Mười Ngày Sau Khi Ta Chết

5



17

Đêm cuối cùng của ta, ở thế giới này.

Bị giam lỏng trong chính căn phòng của mình.

Cơm canh đưa tới thì ôi thiu, thậm chí có thể còn lẫn cả nước bọt của nha hoàn.

Những mama đi qua, nhìn ta đáng thương thế nào thì cười mỉa thế ấy.

Đám thị vệ ngoài cửa đứng đông nghịt, ta nói gì cũng chẳng ai buồn để tâm.

Thật tốt quá đến một chút luyến tiếc, cũng không còn.

Ta nằm trên giường, vắt chân chữ ngũ, miệng khe khẽ ngân nga khúc hát thời tận thế của bọn ta năm nào.

Hát mãi, lại ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Lúc lơ mơ mở mắt ra, thì thấy Ngụy Minh đang cầm một con dao găm, cổ tay ta—máu vẫn đang nhỏ giọt.

“Tần Lạc đường xa mệt nhọc, lại nôn ra không ít máu, tình hình rất nguy cấp… cần máu suối của ngươi.”

Ta lười biếng duỗi người, ánh mắt cong cong nhìn hắn, cười đến vô tâm vô phế.

“Lấy nhiều một chút đi, ta sợ sau này nàng ta không còn được uống nữa.”

“Ngươi có ý gì?”

“Ngươi chẳng phải nói sẽ hưu ta sao?”

Hắn khẽ thở dài, không nhìn ta nữa.

“Ta đang tìm phương thuốc khác.

Sẽ không lấy máu của ngươi mãi đâu.

Dù sao thể chất của ngươi đặc biệt, sáng hôm sau lành lại ngay, chẳng để lại vết thương nào cả…

Giờ trước tiên, cứu nàng ấy đã.”

“Ngươi rốt cuộc đã cầu xin gì trong cung vậy?

Sao Hoàng thượng chẳng nói gì, chỉ bảo ngày mai ta chờ chỉ dụ?”

Ta khẽ mỉm cười.

“Là món quà bất ngờ dành cho ngươi đó—quà sinh nhật hai mươi bảy tuổi.”

Hắn nhìn ta chằm chằm, như muốn nói gì lại thôi.

“Sao thế, Ngụy tướng quân còn điều gì muốn nói?”

“Hình như… nàng đã lâu lắm rồi không dùng yêu thuật kia nữa?”

Phải. Ta đã không còn tâm chú nữa rồi.

Nếu còn… ta đã sớm khiến ngươi tự thiêu trong biển lửa mà chết rồi.

“Cẩm Thượng, như vậy là tốt rồi.

Chỉ cần nàng không làm tổn thương Tần Lạc, ngoan ngoãn một chút… chúng ta có thể, thử lại từ đầu.”

Ta mỉm cười, khẽ gật đầu.

18

Thời gian ta rời khỏi thế giới này… chỉ còn chưa đầy một ngày.

Đám thị vệ trước cửa đã biến mất.

Một nha hoàn mang vào một bàn đầy thức ăn, nói rằng Ngụy Minh muốn đến dùng bữa cùng ta.

【Ký chủ, tất cả vật phẩm và phần thưởng tại thế giới này đã được phát xong. Ngài sắp sửa rời đi.】

Lâu lắm rồi mới lại nghe thấy giọng của hệ thống.

【Ngài vẫn kiên quyết lựa chọn rời đi, đúng không?】

“Không rời đi, chẳng lẽ còn ở lại làm túi máu cho người ta à?”

【Xác nhận. Chính thức bắt đầu đếm ngược.】

Khi Ngụy Minh bước vào, thì bộ đếm thời gian cũng vừa khởi động.

【100】

Cái hệ thống chết tiệt, đếm ngược gì mà dài lê thê như vậy!

“Cẩm Thượng, hôm qua là ta trách nhầm nàng rồi.

Nghe nói Hoàng hậu nương nương rất quý nàng, chỉ dụ ban thưởng hôm nay sẽ đến.”

【92】

Hắn nắm lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay mình, như thể đang kiểm tra vết thương đêm qua hắn đã cắt lên cổ tay ta.

