Nữ Phụ Online Bị Đá

1



Vừa thi xong môn Toán cuối cùng, tôi vừa bước ra khỏi phòng thi thì chứng kiến một cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở.

Trên không trung xuất hiện chi chít những dòng chữ trong suốt, lơ lửng và trôi qua trước mắt tôi như mấy bình luận chạy chữ trong rạp chiếu phim.

【Hahaha, con nữ pháo hôi cuối cùng cũng xong đời rồi!】

【Thẩm Diệu Âm – con nữ phụ ác độc này sắp bị nam chính đá, đáng đời!】

【Mong chờ cảnh cô ta vừa khóc vừa cầu xin, nghĩ thôi đã thấy sướng!】

Tôi đứng sững tại chỗ, tưởng mình học đêm nhiều quá nên sinh ảo giác.

Cho đến khi thấy Ninh Tử Mặc, nam thần trường học đi phía trước, bỗng dừng bước, quay lại đi về phía tôi.

Anh ta mặt không cảm xúc, giọng lạnh tanh:

“Thẩm Diệu Âm, chúng ta chia tay đi.”

Đám bạn học xung quanh lập tức phấn khích, thi nhau rút điện thoại ra quay.

Bình luận trên không càng thêm điên cuồng:

【Tới rồi! Cảnh chia tay kinh điển!】

【Nữ phụ sắp khóc lóc vật vã rồi, chuẩn bị khăn giấy đi!】

【Nam chính đẹp trai quá, mau bỏ con nữ phụ ác độc này để đi tìm nữ chính Tô Thần Hi đi!】

Tôi chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi… xuyên sách rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết sến súa học đường có tên “Bạn gái nghèo của nam thần trường học”, trở thành bạn gái cũ của nam chính – nữ phụ ác độc Thẩm Diệu Âm.

Theo kịch bản gốc, giờ đây tôi phải khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống van xin, rồi bị nam chính lạnh lùng từ chối, từ đó bước lên con đường tự hủy không lối về.

Nhưng tôi nhìn gã nam thần tự cho mình là trung tâm đang đứng trước mặt, bỗng cười.

Được thôi.

Ninh Tử Mặc ngẩn người, rõ ràng không ngờ tôi lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Đám học sinh xung quanh cũng sững sờ.

Bình luận trên không nổ tung:

【Gì thế? Sao nữ phụ không diễn theo kịch bản?】

【Tại sao cô ta lại cười? Không phải nên khóc sao?】

【Chẳng lẽ bị điên rồi?】

Tôi chỉnh lại đồng phục, thản nhiên nói:

“Ninh Tử Mặc, chia tay thì được, nhưng có mấy chuyện tôi muốn nói rõ trước.”

“Thứ nhất, lúc theo đuổi tôi, anh nói sẽ mãi mãi yêu tôi. Vậy mà mới ba tháng đã thay lòng, điều này khiến tôi mất niềm tin nghiêm trọng vào sự thành thật của đàn ông.”

“Thứ hai, chiếc đồng hồ tám ngàn tệ tôi mua cho anh, và đôi giày thể thao bản giới hạn tôi tặng sinh nhật tháng trước, phiền anh trả lại.”

“Thứ ba, khoản mười hai ngàn tệ anh nợ tôi, bao giờ trả?”

Sắc mặt Ninh Tử Mặc càng lúc càng khó coi:

“Cô nói bậy gì thế! Khi nào tôi nợ cô tiền?”

Tôi rút điện thoại, mở lịch sử chuyển khoản:

“Đây, tất cả ở đây. Anh nói mẹ anh nhập viện cần tiền thuốc, tôi chuyển cho anh năm ngàn. Anh nói muốn mua giày để tham gia giải bóng rổ, tôi lại chuyển ba ngàn. Còn ăn uống, xem phim, mua skin game… cộng lại đúng mười hai ngàn. Giờ chia tay rồi, theo lý mà nói thì nên trả chứ?”

Mấy bạn học xung quanh bắt đầu xì xào:

“Vãi thật, hóa ra Ninh Tử Mặc xài tiền bạn gái nhiều thế à?”

“Tưởng anh ta chung tình, ai ngờ lại là trai bao.”

“Nhà Thẩm Diệu Âm giàu thật, nhưng cũng đâu phải để người ta lợi dụng thế này.”

