Lạt Mềm Buộc Ảnh Đế

Chương 3



Anh ấy cũng giả vờ như quen nhưng lại không quen với tôi, vừa bước vào vừa mỉm cười gật đầu:

"Xin chào cô Kiều, cuối cùng tôi cũng có thể gặp cô trong chương trình này."

Tôi lịch sự giao tiếp với anh một cách thân thiện và mỉm cười:

“Chào anh”.

Người xem ồn ào vang lên:

“Tôi cười lăn lộn. Sao tôi lại có cảm giác hai người này vừa xa lạ, vừa quen quen nhưng cũng lại xa lạ nhỉ?”

"Thầy Chu thật sự muốn em gái này tham gia show này mà, buồn cười quá. Trong phòng có đầy người đứng đó, anh ấy chỉ nói chuyện với em ấy thôi."

"Nhưng vẻ mặt của cô chị gái này giống như tôi gặp sếp trên đường đi làm và phải chào hỏi. Kiểu bất đắc dĩ nhưng vẫn phải tiếp tục mỉm cười.jpg, hahahaha."


Sau khi tất cả các khách mời đã giới thiệu xong, PD giới thiệu ngắn gọn thể lệ chương trình cho chúng tôi.

Trong chương trình này, những người bình thường và người nổi tiếng sẽ được chia thành các nhóm và hợp tác với nhau để lựa chọn trải nghiệm mô phỏng cuộc sống.

Quy tắc của vòng phân nhóm đầu tiên là những người bình thường và người nổi tiếng lần lượt bước vào những căn phòng nhỏ mô phỏng và hoàn thành một số câu hỏi trắc nghiệm về cuộc sống đơn giản.

Chọn những người bình thường và người nổi tiếng có điểm giống nhau cao nhất và họ sẽ tự động được ghép thành một nhóm.

Tôi được đưa đến một căn phòng nhỏ tối tăm chỉ có một chiếc máy chiếu.

Màn hình phía trước bắt đầu cuộn và phát một số hình ảnh và câu hỏi.

Tôi đã trả lời các câu trước đó một cách suôn sẻ, ngoại trừ một câu hỏi khiến tôi phải lưỡng lự trong giây lát.

"Bạn gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm và anh ấy nói rằng trong lòng anh ấy vẫn có bạn. Lựa chọn của bạn là gì?"

Khi tôi nhìn thấy từ "người yêu cũ", trong đầu tôi lập tức hiện lên một người nào đó.

Tuy nhiên, tôi chỉ do dự năm giây trước khi đưa ra lựa chọn “không làm hòa”.

Người xem:

"Đúng là một cô nhóc lạnh lùng haha ~ Cô ấy hoàn toàn trái ngược với anh Chu đào rau dại nhà bên cạnh ~"

"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất họ Chu bên cạnh khiến tôi cười chết. Anh ấy trực tiếp lựa chọn hòa giải cho vấn đề này, sau đó họ lại cho chia tay mấy lần để lựa chọn lại mà lần quần què nào anh ấy cũng chọn hòa giải.”

"Hahahahaha, cứu với, anh ta thực sự là một tay yêu đương não tàn? Hahahahahahaha..."

"Cười nhỏ thôi lầu trên, cậu làm tôi đau mắt đấy!"


Sau khi mọi người đưa ra lựa chọn của mình, hệ thống đã bị tê liệt trong thời gian ngắn.

Sau đó, nó bắt đầu thể hiện rất nhiều thuật toán phức tạp và cuối cùng tạo ra kết quả phân nhóm.

Kết quả cho thấy tôi và Chu Ứng Hoài được xếp vào một nhóm.

Tôi sốc quá mà….

Tôi nghĩ tôi sẽ được xếp cùng nhóm với một mỹ nữ nào đó cơ chứ.
...

Nhưng điều này không phải có nghĩa là anh ấy cũng chọn cách không hòa giải với người yêu cũ sao?

Tự dưng cũng thấy không tệ lắm.

9
Nhân vật Chu Ứng Hoài và tôi được giao là những học sinh cấp hai bình thường thích ngủ trong lớp. Trò chơi được mô phỏng theo chuỗi những mốc thời gian trong cuộc đời con người.

Theo thể lệ của chương trình, chúng ta cần phải chăm chỉ hoàn thành các nhiệm vụ ở mọi liên kết và kiếm được càng nhiều chip càng tốt để có nhiều sự lựa chọn hơn ở vòng sau.

Nhiệm vụ đầu tiên là đi nhặt bi.

Nhóm nào nhặt được nhiều hơn sẽ giành được nhiều chip hơn.

Nhưng có một điều đặc biệt là hai thành viên bắt buộc phải đi bằng ba chân.