Ta bất ngờ đứng bật dậy, hất tay hắn ra, rồi ra sức lau chùi chỗ cổ tay đó.

【81】

“Đừng giận nữa, là ta không đúng.”

Nói rồi, hắn nâng chén uống cạn.

“Chúng ta là phu thê, cãi vã mấy năm rồi, vậy mà chưa từng nói thật lòng một câu.

Tần Lạc đối với ta chỉ như muội muội, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta không thể thấy nàng ấy khổ sở mà không giúp đỡ.

Nàng đừng hiểu lầm, ta không hề thích nàng ấy.

Những chuyện trước kia, là ta đối xử không phải với nàng.

Từ nay về sau, ta sẽ bù đắp lại cho nàng.”

Hắn gắp một miếng bánh hoa đưa vào bát ta.

“Loại bánh này nhất định nàng sẽ thích. Ngửi thử xem, có mùi quế không?”

“Ngụy Minh, ta không ngửi được.”

【59】

Ta nhét miếng bánh vào miệng, nhai vài cái.

Thật khó ăn.

“Ta không có khứu giác. Mắt trái của ta cũng không nhìn thấy gì.

Hai kiếp rồi… vậy mà ngươi vẫn không hề nhận ra.”

“Ngươi nói gì? Hai kiếp là sao?”

Ta cười nhạt, nâng ly uống cạn.

“Ta say rồi.”

Hắn ghé sát lại, nhìn kỹ vào mắt ta, còn vung tay trước mặt như thử phản ứng.

Có lẽ là cuối cùng cũng phát hiện có điều bất thường, hắn cúi đầu, mang theo vẻ hổ thẹn.

【40】

“Xin lỗi… trước kia là ta không phải.

Là ta sơ suất với nàng.

Từ nay về sau, chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau.”

Sơ suất? Ngươi cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?

“Đôi mắt ta không phải bẩm sinh đã mù là vì ngươi mà thành ra như vậy.

Khứu giác của ta cũng không phải tự nhiên mất đi cũng là vì ngươi mà chẳng còn nữa.”

“Ngươi… có ý gì?”

Ta đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào hắn.

“Ngụy Minh, ngươi đúng là nực cười.

Ngươi nghĩ chúng ta còn có thể sống tốt với nhau sao?”

“Ngươi giết ta rồi mà.”

【30】

Thân thể hắn cứng đờ, mở miệng phản bác:

“Ta không có! Mũi tên hôm đó chỉ vì ta sợ nàng niệm chú, trong lúc cấp bách mới… mới không nghĩ được gì… Hơn nữa, nàng chẳng phải vẫn sống tốt sao?”

【27】

Ta nhấc chén rượu, dội thẳng lên đầu hắn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta lại tặng thêm một bạt tai.

“Ngươi điên rồi sao!”

“Chẳng trách ngươi có nhiều kiếp tử như thế. Ngươi đúng là đáng chết.”

Một đại tướng quân thành danh từ thuở niên thiếu, làm gì từng chịu nhục như thế?

Ta thì chỉ mong hắn nổi điên, túm tóc ta mà đánh một trận cho hả giận.

Thế nhưng còn chưa kịp bùng nổ, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng thông báo.

Quả nhiên ta biết mà. Tần Lạc làm gì có chuyện để hắn yên ổn ngồi ăn cơm với ta.

【20】

“– Tướng quân, Tần cô nương đang không ngừng thổ huyết!”

Ngụy Minh trừng mắt nhìn ta một cái, rồi lập tức quay gót bước đi.

Thế nhưng đúng lúc ấy ta cũng phun ra một ngụm máu đen,

Những vết thương từng biến mất… giờ lại âm ỉ nhói lên.

Xem ra, lần này ta thật sự sắp rời đi rồi.

“– Nàng sao vậy?”

Hắn vội vàng đỡ lấy ta, ta chỉ khẽ lau vệt máu bên khóe môi.

Quản gia bên ngoài lại hối thúc:

“– Tướng quân, e là Tần cô nương không còn nhiều thời gian.

Còn phu nhân vừa rồi vẫn còn khỏe, chi bằng… gọi đại phu đến xem thử?”

