Lạt Mềm Buộc Ảnh Đế
Chương 1
1
Tôi là một tay paparazzi có tiếng trong làng giải trí, được mọi người đặt cho biệt danh "chị gậy tinh".
Bởi vì phương châm làm việc của tôi là: tiêu diệt tất cả những tưởng tượng của bạn về các ngôi sao giải trí chỉ bằng một cây gậy.
Ngành giải trí nhìn bên ngoài thì hào nhoáng sạch sẽ nhưng tám trong số mười ngôi sao có vẻ ngoài hào nhoáng ấy bên trong lại không trong sạch.
Đặc biệt là đàn ông.
Và nhiệm vụ của tôi là vạch trần sự thật ấy.
Từ tay lão luyện năm mươi tuổi đến tiểu thịt tươi mười tám tuổi, chỉ cần bị tôi nhìn chằm chằm vào, một cái quần sịp cũng đừng mong giữ lại được.
Tất nhiên, trong nhiều trường hợp, dù có bị tát thật mạnh vào mặt thì một số fan vẫn không chịu thừa nhận và mắng mỏ tôi.
Nhưng tôi không quan tâm.
Có quá nhiều vụ scandal lớn nhỏ, và mọi người đều có thể tự quyết định xem điều đó là đúng hay sai.
Nhưng gần đây tôi thấy hơi khó chịu.
Bởi vì một giọng nói không thể giải thích được xuất hiện trong đầu của tôi.
Một nhóm người đã hỏi tôi tại sao tôi không bao giờ tiết lộ thông tin về ảnh đế Chu Ứng Hoài.
Chu Ứng Hoài nửa năm trước vừa đoạt giải thưởng, gần đây còn có phim bạo, nổi tiếng như vậy, nhưng trừ tính cách lãnh đạm ra, hoàn toàn không có gì không ổn.
Trong phòng livestream của tôi luôn có người hỏi về Chu Ứng Hoài, nhưng thái độ của tôi thì luôn lảng tránh.
Điều này đã dẫn đến sự nghi ngờ ở khắp mọi nơi.
"Tôi nghĩ cô ta hoàn toàn không thể chụp ảnh, hoặc cô ta được trả tiền để chụp ảnh, vậy mà cô ta dám có gan nói rằng cô ta hoàn toàn khách quan khi đi săn tin. Có tư liệu xấu chắc chắn sẽ bị người đào ra. Chết cười tôi."
Dưới bình luận vang lên tiếng đồng tình.
Thực ra, người khác mắng tôi thế nào không quan trọng.
Nhưng họ không thể nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của tôi.
Tức cái mình thật đấy!
Tôi giữ im lặng về chủ đề của Chu Ứng Hoài, không phải vì tôi đã nhận được tiền, hay là vì tôi không chụp được ảnh.
Mà là bởi vì...
Tôi là bạn gái cũ của Chu Ứng Hoài.
Mặc dù tôi là một tay săn ảnh nhưng tôi không muốn dùng những thứ mà tôi đặt cảm xúc thật của mình vào đó để đạt được lưu lượng truy cập.
Nhưng trong tình hình hiện tại, tôi phải tiến tới và nói rằng tôi sẽ đào sâu Chu Ứng Hoài.
Tôi biết mọi thói quen của anh ấy.
Bạn muốn đào ra tư liệu đen của anh ấy?
Hừ! Quá dễ với tui!
2
Tôi mang theo một chiếc máy ảnh độ phân giải cao, lén lén lút lút lẻn đến địa chỉ trong bộ nhớ của mình.
Tôi dễ dàng qua cửa vì bác bảo vệ đã quen mặt.
Khi Chu Ứng Hoài không tiến tổ, thói quen sinh hoạt của anh ấy rất có quy luật.
Thức dậy lúc tám giờ, dắt chó đi dạo lúc chín giờ, tập thể dục lúc mười giờ...
Trời tối, anh sẽ ra ngoài đi dạo nếu không có chuyện gì xảy ra.
Ồ không, theo cách nói của anh ấy, anh ấy ra ngoài để ngắm trăng.
Vì chưa ăn tối nên tôi rẽ vào cửa hàng tiện lợi dưới lầu nhà anh, định mua ít bánh mì chờ.
Kết quả là, không may đụng phải một người.
Khi hơi thở thơm mùi bạc hà tỏa ra từ vòng tay người ấy, gần như trong nháy mắt, tôi nhận ra người trước mặt mình là ai.
Không dám ngẩng đầu lên, tôi hốt hoảng ôm chặt khẩu trang và mũ, chạy thẳng vào các kệ hàng.
Kết quả, vì quá bối rối, tôi lại dụi trán vào vòng tay anh.
Còn cọ vào cơ ngực của anh ấy.
Người trước mặt sửng sốt một chút, sau đó vội vàng quay đầu lại:
- Cô...
