên khi nhìn thấy Kim Thải Hà bước vào.

Kim Thải Hà khựng lại, đứng chết trân ngay trước cửa.

Mẹ tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta lên phía trước: "Nhanh lên… Tiểu Hà, mau vào gặp mẹ con lần cuối đi."

Dì Tống cố gắng đưa một tay ra, giọng yếu ớt gọi cô ta: "Tiểu… Tiểu Hà… Mẹ… Mẹ xin lỗi con…"

Kim Thải Hà lao đến bên giường.

Tôi xúc động đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống sàn, mẹ tôi cũng nghẹn ngào đến không thở nổi.

9.
Kim Thải Hà chạy đến bên giường, còn dì Tống thì nở một nụ cười yếu ớt, tràn đầy xót xa.

Bà cố gắng vươn tay ra, muốn chạm vào con gái mình lần cuối cùng.

Nhưng Kim Thải Hà bỗng mở miệng:

"Mẹ, trước khi chết mẹ hãy nói cho con biết, có phải dì Trần đã ngoại tình không? Tên sát nhân đó chính là nhân tình của dì ấy, đúng không?"

Vừa nghe đến hai chữ "sát nhân", dì Tống lập tức trợn tròn mắt.

Bà há miệng, đôi gò má run rẩy nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào.

Phải mất một lúc lâu, bà mới khó nhọc thốt ra từng chữ:

"Không… không phải… người đó… là… là con…"

Kim Thải Hà sốt ruột dậm mạnh chân xuống sàn:

"Không phải! Không thể nào! Mẹ nói dối! Đồ đàn bà độc ác, mẹ muốn hại chết con sao? Con hận mẹ! Mẹ nói dối!"

Cô ta vung tay giáng một cú đấm xuống người mẹ mình, rồi quay đầu bỏ chạy như điên ra khỏi phòng bệnh.

Dì Tống bị cú đấm làm toàn thân run lên dữ dội.

Các nhân viên y tế vội vàng lao đến cấp cứu.

Nhưng thực ra, việc cấp cứu chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dù không bị cú đấm của con gái, dì Tống cũng không thể qua khỏi đêm nay.

Bà đáng lẽ có thể ra đi trong bình yên, được ở bên con gái trong những giây phút cuối cùng.

Nhưng không ai ngờ, bà lại phải ra đi trong nỗi oan khuất, trong sự oán giận của chính đứa con mình yêu thương nhất.

Cảnh sát vội đuổi theo Kim Thải Hà, lo cô ta sẽ làm điều dại dột.

Mẹ tôi bước lên, nắm chặt bàn tay gầy guộc của dì Tống, khóc nức nở đến mức không nói thành lời.

Dì Tống dùng chút sức lực cuối cùng, hơi thở mong manh như tơ nhện:

"Tiểu… Tiểu Trần… Tôi… cầu xin cậu… giúp… giúp tôi chăm sóc Tiểu Hà… xin… xin cậu…"

Cứ thế, bà nhắm mắt mãi mãi trong vòng tay của mẹ tôi và tôi.

Cho đến giây phút cuối cùng, bà vẫn chỉ lo cho con gái mình.

Nhưng con gái bà, có lẽ lúc này đang trốn ở một góc nào đó, hận bà, trách bà.

Mẹ tôi gục xuống bên thi thể dì Tống, khóc đến mức không còn hơi sức.

Người phụ nữ đã ở bên bà từ những năm thanh xuân đến tận tuổi trung niên.

Bà đã từng nghĩ rằng, cả hai sẽ cùng nhau đi đến già, từng mơ mộng rằng sau này họ sẽ trở thành hai bà lão thân thiết, cùng nhau uống cà phê, cùng nhau nhảy múa trong công viên.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là giấc mộng hão huyền.

Dì Tống đã gửi gắm đứa con gái vừa mới trưởng thành của mình cho mẹ tôi.

Bà không thể từ chối.

Mẹ tôi kiệt sức đến mức suýt ngã, phải vịn vào ghế để đứng dậy.

"Tiểu… Tiểu Hà đâu rồi, theo dì về nhà thôi…" 

Chương trước Chương tiếp
Loading...