【10】

“Ta sẽ sai người mời đại phu, rồi quay lại ngay.”

Ta lập tức nắm chặt lấy cổ tay hắn.

【9】

“Ngươi quay lại thì ta cũng không còn ở đây nữa đâu.

Ta vẫn còn chưa mắng ngươi cho đã mà.”

Hắn nhíu mày, giằng tay thoát khỏi ta.

“Chờ ta về, nàng muốn mắng bao nhiêu cũng được.

Chăm sóc phu nhân cho tốt.”

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, ta gom hết sức lực, gào lên:

“Ngụy Minh—nếu có một ngày ngươi biết thế nào là lương tâm,thì hãy chết trước mộ ta đi.

Như thế… ta mới yên lòng.”

【5… 4… 3… 2… 1!】

Tốt lắm. Hoàn mỹ.

Ngụy Minh chạy tới chỗ Tần Lạc,

quả nhiên bị vũng máu loang lổ dưới giường dọa cho chấn động.

“Tướng quân, cuối cùng ngài cũng đến rồi, tình hình của Tần cô nương rất nguy cấp,e rằng chỉ có thể dùng ‘suối huyết’ của phu nhân mới cứu được.”

Nhưng vừa nhớ lại dáng vẻ của Lý Cẩm Thượng khi nãy lần đầu tiên, Ngụy Minh do dự.

Rõ ràng hắn vừa mới hứa sẽ đối xử tốt với nàng.

“Không còn cách nào khác sao?

Không thể lấy máu nàng ấy thêm nữa.”

Hắn vừa dứt lời, Tần Lạc lại ho khan kịch liệt, máu trào ra từ khóe môi.

Hắn vội đỡ lấy nàng, thì nghe thấy tiếng nàng yếu ớt vang lên bên tai:

“Phu nhân cao quý như thế… là ta không xứng.”

Ngụy Minh nghiến răng.

“Ta sẽ đích thân đi.”

Trong lòng hắn nghĩ lần này sẽ là lần cuối cùng.

Ngay ngày mai, sẽ tiễn Tần Lạc rời phủ.

Chỉ cần xuống tay chuẩn xác một chút, Lý Cẩm Thượng sẽ ít đau hơn.

Dù sao thì cũng chỉ đau một chút thôi, vết thương của nàng lành rất nhanh.

Trước đây hắn đã quan sát rất kỹ

những vết thương ngoài da trên người nàng, không quá hai ngày là chẳng để lại dấu vết gì.

Thế nhưng, hắn không bao giờ ngờ được người phụ nữ vừa nãy còn sống động rực rỡ, giờ lại vĩnh viễn không thể gọi dậy nữa.
20

Ngụy Minh bế lấy thân thể của Lý Cẩm Thượng,

khóe môi nàng vẫn còn dính vệt máu đỏ.

“Sao lại thế này? Sao lại thành ra thế này?!

Aaa!!!

Tại sao toàn thân nàng ấy đều là máu? Vì sao? Vì sao??!”

Hắn gào lên, đôi mắt đỏ rực như dại đi.

Đám hạ nhân sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Chưa từng ai nhìn thấy tướng quân mất khống chế đến mức này.

“Ai làm chuyện này?! Là ai?!”

“Tướng quân… xin ngài hãy nén bi thương, Tần cô nương bên kia vẫn còn đang cần…”

Ngụy Minh lao đến, túm chặt cổ áo của đại phu.

“Ngươi nói cái quái gì thế hả? Nàng ấy vừa nãy vẫn còn sống sờ sờ kia mà, sao lại kêu ta nén bi thương?

Tại sao nàng lại đổ máu?

Ngươi không phải đã nói nàng là thân thể bất tử sao?

Rõ ràng không để lại vết thương cơ mà, đúng không?!

Tại sao?!! Nàng ấy chết thế nào? Mau nói đi!!”

Đại phu sợ đến tái mặt, toàn thân run rẩy, nói năng lắp bắp:

“Hạ… hạ thần… đáng chết, xin tướng quân tha tội…

Phu nhân, nàng… nàng thật sự đã qua đời rồi.