Chân của Chu Ứng Hoài và tôi bị nhân viên trói lại bằng những dải vải.

Vì chiều cao của chúng tôi chênh lệch quá lớn nên bắp chân của tôi và bắp chân của anh ấy được buộc chặt để những dải vải không bị rơi ra.

Nó chật đến mức tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh qua lớp vải mỏng.

Người xem:
"Ai nhìn thấy không? Vì cái gì mà tiểu tử Chu Ứng Hoài đỏ hết cả tai kia? Ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích!"

"Quả thực có chút đỏ, nhưng chẳng lẽ hắn là đỏ vì nóng sao?"

"? Làm sao có thể nóng như vậy vào một ngày hai mươi độ???"


Chu Ứng Hoài thấy tôi có chút mất tập trung, cúi đầu:

“Em không muốn làm tốt nhiệm vụ sao?”

Tôi không quen tiếp xúc gần gũi với anh ấy và tôi lập tức tỉnh táo lại:

"Tôi là người có đạo đức, có mục tiêu, tôi sẽ chiến thắng!"

Anh cười khúc khích:

“Vậy thì hãy cố gắng hết sức nhé.”

Để không để Chu Ứng Hoài nghĩ rằng tôi kém cỏi, PD hô một tiếng tôi liền lao ra ngoài như một mũi tên.

Sau đó……

Tôi vững vàng mà ngã vào vòng tay của Chu Ứng Hoài.

Một chân của anh ấy đặt trên mặt đất, còn chân kia co lại theo chân tôi, anh ấy giữ phần thân trên của tôi bằng cả hai tay để giữ thăng bằng.

Tôi có thể thấy rằng anh ấy đã nỗ lực rất nhiều để giữ cho tôi không bị ngã xuống đất.

Tôi có chút nóng lòng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng rõ ràng là tôi không để ý tới sức mạnh của trò hai người ba chân.

Chu Ứng Hoài ngã xuống đất.

Anh hơi đau nhưng vẫn không quên ghé môi vào tai tôi thì thầm nhẹ nhàng:

“Em nóng lòng muốn ôm anh đến thế à?”

Hơi thở ấm áp của anh lướt qua tai tôi, khiến nó ngứa ngáy.

Tôi xấu hổ đến mức gần như không nhịn được mà đánh anh.

Dư luận: "Vừa rồi Hoài ca nói cái gì? Tôi hình như nghe thấy anh ấy ôm ôm gì cơ???"

"Trời ơi, ôm anh à? Thế thì vở diễn này... hoành tráng lắm đấy."


Trong khi nói chuyện, các nhóm khác đã nhặt được nhiều viên bi.

Tôi hạ giọng hỏi Chu Ứng Hoài:

"Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta đang tụt lại phía sau."

Anh ấy liếc nhìn sự tiến bộ của các nhóm khác và từ từ giúp tôi cùng đứng lên.

"Không vội, nằm xuống đi."

Lúc đầu tôi không hiểu ý anh ấy là gì.

Kết quả là ba giây sau, tôi bị anh bế lên bằng một tay vòng qua eo.

Chu Ứng Hoài ôm tôi trong tay như một vật trang sức và đi quanh địa điểm nhặt những viên bi như không có chuyện gì xảy ra

Trong vài phút đó, nó giống như một màn trình diễn pháo hoa nổ tung trong đầu tôi.

Dư luận nổ tung.

"Trời ạ! Lực cánh tay và sức mạnh của Hoài ca thật lợi hại! Mê quá đi mà!"

"Á đù ma, đây là loại hành động gì vậy? Đây không phải là trò chơi sao? Tại sao hai người này nhìn không đúng..."

"Không phải là có chuyện gì lạ lắm sao! Chu Ứng Hoài sao có thể ôm người phụ nữ khác được?"


Chúng tôi, những người không biết gì về điều này, vẫn đang chơi game đắm chìm trong đó.

Có tôi treo trên người Chu Ứng Hoài, hắn có thể hoàn toàn một mình hành động, tiện lợi hơn rất nhiều so với những nhóm khác vừa hô khẩu hiệu vừa ra tay.

Anh dễ dàng giành được vị trí đầu tiên ở vòng này.

Thành công là khi nhân vật của chúng ta vào cấp 3 và chọn được một trường cấp 3 có điều kiện tốt.

10
Vòng tiếp theo của trò chơi là ném phi tiêu.

Người có số lượng ném trúng cao hơn sẽ nhận được nhiều chip hơn.

Chu Ứng Hoài luôn thích chơi phi tiêu, đặc biệt luôn luyện trò này khi rảnh.

Điểm số được ghi liên tục.

Ghi điểm tất cả mười vòng năm lần.

Nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên tôi đã trượt mục tiêu hai lần và bị trừ điểm.

