Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ngày Con Trai Chết, Hắn Đang Cứu Ánh Trăng Sáng
Chương 2
Khi tôi định tát cái thứ ba thì Cố Thanh Bùi mặt mày xám xịt nắm lấy tay tôi.
"Đủ rồi! Tôi đã nói rồi, tôi và Ân Ân chỉ là bạn bè, cô ấy không có chồng, một người phụ nữ đơn thân nuôi con không dễ dàng, sao em cứ phải nghĩ mọi chuyện theo hướng tồi tệ như vậy?"
Tôi dùng sức giật tay ra, thậm chí không còn muốn tranh cãi với anh ta, chỉ ghê tởm chỉ tay về phía cửa: "Cút!"
"Nhan Lộ, sao em có thể đối xử với Thanh Bùi như vậy, anh ấy..."
Lưu Ân giả vờ giả vịt còn muốn nói gì đó.
Tôi cầm lấy thứ gì có thể cầm được ở gần đó, ném hết về phía cô ta và Cố Thanh Bùi: "Cút! Cút hết cho tôi!"
Cố Thanh Bùi nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp nhưng rất nhanh sau đó đã đau lòng che chở cho Lưu Ân đi ra ngoài.
Trước đây, khi nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn còn đau lòng nhưng bây giờ đã tê liệt rồi.
Tôi là tiểu thư nhà danh giá, còn Cố Thanh Bùi chỉ là một lính cứu hỏa xuất thân bình thường, chúng tôi vốn không nên có giao thoa.
Hôm đó, bạn thân tôi thất tình, hẹn tôi đi uống rượu.
Quán bar bị cháy, lúc tôi tuyệt vọng nhất, Cố Thanh Bùi đã tìm thấy tôi, liều chết đưa tôi ra ngoài.
Anh ta đẹp trai, lại cứu mạng tôi, tôi đã điên cuồng mê luyến anh ta.
Xác định anh ta còn độc thân, tôi theo đuổi anh ta rất lâu, anh ta mới đồng ý kết giao với tôi và chủ động cầu hôn tôi.
Cố Thanh Bùi là một người rất dịu dàng, lúc nào cũng tươi cười với mọi người, gặp phải người hay chuyện kỳ quái đến mấy, anh ta cũng rất bình tĩnh.
Gặp anh ta lần đầu, sẽ thấy người này rất dễ gần nhưng tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện rất khó đi vào lòng anh ta.
Sau khi kết hôn, Cố Thanh Bùi nộp hết lương, quán xuyến hết việc nhà, mọi người đều nói tôi lấy được một người chồng tốt.
Thế nhưng, anh ta đối xử với tôi rất khách sáo, khi làm chuyện thân mật với tôi thì giống như đang làm nhiệm vụ...
Giữa chúng tôi dường như có một lớp màng vô hình ngăn cách.
Tôi tưởng anh ta đối xử với ai cũng vậy, cho đến khi Lưu Ân ly hôn, từ nước ngoài trở về, tôi mới lần đầu tiên thấy Cố Thanh Bùi mất kiểm soát.
Hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi nhưng anh ta xin nghỉ không đi làm, chỉ để đi cùng Lưu Ân, thậm chí tối còn không về nhà.
Sau đó tôi mới biết, Lưu Ân là bạn gái cũ của anh ta.
Hai người yêu nhau từ hồi cấp hai, đã bên nhau gần mười năm, tình cảm rất tốt.
Cuối cùng vì gia đình không đồng ý, hai người buộc phải chia tay.
Cố Thanh Bùi nói anh ta chỉ thấy Lưu Ân không có chồng, một mình nuôi con rất khó khăn nên muốn giúp đỡ cô ta một chút, anh ta tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với tôi.
Tôi đã tin.
Vì vậy, tôi đã thua thảm hại.
Tôi quên mất, không phải chỉ có ngoại tình mới gọi là phản bội.
...
Sau khi Cố Thanh Bùi đi, anh ta đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, mỗi tin nhắn đều là một bài văn ngắn.
Tôi thậm chí không muốn nhìn, chặn luôn cả WeChat và số điện thoại của anh ta, gọi điện cho anh trai, bảo anh ấy đuổi việc Lưu Ân.
Trước đây tôi không biết cô ta là bạn gái cũ của Cố Thanh Bùi, nghe nói Cố Thanh Bùi có một người bạn, ly hôn, nuôi một đứa con rất vất vả, vừa hay lại làm trong ngành truyền thông nên tôi đã chủ động đề nghị để cô ta đến công ty nhà tôi làm việc.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là có rất nhiều người đang cười nhạo tôi.