Vết thương chí mạng là mũi tên xuyên ngực, tổn thương trực tiếp đến tâm mạch.”

Ngụy Minh khựng người, toàn thân như mất hết sức lực.

Mũi tên ấy… chẳng phải đã lành rồi sao?

Hắn rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy nó biến mất mà.

“Còn… còn nữa… nơi cổ tay của phu nhân, còn có vết dao…”

Ngụy Minh lập tức lao tới, nắm lấy cổ tay của Lý Cẩm Thượng.

Vết thương trước mắt hắn rợn người đến cực độ.

Lưỡi dao đã cắt nát cổ tay mảnh mai ấy, không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Mỗi một nhát cắt… đều là do chính tay hắn gây ra.

“Ngụy Minh, ngươi thật nực cười.

Ngươi nghĩ chúng ta còn có thể sống tốt với nhau sao?

Ngươi giết ta rồi đấy.”

Giọng nói của Lý Cẩm Thượng vang lên bên tai hắn, từng chữ như dao cắt.

Cuối cùng, hắn cũng bừng tỉnh.

Chỉ cảm thấy nơi tim mình như bị cắm sâu một mũi tên đau đến tận xương tủy.

“Còn nữa… trên người phu nhân còn có dấu vết bị nung sắt, vết thương do roi quất…

Sợ rằng thân thể phu nhân, từ lâu đã không chịu đựng nổi nữa.”

Những vết thương đó… sao hắn lại chưa từng biết?

“– Tướng quân… bên Tần cô nương vẫn còn…”

Câu chưa dứt, mũi tên của Ngụy Minh đã xuyên thẳng qua yết hầu của hắn.

“Chính là ngươi! Chính ngươi đã lừa ta, hại nàng ấy! Là ngươi!!”

Mỗi nhát kiếm đều như trút giận, như muốn xé nát mọi tội nghiệt chỉ trong chớp mắt, trên người vị đại phu đã không còn mảnh thịt nguyên vẹn.

Ngụy Minh quỳ gục dưới đất, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm như người mất hồn.

Không ai dám đến gần.

Cho đến khi thánh chỉ đến.

21

Đêm qua, hắn đã suy nghĩ cả đêm:

Lý Cẩm Thượng rốt cuộc đã cầu xin Hoàng thượng điều gì?

Có lẽ là một phần ban thưởng để làm hắn vui.

Cũng có thể là thỉnh cầu một chỉ dụ trừng phạt Tần Lạc.

Tóm lại, trong đầu hắn, mọi điều nàng làm… chắc chắn đều xoay quanh hắn.

Nhưng đến khi nhìn thấy nội dung thánh chỉ hắn mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Lý Cẩm Thượng… sớm đã không cần hắn nữa.

Nàng cầu xin Hoàng thượng một tờ hòa ly thư.

Cầu xin một phần ban thưởng… cho chính nàng.

Phần ban thưởng ấy, không liên quan đến phủ tướng quân,

không liên quan đến hắn, Ngụy Minh.

Đó là phần thưởng dành riêng cho nữ nhi của Thượng thư Lý gia, Lý Cẩm Thượng.

Nàng sớm đã biết mình sẽ chết.

Việc cuối cùng nàng muốn làm trước khi rời đi chính là rời khỏi phủ tướng quân.

Ngụy Minh đứng đó, nhìn thi thể của Lý Cẩm Thượng, rất lâu… vẫn không chịu tiếp chỉ.

Hắn từng cho rằng, Lý Cẩm Thượng yêu hắn đến phát cuồng, không tiếc dùng yêu thuật để ép hắn thân cận.

Hắn cho rằng, bất kể ra sao, chỉ cần hắn quay đầu, nói vài lời dịu dàng, nàng nhất định sẽ ở lại bên hắn.

Hắn nghĩ rằng… hắn không yêu nàng đến vậy.

Nhưng… hắn đã sai rồi.

Sai hoàn toàn.

Tối hôm đó, trong phủ tướng quân đèn đuốc sáng suốt đêm.

Phu nhân của tướng quân đã chết.

Thanh mai thuở niên thiếu của hắn cũng chết.

Và một vị đại phu nào đó cũng chết một cách rất… khó hiểu.