Bình luận trên không cũng bắt đầu chia rẽ:

【Khoan, kịch bản sai rồi, sao nam chính lại thành tra nam thế này?】

【Thì ra nữ phụ luôn nuôi nam chính? Cô ấy mới là người đáng thương.】

【Tác giả sửa truyện à? Sao thấy nữ phụ nói rất có lý vậy?】

Ninh Tử Mặc đỏ bừng mặt, tức giận quát:

“Thẩm Diệu Âm, cô quá đáng lắm! Số tiền đó là cô tự nguyện cho tôi!”

Tôi gật đầu:

“Đúng, tôi tự nguyện tiêu tiền cho bạn trai mình. Nhưng giờ anh không còn là bạn trai tôi nữa, nên làm ơn trả lại.”

Nếu anh không trả, tôi sẽ đăng hết mấy bằng chứng chuyển khoản này lên diễn đàn trường, để mọi người cùng phân xử.

Ninh Tử Mặc cuống lên:

“Cô dám uy hiếp tôi?”

“Không phải uy hiếp, là đòi nợ.”

Tôi cười ngọt như mật,

“Ninh Tử Mặc, làm người phải giữ chữ tín.”

Đúng lúc này, trong đám đông vang lên một giọng nói rụt rè:

“Anh Tử Mặc…”

Tôi quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một cô gái mặc bộ đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều, chính là nữ chính của cuốn truyện này – Tô Thần Hi.

Cô ta đứng ở rìa đám đông, đôi mắt đỏ hoe, trông yếu đuối tội nghiệp.

Bình luận trên không lập tức náo nhiệt:

【Nữ chính xuất hiện rồi! Nữ chính xuất hiện rồi!】

【Tô Thần Hi thật đáng thương, thấy người mình thích bị nữ phụ quấn lấy.】

【Nam chính mau bảo vệ nữ chính đi!】

Ninh Tử Mặc vừa thấy Tô Thần Hi, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, sải bước về phía cô ta:

“Thần Hi, sao em lại tới đây?”

Nước mắt Tô Thần Hi rơi xuống:

“Em… em nghe nói hai người ở đây, sợ anh bị làm khó…”

“Anh không sao.”

Ninh Tử Mặc khẽ vuốt tóc cô ta,

“Từ nay em chính là bạn gái của anh.”

Đám đông lập tức ồ lên kinh ngạc.

Tôi đứng bên cạnh xem trò vui, trong lòng thầm nhủ:

 

2

Tên này đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa cãi nhau với tôi chuyện tiền xong, quay ra đã dịu dàng như nước với bạn gái mới.

Tô Thần Hi len lén liếc tôi một cái, khẽ nói:

“Anh Tử Mặc, chuyện tiền bạc mà Thẩm diệu âm nói…”

“Em không cần lo.”

Ninh Tử Mặc ôm vai cô ta, lạnh lùng nhìn tôi:

“Thẩm Diệu Âm, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Tiền đó tôi sẽ không trả.”

“Được.”

Tôi nhún vai,

“Vậy hẹn gặp ở tòa.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, ung dung hết mức.

Sau lưng vang lên tiếng nức nở của Tô Thần Hi và giọng an ủi của Ninh Tử Mặc, nhưng tôi chẳng thèm quay đầu.

Bình luận trên không loạn cả lên:

【Nữ phụ định làm gì đây? Thật sự muốn kiện nam chính sao?】

【Cảm giác cốt truyện lệch hướng hoàn toàn rồi!】

【Sao tôi lại thấy nữ phụ hấp dẫn hơn nữ chính vậy?】

Vừa đi, tôi vừa nghĩ:

Đã xuyên vào đây rồi thì phải tận dụng lợi thế biết trước nội dung.

Ninh Tử Mặc tưởng rằng bỏ tôi là có thể sống hạnh phúc với Tô Thần Hi sao?

Mơ đẹp lắm.

Tôi sẽ cho anh ta biết, thế nào là hối hận muốn chết.

Về đến nhà, tôi kể lại mọi chuyện hôm nay cho mẹ nghe.

mẹ Thẩm vừa nghe xong, tức giận đập mạnh tách trà xuống bàn:

“Thằng ranh con này! Mẹ đã nói rồi mà, Ninh Tử Mặc không phải loại tốt đẹp gì!”

Bố tôi – ba Thẩm, thì bình tĩnh hơn, đẩy gọng kính:

“Diệu Âm, con chắc chắn muốn kiện nó?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi ngồi trên sofa, ung dung ăn nho,

“Bố, chẳng phải bố quen nhiều luật sư giỏi sao? Giới thiệu cho con một người thật mạnh tay đi.”

“Được.”

ba Thẩm cầm điện thoại lên,

“Bố sẽ bảo lão Vương ngày mai đến trường tìm nó.”