Tôi vội vàng xua tay, quay lưng về phía anh, giọng đặc sệt nói:
- Tôi không sao, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Anh đứng đó không nhúc nhích hồi lâu, tựa hồ muốn nhìn rõ mặt tôi, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:
- Quay người lại cho tôi xem.
Làm sao tôi có thể quay đầu lại.
Tôi ở đây để lén chụp ảnh paparazzi của anh đấy.
Bị phát hiện cũng thật xấu hổ chít người ta rồi!
Sợ anh ấy thực sự phát hiện ra tôi là ai, tôi vội vã vào nhà vệ sinh và để lại một câu:
- Xin lỗi anh! Tôi đang vội!
Thấy tôi định bỏ chạy, anh đưa tay định túm lấy góc áo tôi.
Tôi chân tay hoạt động nhanh chóng mà trốn đi, cái gì cũng không để ý.
Chỉ nghe thấy sau lưng tựa hồ có giọng nói quen thuộc trầm thấp gọi tên tôi.
Xa xôi đến mức tưởng như đã đến từ nhiều năm trước.
3
Chu Ứng Hoài đứng trước cửa hàng tiện lợi đợi rất lâu mà không rời đi.
Tôi nhìn xuống đồng hồ, không vội.
Vì nếu lúc này không dắt chó đi dạo, con chó sẽ làm ầm lên.
Quả nhiên, sau một lúc, Chu Ứng Hoài nhíu mày liếc về hướng nhà vệ sinh rồi mới rời đi.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài tìm một góc khác trốn ăn bánh mì.
Một lúc sau, Chu Ứng Hoài lại xuất hiện trên tay ôm một con chó săn lông vàng.
Tôi lấy thiết bị ra và vừa định di chuyển vị trí thì nghe thấy một hồi chó sủa dồn dập.
Con chó của Chu Ứng Hoài tên là Lai Phúc, trước đây tôi đã nuôi nó cùng anh ấy.
Vào lúc này, Lai Phúc đang chỉ về hướng của tôi, hét lên "NGAOOO NGAOOOO NGAOO... ", và cố kéo Chu Ứng Hoài qua cùng.
Đồng tử của tôi giãn ra.
Chít mẹ, con chó không ngửi được mùi của tôi phải không?
Chu Ứng Hoài cũng nhận thấy sự kỳ lạ của Lai Phúc và ngước mắt nhìn sang.
Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng anh ấy vẫn ngoan ngoãn làm theo sự hướng dẫn của Lai Phúc và đi thẳng về phía tôi.
Họ càng đến gần tôi, Lai Phúc càng vẫy đuôi vui mừng.
Tim tôi đập điên cuồng.
Tôi còn chưa bắt đầu đào tài liệu đen của anh ấy đâu, chả nhẽ chưa bắt đầu đã phải kết thúc sao?
Nhưng khi chỉ còn cách tôi bảy tám mét, Chu Ứng Hoài chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại.
Anh ấy nhếch môi, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua nơi góc ch.ế.t tôi đang ngồi.
Sau khi dừng lại vài giây, anh ấy cúi đầu xuống và vỗ vào đầu con chó của Lai Phúc:
- Cái gì? Con nghĩ mẹ con đã về sao?
- Chó ngu ngốc, cô ấy không muốn con nữa, không muốn chúng ta nữa rồi.
Lai Phúc ngay lập tức sủa "Gâu gâu" như thể để bác bỏ.
Chu Ứng Hoài lại liếc về phía này, bế Lai Phúc lên, không nhịn được quay người bỏ đi.
Để lại một câu:
- Mẹ con là một nữ nhân độc ác tàn nhẫn, con giống như ba, quá ngây thơ...
Tôi tức tối nhìn một người một chó bỏ đi mà dậm chân.
Kẻ xấu độc ác là ai, hắn không biết sao?
Vì lo lắng lại bị Lai Phúc phát hiện, tôi cố ý tránh khoảng thời gian Chu Ứng Hoài dắt chó đi dạo.
Theo dõi anh một thời gian, tôi phát hiện nếu phải miêu tả cuộc sống riêng tư của anh trong 5 từ thì đó là “nhạt nhẽo và nhàm chán”.
Cũng giống như lịch trình thường xuyên của anh ấy, gọn gàng và nhàm chán.
Nhưng có một ngoại lệ.
Thỉnh thoảng, anh ấy ở một nơi không có ai đột nhiên lên cơn động kinh, u sầu rồi buồn bã lầm bầm một mình.
Ví dụ như giây phút này, anh ấy đang nói chuyện với cái cây lớn trong sân.
- Đàn bà đa số đều tàn nhẫn, nói vứt đàn ông liền vứt, còn nhanh hơn vứt rác..Hận đàn bà!