22

Ngụy Minh… cuối cùng vẫn không sống qua tuổi hai mươi bảy.

Nghe đồn, có một hôm hắn vào cung, Hoàng hậu kể cho hắn nghe một câu chuyện hoang đường như cổ tích.

Chỉ vì nhân vật chính trong câu chuyện đó cũng mù một bên mắt, cũng mất đi khứu giác giống hệt người vợ đã hòa ly với hắn.

Vậy là hắn bật khóc không thành tiếng, phải có người đỡ mới lảo đảo quay về phủ.

Từ đó, hắn suy sụp hoàn toàn, cuối cùng… tự kết liễu đời mình trước mộ phần của tiền phu nhân.

23

Lúc ta nghe được mấy chuyện hậu sự ấy, thì đang ngồi ăn lẩu.

Chỉ vì lần hệ thống quay lại khảo sát, ta để lại một đánh giá rất kém,

nó bèn đặc biệt đến tìm ta.

Kể hết những chuyện này, không ngoài mục đích muốn làm ta vui, rồi nhân tiện… bảo ta xóa đánh giá đi.

Nhưng mà, ai quan tâm chứ?

Chẳng cần nó nói, ta cũng biết cái kết như vậy rồi.

Thậm chí ta biết còn rõ hơn cả nó nữa.

Ví như: Tần Lạc, kẻ vốn chỉ giả bệnh, vì sao lại chết thật?

Bởi vì máu của ta có độc mà.

Hệ thống quy định ta không được giết người nhưng chẳng lẽ ngay cả tự sát ta cũng không được sao?

Mấy ngày cuối cùng, ngày nào ta cũng uống đủ loại độc dược.

Dù sao thì… ta cũng đâu thể chết sớm hơn thời hạn.

Là ả ta Tần Lạc cố chấp đòi uống máu ta kia mà.

Còn việc Ngụy Minh sẽ tự sát chuyện đó thì ta thật không ngờ.

Chỉ là… ta sợ hắn sống sung sướng quá, nên cũng âm thầm chuẩn bị một con đường lùi.

【Chẳng lẽ là…?】

Tiểu hệ thống mở to mắt nhìn ta, ta nhếch môi cười đầy gian xảo, khẽ gật đầu.

【Là ngươi tung tin đồn trên giang hồ rằng máu của Ngụy Minh có thể chữa bách bệnh, giải trăm độc… Ngươi có biết trước lúc chết hắn đã bị ám sát bao nhiêu lần không?! Ngươi… đúng là nữ nhân độc ác!】

“Thế thì sao? Một sao đánh giá!”

Ai ngờ nó chẳng hề tức giận, trái lại còn vui mừng hớn hở, nhìn ta đầy vẻ lấy lòng.

【Ta không phải hệ thống vô dụng đâu nhé. Ngươi có biết vì sao Ngụy Minh lại tự sát không?】

“Vì sao?”

【Vì ta cũng sợ hắn sống sung sướng quá. Thế là… ta phá lệ, trao cho hắn toàn bộ ký ức của hai kiếp.

Trước lúc chết, hắn biết hết mọi chuyện.

Hắn khóc lóc cầu xin ta chỉ để được gặp ngươi một lần cuối.】

“Vậy ngươi nói gì?”

【Ta bảo: chết đi là gặp được rồi.】

Bên ngoài tuyết rơi không ngừng, trắng xóa cả bầu trời.

Trong phòng, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút.

Ta và hệ thống cùng cười nghiêng ngả.

Qua khung cửa sổ, xa xa chỉ còn lác đác vài ngọn đèn đang sáng.

Chắc cũng giống như t là những người đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về từ thế giới đó.

Còn những người chưa từng quay lại…

Có lẽ đã lựa chọn ở lại trong thế giới mộng tưởng ấy.

Cũng có thể là nhiệm vụ thất bại, mãi mãi rơi vào vòng lặp.

Chỉ hy vọng mọi lựa chọn, đều xứng đáng.

Hiện tại, ta đang sống rất tốt ở tận thế.

Hưởng thụ cuộc sống mới là thứ ta đáng được nhận.

-HẾT-

Chương trước
Loading...