Lão Vương là cố vấn pháp lý của bố tôi, chuyên xử lý các vụ tranh chấp thương mại, đối phó một học sinh cấp ba thì quá dễ.

Hôm sau đến trường, vừa bước vào lớp tôi đã cảm nhận ánh mắt kỳ lạ của các bạn.

Có người thì thầm, có người chỉ trỏ, thậm chí có người còn giơ điện thoại chụp lén tôi.

Bình luận trên không lại tràn ngập:

【Nữ phụ thật sự tìm luật sư rồi!】

【Ninh Tử Mặc tối qua mất ngủ, cứ đi đi lại lại trong ký túc xá.】

【Tô Thần Hi để giúp nam chính gom tiền, đã đi rửa bát thuê, cảm động quá!】

Tôi trợn mắt.

Cảm động cái gì chứ, theo kịch bản gốc Tô Thần Hi vốn đã phải đi làm thêm, vì nhà nghèo nên cần tiền phụ giúp gia đình.

Giờ bình luận lại biến cô ta thành thánh nữ hy sinh vì tình yêu, thật là nực cười.

Vừa ngồi xuống, cô bạn cùng bàn Lý Vũ Huyên liền ghé sang:

“Diệu Âm, cậu thật sự muốn kiện Ninh Tử Mặc à?”

“Ừ.”

Tôi lấy sách giáo khoa ra,

“Sao vậy?”

“Nhưng… nhưng giờ anh ấy đang ở bên Tô Thần Hi, cậu làm thế này có phải…”

“Có phải cái gì?”

Tôi quay sang nhìn cô ấy,

“Có phải sẽ khiến tình yêu của họ càng kiên định hơn không?”

Lý Vũ Huyên bị tôi chặn họng đến mức không nói được câu nào.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, phía sau là một người đàn ông trung niên mặc vest.

“Các em, đây là luật sư Vương, có vài việc cần xử lý.”

Luật sư Vương đảo mắt một vòng quanh lớp, ánh nhìn dừng lại ở góc phòng – nơi Ninh Tử Mặc đang ngồi:

“Em Ninh Tử Mặc, mời em ra ngoài một chút.”

Ninh Tử Mặc mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy đứng dậy.

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía anh ta, có người hả hê, có người thương hại, có người thì tò mò.

Luật sư Vương đưa cho anh ta một tờ giấy:

“Đây là giấy triệu tập của tòa, mời em nhận.”

Ninh Tử Mặc nhận lấy, tay run đến mức suýt làm rơi tờ giấy.

Luật sư Vương tiếp tục:

“Dựa theo bằng chứng do bạn Thẩm Diệu Âm cung cấp, em bị tình nghi phạm tội lừa đảo. Khuyên em nên sớm tìm luật sư để chuẩn bị ứng phó.”

“Tôi… tôi không lừa đảo…” – giọng Ninh Tử Mặc nhỏ như muỗi kêu.

“Có cấu thành tội hay không, tòa sẽ phán quyết.”

Luật sư Vương thu dọn tài liệu,

“Còn nếu em đồng ý hòa giải ngoài tòa, hoàn trả toàn bộ số tiền và xin lỗi, chúng tôi có thể xem xét rút đơn kiện.”

Nói xong, ông rời đi, để lại cả lớp đang sững sờ.

Ninh Tử Mặc ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch.

Bình luận trên không bùng nổ:

【Vãi! Thật sự kiện rồi!】

【Tội lừa đảo? Nghiêm trọng thế à?】

【Ninh Tử Mặc toi đời rồi, tội này có thể ngồi tù!】

【Nữ phụ ác quá, vì hơn mười ngàn mà muốn hủy hoại tương lai nam chính!】

【Cười chết, chính nam chính tham thì mới ra nông nỗi, trách ai được?】

Tôi giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đọc sách.

Giờ ra chơi, Ninh Tử Mặc bước đến trước mặt tôi, giọng nghẹn lại:

“Thẩm Diệu Âm, tại sao em phải làm vậy với anh?”

Tôi ngẩng đầu, chớp mắt vô tội:

“Tôi làm gì? Tôi chỉ đang đòi lại tiền của mình thôi.”

“Nhưng em biết rõ nhà anh không có tiền! Mẹ anh thật sự đang bệnh nằm viện, anh cần tiền chữa trị!” – Ninh Tử Mặc cuống lên.

“Liên quan gì đến tôi?” – tôi gấp sách lại,

Bạn nào thích nghe audio thì search ở đây nhé, không nghe thì ấn  next chương để đọc tiếp truyện !

Chương tiếp
Loading...