Một ngày sau khi Lưu Ân bị đuổi việc, Cố Thanh Bùi đã tìm đến.
Anh ta cau mày: "Em giận anh, cãi nhau với anh, anh có thể nhịn. Nhưng chỉ vì anh quan tâm đến hai mẹ con Ân Ân nhiều hơn một chút, em lại vì ghen tuông mà bảo anh trai đuổi việc cô ấy... Em biết rõ cô ấy còn phải kiếm tiền nuôi con, làm như vậy chẳng phải là muốn bức chết cô ấy sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Công ty nhà tôi, tôi muốn đuổi việc ai thì đuổi việc người đó, anh không hài lòng thì có thể sắp xếp một vị trí mới cho bạch nguyệt quang của anh! Tôi không chỉ muốn đuổi việc cô ta, mà còn muốn đòi lại từng đồng anh đã tiêu cho cô ta trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng!"
Thông cảm cho Lưu Ân ư?
Tôi đã thông cảm rồi, kết quả thì sao?
Cô ta chỉ thiếu điều ngủ với chồng tôi trên giường của tôi thôi!
Mặt Cố Thanh Bùi lập tức tối sầm: "Nhan Lộ, anh nhấn mạnh lại với em một lần nữa, anh chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em. Cô ấy là bạn gái cũ của anh, bây giờ anh chỉ coi cô ấy là bạn bình thường!"
Bạn bình thường, bạn bình thường, bạn bình thường...
Tôi thực sự phát ngán câu nói này!
Cũng phát ngán cả cái thái độ đại nghĩa lẫm nhiên của anh ta!
Tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa: "Bạn bình thường quan trọng hơn cả mạng sống của tôi và Nam Nam sao?!"
"Lễ chôn cất Nam Nam đã trôi qua mười ngày rồi, nếu anh có một chút quan tâm nào đến hai mẹ con chúng tôi thì anh phải biết Nam Nam đã chết trong phòng 1217, ngay bên cạnh phòng của Lưu Ân!"
"Nam Nam đã khản cả giọng gọi ba nhưng lại trơ mắt nhìn ba của mình vi phạm quy định cứu hộ phòng cháy, chạy qua phòng chúng tôi, đi cứu một người phụ nữ và một đứa trẻ khác!"
"Tôi không cầu xin anh thiên vị tôi và Nam Nam, anh cứu người anh yêu trước cũng không sao. Cho dù khi anh kéo Lưu Ân, bế con cô ta rời đi, anh hỏi một câu còn có ai không, hoặc đừng nói với những lính cứu hỏa khác rằng tầng này không còn ai nữa thì Nam Nam của tôi cũng không đến nỗi phải chết!"
Tôi điên cuồng gào lên với anh ta, như muốn hét ra hết tất cả sự phẫn nộ trong lòng.
Cố Thanh Bùi nhìn tôi, vẻ không hài lòng, bực bội trên mặt anh ta biến mất, đột nhiên trở nên xám xịt.
Anh ta không tin nổi mà há miệng nhưng không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có đáy mắt trong nháy mắt tràn đầy đau khổ cùng hoảng loạn.
Tất cả sự thất thố của Cố Thanh Bùi đều là vì hai mẹ con Lưu Ân, đây là lần đầu tiên anh ta vì Nam Nam và tôi mà bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy.
Nhưng đây không phải là vinh dự gì, mà giống như một sự mỉa mai trần trụi.
Cố Thanh Bùi luống cuống nhìn tôi: "Xin lỗi, anh không biết... Anh thực sự không biết em và Nam Nam cũng ở đó, anh không cố ý!"
Anh ta đưa tay muốn kéo tôi, vì hoảng loạn mà nói năng cũng lắp bắp.
Tôi dùng sức đánh vào tay anh ta: "Tôi đã nhắn tin cho anh nói số phòng khách sạn, không chỉ một lần.”
Anh chỉ lo dặn dò hai mẹ con Lưu Ân mang theo gì khi ra ngoài, chú ý an toàn nhưng anh thậm chí còn quên cả việc tôi và Nam Nam đi du lịch, đúng không?"
Mặt Cố Thanh Bùi tái mét, run rẩy lấy điện thoại ra, lật tin nhắn lên.