Tôi đã mắc một sai lầm nhỏ trong việc lựa chọn cuộc đời nhân vật là vào đại học không tốt.

Trong phần bình luận có người mắng:
"Cô này đang làm cái gì vậy? Mọi điểm số mà Chu huynh đệ lấy được đều bị nàng xóa sạch, cạn lời mà."

"Đúng vậy, cô ấy rõ ràng là người thắng cuộc, tại sao lại phải ném phi tiêu vào mục tiêu của người khác?"

Một số người còn chỉ trích:
"Haha, tôi thấy thầy Chu rất vui. Khán giả các bạn sao lại tức lung tung thế?"

“Ý kiến ​​cá nhân, chị Kiều có chút buồn khi cô ấy ném trượt mục tiêu. Nhưng Hoài ca lại nhìn chằm chằm vào cô ấy với ánh mắt trìu mến, anh ấy cũng mỉm cười rất vui vẻ, không quan tâm đến việc mình có mất điểm không”.

"Đúng vậy, ngươi có bao giờ nhìn thấy Hoài ca ca của ta vui vẻ như vậy chưa? Ta thật sự không hiểu đây gọi là gì."

"Chỉ có mình tôi im lặng khịt mũi sao? Mặt tảng băng ngàn năm tan chảy dịu dàng trước mặt Kiều tỷ chỉ trong một giây, thay thế hoàn toàn cốt truyện của một số bộ phim thần tượng!"


Tôi hơi xấu hổ vì sai lầm của mình đã khiến tôi tụt lại phía sau trên bảng xếp hạng.

“Xin lỗi, tôi không giỏi chơi trò này lắm.”

Chu Ứng Hoài ở một bên chơi đùa vui vẻ, phóng phi tiêu ra ngoài, nói:

"Thì sao chứ?"

“Anh đã nói với em rồi, anh sẽ dạy em…”

Biểu cảm của tôi thay đổi.

Anh cũng nhận ra mình đã nói sai và nhanh chóng im lặng.

Dư luận: "Chu Ứng Hoài có quan hệ riêng tư với cô gái này phải không? Tại sao hai người nói chuyện với nhau lai quen thuộc như vậy?"

"Ta không biết hắn có quen hay không, ta chỉ biết là từ khi Hoài ca bước vào cửa nhà này, toàn thân hắn đều tràn ngập cảm giác như trở lại tuổi mười tám."

"Anh ấy có thích chương trình lắm phải không? Lần trước khi tham gia chương trình, anh ấy luôn mỉm cười và gật đầu. Lần này, anh ấy giống như một cậu bé đầy nhiệt huyết và tinh thần, ngốc nghếch và vui vẻ mọi lúc mọi nơi."

"Haha, ngươi không hiểu đâu. Tất cả là vì mùa xuân đã đến, là mùa vạn vật hồi sinh..."


Phần cuối cùng của ngày hôm nay là đi dạo trong mê cung.

Bốn đội bước vào một căn phòng nhỏ đầy gương, đội nào tìm được lối ra nhanh hơn sẽ nhận được nhiều chip hơn.

Vừa bước vào phòng, tôi đã đập mặt vào một tấm gương.

Cơn đau khiến tôi loạng choạng, bất giác lùi lại hai bước.

Chu Ứng Hoài nghiêng người, vuốt ve chỗ tôi vừa bị đập vào trán, cau mày.

"Đừng nghịch."

"Theo anh."

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy và chỉ có thể miễn cưỡng nói “Ồ”.

Mặc dù Chu Ứng Hoài nói anh rất mạnh mẽ, nhưng thực ra anh cũng không rõ mình thực sự bước đi như thế nào.

Anh đưa tôi qua lại nhiều lần trong căn phòng quanh co đầy gương, rồi quay lại điểm xuất phát, đã thế còn va vào gương nhiều lần.

Nhìn thấy anh ấy lại va vào gương, tôi hơi lo mũi anh ấy sẽ xẹp xuống.

Nhưng người đàn ông này vẫn nhất quyết muốn khoe khoang, hắn sờ sờ sống mũi thủng lỗ chỗ của mình, chỉ về hướng khác, khẳng định nói:

“Lần này nhất định là đúng.”

Tôi thực sự không thể kìm được và bật cười.

Anh ấy dừng lại và quay lại nhìn tôi.

“Em không tin anh?"

Tôi nén cười:

“Không, không, không, tôi tin, tôi tin.”

Ngữ khí của anh tràn đầy nghi hoặc:

"Vậy em đi ra ngoài để anh xem xem."

Tôi không ngần ngại và bước từng bước theo hướng anh ấy chỉ -

Sau đó lập tức bị kéo lại.


Chương trước Chương tiếp
Loading...