- Haiz, hồng nào mà hổng có gai. Giai nào mà hổng chịu đau một lần.
... Trước kia sao lại không phát hiện ra mình quen một gã khờ nhỉ?
Tôi càng nghe càng bực mình, biết hôm nay sẽ là một ngày không có kết quả liền quay người bỏ đi.
Chỉ là khi tôi quay đầu lại, tôi dường như nhìn thấy Chu Ứng Hoài đang nhìn về phía tôi qua khóe mắt.
Ai thèm quan tâm.
Có nhà hiền triết từng nói rồi: "Nếu bạn không thể nhìn thấy rõ ràng, hãy coi xừ nó là ảo ảnh. "
Sau nửa tháng theo dõi, lộ trình của tôi cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Vì Chu Ứng Hoài gần đây có một lịch trình đi thảm đỏ, nên anh đã dậy từ sáng sớm để tạo kiểu tóc.
Tôi đã đi hết một vòng quanh ngoài địa điểm, chỉ để nhận ra rằng chiếc thẻ thông hành mà tôi đã chuẩn bị trước đã biến mất.
Anh bảo vệ nghiêm nghị:
- Người không có thẻ thông hành không được vào.
Tôi giơ máy ảnh lên:
- Đại ca, em là người của bộ phận truyền thông, phụ trách chụp ảnh, anh để em vào đi.
Anh bảo vệ liếc nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
- Chị, bộ dạng của chị không giống truyền thông cho lắm.
- Giống như một tên cẩu tử chuyên săn ảnh hơn.
Tôi nhất thời nghẹn ngào.
Được rồi.
Để tránh bị Chu Ứng Hoài phát hiện, tôi thừa nhận rằng chiếc mũ, khẩu trang và chiếc kính to bản của mình quả thực hơi khoa trương.
Nhưng tôi cũng là bất đắc dĩ đi.
Không bỏ cuộc, tiếp tục cùng anh zai bảo vệ lôi lôi kéo kéo, sau lưng một nhóm lớn người đột nhiên lao đến phía sau tôi.
Có vệ sĩ và cả nhân viên, rất oai vệ.
Chu Ứng Hoài bị đám đông bao vây.
Đôi mắt của nhân viên bảo vệ to lớn sáng lên, anh ta dang tay ra chặn tôi lại:
- Mau, nhanh lên, tránh ra, nhường đường cho anh Chu.
Tôi rụt rè vội vàng lùi lại, nghĩ xem có thể lẻn vào một lúc được không.
Nhân tiện tránh luôn Chu Ứng Hoài.
Không ngờ khi đi ngang qua tôi, anh chợt quay đầu nhìn qua tôi như có linh cảm.
Tôi sợ đến mức hô hấp đình trệ.
Ngay khi định chuẩn bị chạy, tôi nghe thấy anh nói với anh bảo vệ :
- Đây là từ Banana Media, cho cô ấy vào.
Đại ca bảo vệ trực tiếp thay đổi thái độ ngay thẳng vừa rồi, cười đến không thấy răng:
- Được, Chu lão sư!
- Lát nữa anh có thể kí tên cho tôi không?
4
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng Chu Ứng Hoài sẽ giúp tôi vào bên trong địa điểm.
Có lẽ anh ấy đã nhầm tôi với nhân viên của Banana Media.
Vì vậy tôi cũng không để ý lắm, nhanh chóng tìm cơ hội lẻn đến phòng nghỉ của nghệ sĩ mà chui rúc.
Video phát sóng trực tiếp thảm đỏ được phát trên màn hình lớn bên ngoài phòng chờ.
Mãi đến đêm chung kết, Chu Ứng Hoài mới xuất hiện.
Hàng loạt micro có in logo tranh nhau được chuyền tới.
Anh khẽ gật đầu và bình tĩnh trả lời phỏng vấn của phóng viên.
Khi một phóng viên hỏi anh ấy về sắp xếp công việc gần đây, anh ấy trả lời:
"Hai tháng qua là thời gian nghỉ ngơi mà tôi tự dành cho mình, vì vậy tôi không ttham gia đoàn làm phim, cũng không thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tôi chỉ sống thật tốt."
Một phóng viên khác tò mò:
"Có chuyện gì thú vị xảy ra sao?"
Anh cúi đầu suy nghĩ một chút:
"Tôi cũng không có gặp qua cái gì thú vị... nhưng là gặp qua một người đặc biệt."
Khi Chu Ứng Hoài nói điều này, trong mắt hiện ra ý cười hiếm thấy.
“Mặc dù tôi không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng…”
Anh chợt ý thức ra điều gì đó:
"Câu hỏi đi chệch hướng rồi, câu hỏi tiếp theo."
Phóng viên rõ ràng muốn tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng anh không nói gì.
Thời gian phỏng vấn rất dài.