Tôi vẫn luôn thích chia sẻ với anh ta từng chút một trong cuộc sống, trong hộp thoại của hai chúng tôi, phần lớn đều là tôi nói chuyện.
Thỉnh thoảng anh ta mới trả lời một câu, cũng chỉ là ừ, ồ một loại từ như vậy.
Tối hôm trước khi Nam Nam xảy ra chuyện, thằng bé nói nhớ ba, muốn gọi điện video cho ba.
Nhưng lúc đó Cố Thanh Bùi đang bận gọi điện thoại với con trai của Lưu Ân là Lạc Lạc, anh ta nói Lạc Lạc không có ba, nội tâm rất nhạy cảm, là một đứa trẻ rất đáng thương, anh ta phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh thằng bé.
Vì vậy, anh ta đã từ chối ba cuộc gọi video liên tiếp của con trai mình.
Tôi không đành lòng nhìn Nam Nam buồn, nói sẽ giúp con quay một đoạn video ngắn, chắc chắn ba sẽ xem.
Nam Nam rất vui vẻ đối mặt với ống kính, kể cho Cố Thanh Bùi về một vài điểm tham quan mà chúng tôi đã đến, rồi lại đầy háo hức nói địa chỉ của chúng tôi, hy vọng anh ta có thời gian đến chơi cùng chúng tôi.
Cố Thanh Bùi run rẩy mở video, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chảy đầy mặt, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đè nén.
Tôi chưa từng thấy anh ta có bộ dạng thảm hại như vậy, bây giờ nhìn thấy rồi, trong lòng cũng không thấy thoải mái hơn, chỉ thấy đau nhói.
Anh ta có hối hận, có đau khổ thì có ích gì?
Nam Nam của tôi không thể trở về được nữa!
Cố Thanh Bùi nắm chặt điện thoại, giọng khàn khàn.
"Ba xin lỗi Nam Nam, là ba hại chết con, em hận anh, là anh đáng đời! Nhưng em không thể trút giận lên người Ân Ân và Lạc Lạc, họ không làm gì sai, em không nên..."
Tôi cầm cốc nước bên cạnh, đập vào đầu anh ta, cơn thịnh nộ trong lòng như muốn thiêu đốt tôi.
Trán Cố Thanh Bùi bị đập vỡ, máu chảy nhỏ giọt.
"Anh muốn bảo vệ người anh thích... Cố Thanh Bùi, anh phải xem xem anh có bản lĩnh đó không đã! Cút!"
Tôi thậm chí không muốn nói thêm nửa lời với anh ta.
Loại người như anh ta không xứng làm cha của Nam Nam!
Trong phòng bệnh có tiếng động lớn, anh trai và Văn Hách dẫn các y tá đi vào, đuổi Cố Thanh Bùi ra ngoài.
Tôi vừa mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, cơ thể suy nhược, cảm xúc lại lên xuống thất thường, lúc này đầu óc choáng váng.
Hơn nửa tháng nay, anh trai tôi hầu như không đến công ty, công việc chất đống rất nhiều.
Anh ấy dặn tôi nghỉ ngơi cho khỏe, để Văn Hách và y tá chăm sóc tôi, rồi vội vã đến công ty.
Văn Hách là bạn của anh trai tôi, cả ngày chỉ biết lêu lổng không đứng đắn, cuối cùng lại làm luật sư, khiến tất cả chúng tôi đều kinh ngạc.
Lần này tôi ly hôn, tôi đã thuê anh làm luật sư.
Văn Hách ngồi trên ghế bên giường bệnh của tôi, tiện tay cầm một quả táo, cắn một miếng: "Nói đi, cô muốn thế nào?"
"Trong thời gian chúng tôi duy trì hôn nhân, tất cả thu nhập của Cố Thanh Bùi đều dùng để chi tiêu cho hai mẹ con Lưu Ân, còn dùng cả hai mươi vạn của tôi. Tôi muốn đòi lại số tiền anh ta chi cho người thứ ba, rồi ly hôn với anh ta."
"Ngoài ra, Cố Thanh Bùi vì vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy, làm chậm trễ việc cứu hộ Nam Nam, dẫn đến bé tử vong, còn tôi thì bị thương nặng. Tôi muốn báo cáo với lãnh đạo của anh ta, tôi không tiện đi lại, phiền anh Văn Hách giúp tôi sắp xếp một chút."
Tôi cùng với Cố Thanh Bùi cãi nhau đến đầu váng mắt hoa, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Tôi không thiếu số tiền đó nhưng tôi muốn Cố Thanh Bùi và Lưu Ân đều sống không thoải mái!
Hơn nữa, những chuyện ghê tởm mà anh ta đã làm, tôi phải để cho tất cả đồng đội của anh ta đều biết, tránh lần sau lại có người vì lòng ích kỷ của anh ta mà mất mạng oan uổng!
Văn Hách rất sảng khoái đồng ý, đi chuẩn bị việc đòi lại tiền và khởi kiện.
Đến tối, Cố Thanh Bùi đầu quấn băng, xách theo hộp giữ nhiệt đến phòng bệnh.
"Dạo này xin nghỉ nhiều quá, không tiện xin nghỉ tiếp, đến hơi muộn một chút. Em bị thương, không ăn được nhiều thứ, anh đặc biệt làm một ít đồ ăn thanh đạm nhưng bổ dưỡng, em nếm thử xem."
Cố Thanh Bùi thản nhiên lấy đồ ăn ra, lại đi rót canh.
Anh ta có mười ngày nghỉ phép một năm, chín ngày rưỡi dùng cho hai mẹ con Lưu Ân, nửa ngày còn lại phải để dành phòng khi có việc gấp khác.
Tôi liếc nhìn đồ ăn, màu sắc rất đẹp.
Giây tiếp theo, tất cả đều đổ xuống đất, cả canh cũng đổ theo.
Tôi chán ghét nói: "Vất vả lắm mới mang đến cho tôi một bữa cơm, muốn tôi hủy bỏ việc đòi lại số tiền anh chuyển cho người thứ ba kia sao?"
Cố Thanh Bùi nhìn chằm chằm vào những đồ ăn trên đất, sắc mặt tái mét.
"Nhan Lộ, em có thể đừng nói khó nghe như vậy được không? Anh và Ân Ân trong sạch, số tiền đó chỉ là anh cho cô ấy vay thôi! Anh thực sự không hiểu, Ân Ân rốt cuộc đã chọc gì đến em, mà em lại nhắm vào cô ấy như vậy!"
Tôi đã nghe những lời như thế này quá nhiều lần, tức đến nỗi không nhịn được mà ho khan.
Cố Thanh Bùi lập tức im bặt, lại gần vỗ lưng cho tôi.
Trước khi Lưu Ân xuất hiện, chúng tôi cũng được coi là đôi vợ chồng kiểu mẫu trong mắt người khác, nếu không tôi cũng không sinh ra Nam Nam.
Tôi không biết, tại sao chúng tôi lại trở thành như thế này.
Cố Thanh Bùi thở dài, giọng mềm xuống.
"Sức khỏe của em yếu, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Em cũng là người có con, hẳn có thể hiểu được Ân Ân khó khăn thế nào. Cô ấy đã mất việc rồi, nếu bây giờ anh lại bắt cô ấy trả tiền thì còn ra thể thống gì nữa? Em thử đổi vị trí mà suy nghĩ xem."
Tôi cảm thấy có một số lời mãi mãi không nói thông với anh ta, cũng không muốn phí lời nữa.
Tôi mất kiên nhẫn nói: "Không muốn thêm thương tích vào người, thì cút ngay đi!"
Cố Thanh Bùi nhíu mày, Lưu Ân gọi điện cho anh ta, nói không có anh ta ở đó thì Lạc Lạc không ngủ được.
Anh ta lập tức không còn tâm trạng dây dưa với tôi nữa: "Nhan Lộ, bây giờ em đang tức giận, có gì chúng ta đợi em hết giận rồi nói tiếp."
Mỗi lần tôi tức giận vì chuyện của Lưu Ân, anh ta cũng không dỗ dành, chỉ biết trách móc, để tôi tự tiêu hóa những cảm xúc đó.
Anh ta có lẽ cho rằng, lần này tôi cũng sẽ giống như trước đây, cuối cùng thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng anh ta không biết, khoảnh khắc Nam Nam chết, giữa chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt!
Tôi không muốn ở lại bệnh viện nữa, bị Cố Thanh Bùi và Lưu Ân làm phiền việc nghỉ ngơi, tối hôm đó tôi đã làm thủ tục xuất viện, về nhà họ Nhan.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi liên lạc với tôi thế nào cũng không được, nhờ người bạn chung của chúng tôi nhắn lời cho tôi.
"Chị dâu, chị bị nhiễm trùng nặng vừa thoát khỏi nguy hiểm, không ở bệnh viện lại đi đâu rồi? Anh Cố lo cho chị lắm!"
Tôi cười nhạo: "Hỏi anh Cố của anh xem, anh ta lo cho tôi như vậy, sao hôm qua tôi vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta đã vì bảo vệ bạn gái cũ mà đã cãi nhau với tôi? Anh hỏi anh ta xem, anh ta lo cho tôi như vậy, sao ở trong phòng bệnh của tôi chưa đầy mười phút, đã vội vã chạy đến nhà Lưu Ân?"
Tôi cúp điện thoại cái "Bụp", trong nhóm chat tag tên Cố Thanh Bùi và Lưu Ân.
[Đừng tìm tôi để phối hợp diễn kịch nữa, có ghê tởm không? Hai người thật sự coi mọi người đều mù à?]
[Cố Thanh Bùi, anh đàn ông lên đi, thừa nhận là thích bạn gái cũ của anh, tôi còn không đến nỗi ghê tởm anh như vậy!]
Chứ không phải vừa làm vừa hưởng, rõ ràng là thân ở Tào doanh mà lòng ở Hán nhưng miệng chết sống không chịu thừa nhận, còn cố đẩy hết lỗi lầm lên tôi và Nam Nam!
[Còn Lưu Ân, các vị hãy trông chừng chồng mình cho kỹ, kẻo có ngày các vị cũng rơi vào kết cục như tôi!]
Nhóm chat không ai lên tiếng, có lẽ mọi người đều đang bàn tán rôm rả ở bên ngoài.
Cố Thanh Bùi dùng số điện thoại mới nhắn tin cho tôi.
[Em hận anh, muốn trả thù anh thế nào cũng được, em có thể đừng nhắm vào hai mẹ con Ân Ân nữa không? Anh phải nói bao nhiêu lần nữa, họ vô tội!]
Ai cũng có thể nói mình vô tội nhưng những kẻ được lợi như họ thì không xứng!
Trước đây tôi không nói chuyện bẩn thỉu của họ cho người khác biết, là vì tôi sĩ diện.
Bây giờ Nam Nam đã không còn, tôi hận không thể khiến Cố Thanh Bùi và Lưu Ân chết đi!
Tôi lạnh lùng gọi điện cho anh ta: "Đừng vội, Cố Thanh Bùi, anh cũng có phần, không ai trong các anh thoát được đâu!"
"Em nhất định phải như vậy sao?"
"Đúng!"
"Bây giờ em trở nên hung hăng như vậy, anh sắp không nhận ra em rồi, Nhan Lộ."
"Thật khéo, Cố Thanh Bùi, tôi cảm thấy tôi chưa bao giờ hiểu rõ anh!"
Biết sớm anh ta là người không biết điều như vậy, tôi đã không kết hôn với anh ta.
Như vậy, con tôi sẽ không phải ngày nào cũng bị anh ta mắng là không ngoan ngoãn bằng Lạc Lạc, sẽ không tự ti và nhạy cảm, càng sẽ không vì hy vọng bị dập tắt mà chết đi một cách đau khổ!
Văn Hách hành động rất nhanh, phán quyết của tòa án cũng nhanh chóng được đưa ra, yêu cầu Lưu Ân bồi thường cho tôi một trăm tám mươi lăm vạn.
Nhưng giống như Văn Hách đã nói lúc đầu, tôi không có bằng chứng ngoại tình thực tế của Cố Thanh Bùi, tòa án cho rằng quan hệ vợ chồng chưa rạn nứt, không chấp nhận ly hôn.
Cố Thanh Bùi rất không hài lòng với hành vi ép Lưu Ân trả tiền của tôi, muốn tự mình vay tiền để trả thay cô ta nhưng tôi đã từ chối.
Tôi bảo Văn Hách chuyển lời của tôi cho anh ta:
"Cố Thanh Bùi, anh muốn nuôi tình nhân và con riêng, tôi không ngăn cản anh. Chúng ta ly hôn, sau khi ly hôn anh muốn nuôi thế nào thì nuôi. Nhưng bây giờ, anh vay tiến sẽ thuộc về nợ chung của vợ chồng, tôi không đồng ý!"
Tôi tưởng Cố Thanh Bùi sẽ sảng khoái đồng ý.
Anh ta quan tâm đến hai mẹ con Lưu Ân như vậy, sao có thể nhẫn tâm nhìn họ chịu tội?
Nhưng tôi đã đoán sai.