Kiếp Này Không Gả Cho Chàng

2



Nhận thấy ánh mắt của ta, Tạ Húc Chi hơi ngẩng đầu lên nhìn lại, còn nhướng nhướng mày.

Không hiểu sao ta đột nhiên nhớ lại trong một yến hội đời trước, Tạ phu nhân khóc lóc kể lể nhi tử nhà mình không ham sắc, người bình thường đến tuổi hắn đã hài tử chạy đầy nhà, hắn một thế gia công tử mà nha hoàn thông phòng cũng chẳng có. Sau đó bị bức hôn quá nên hắn trực tiếp thỉnh chỉ đi biên cương đánh giặc, Tạ lão gia nhà bọn họ không nói được gì nữa.

Nghĩ đến đây, ta không chút do dự đặt hoa vào mâm ngọc trước mặt Tạ Húc Chi.

Ta không muốn gả, hắn không muốn cưới, cực kỳ phù hợp.

Cố Trình Xuyên mắt trợn tròn, ngực phập phồng, ánh mắt nhìn về phía ta mang theo khiếp sợ và phẫn nộ.

Trước sự chứng kiến của mọi người, hắn tiến lên tóm lấy cánh tay ta.

“Tuệ Tuệ……”

Ta chưa kịp làm gì thì Tạ Húc Chi đã một chưởng hất tay hắn ra,

“Cố thế tử làm gì vậy?” Tạ Húc Chi chắn trước mặt ta, cười nhạo: “Tạ tam tiểu thư đã chọn ta, Cố thế tử là một đại nam nhân không phục còn định chơi xấu à?”

Ta chớp chớp mắt.

Cảm thấy không khí ngập mùi thuốc súng.

Cố Trình Xuyên như bị m.a làm, còn muốn giơ tay ra túm lấy ta.

Cũng may có Tạ Húc Chi cao lớn chắn phía trước không để hắn làm vậy.

Trong lúc hai bên đang giằng co, Hoàng Thượng tới.

Cố Trình Xuyên như tìm được cọng rơm cứu mạng, xốc bào quỳ xuống: “Hoàng Thương, vi thần cùng Tạ tam tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, hôn sự không nên kéo dài nữa, thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn.”

Ta toát mồ hôi lạnh.

Ai muốn thành thân với hắn chứ!

Không đợi ta mở miệng phản bác, Tạ Húc Chi đã bật cười thành tiếng.

“Cố thế tử năng lực không lớn mà khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ.”

“Tạ tam tiểu thư đã đưa hoa cho ta, đâu ra lưỡng tình tương duyệt như Cố thế tử nói vậy? Ta biết một y quán rất giỏi trị bệnh về mắt và não, Cố thế tử rảnh thì nên đi khám một chút.”

“Còn nữa, trước mặt Hoàng Thượng mà dám đổi trắng thay đen, Cố thế tử có biết khi quân là tội ch.é.m đầu không?”

Mặt Cố Trình Xuyên lúc xanh lúc trắng, ngắc ngứ nói: “Không, không phải như thế…”

Ta tưởng trò hề này đã kết thúc ở đây.

Không ngờ sau khi tàn tiệc, Cố Trình Xuyên cưỡi ngựa đuổi theo ép xe ngựa của ta dừng lại.

Ta không nhịn nổi nữa, xuống xe chất vấn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Kiếp trước ta lúc nào cũng ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, đã bao giờ rống lên với hắn như vậy đâu.

Cố Trình Xuyên ch*t lặng một giây, kéo ta đến trước mặt hắn, nắm chặt hai bên vai ta.

“Tuệ Tuệ, sao nàng không đưa hoa cho ta?”

“Chúng ta không phải đã hứa hôn rồi sao?”

Hứa hôn?

Ta cười.

Đời trước chính vì làm phu thê với hắn mà ta ch*t sớm lại thảm như vậy.

Đời trước ta ng.u ngốc, đời này nhất định sẽ yêu người cũng yêu mình.

“Lời nói đùa khi còn nhỏ mà thôi, ngốc tử mới tin là thật.” Ta dùng hết sức giãy ra, giọng lạnh băng: “Đừng tưởng ta không biết, người trong lòng của ngươi còn đang đợi ở khách điếm, nàng ta có biết ngươi cầu Hoàng Thượng tứ hôn không?”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh.

Sắc mặt Cố Trình Xuyên thì cực kỳ khó coi, giọng hoảng loạn: “Nàng nghe ta giải thích đã, Vân Nương đã cứu mạng ta, nên ta…”

Ta ngắt lời hắn: “Nàng ta cứu mạng ngươi, chứ không phải mạng ta, ngươi với nàng ta thế nào không liên quan gì đến ta.”

Trên đường người qua kẻ lại, rất nhanh đã có cả đám người vây đến xem.

Nhờ hắn ban tặng, đời trước thanh danh của ta bị hủy hoại, đời này ta không muốn dây dưa với hắn, hủy hoại danh tiếng của mình nữa.

Sau đó ta phất phất tay.

Vài tên ám vệ nháy mắt đã có mặt, kéo bàn tay đang giữ chặt ống tay áo ta ra.

Thấy hắn còn muốn đi lên liền trực tiếp điểm huyệt hắn.

Cố Trình Xuyên là quan văn, về phương diện võ thuật đương nhiên không tinh, giãy giụa không được, đứng yên tại chỗ.

Chỉ có đôi mắt đỏ hoe vẫn gắt gao nhìn ta chằm chằm.

Ngay trước mặt hắn, ta cởi bỏ áo choàng vừa bị hắn chạm vào, tiện tay ném vào trong một cái sọt rách bên đường.

Giống như những gì đời trước hắn đối xử với ta, ta không chút do dự xoay người rời đi.

3.

Sự tình phát sinh trong tiệc thưởng hoa rất nhanh đã lan truyền khắp nơi.

Tổ mẫu tức muốn hộc m.á.u tới tìm ta.

“Ai mà không biết con với Cố thế tử lưỡng tình tương duyệt, cơ hội tốt như vậy, con còn nháo cái gì!”

Ta lạnh lùng nhìn bà: “Tổ mẫu, Cố Trình Xuyên nuôi một nữ tử bên ngoài, chuyện này tổ mẫu biết rồi đúng không?”

Tổ mẫu bị ta hỏi câu này, chột dạ quay mặt đi.

“Biết thì sao, một bần nữ nông gia thôi có thể làm ra trò trống gì?” Vẻ mặt chột dạ của tổ mẫu chỉ thoáng qua, nhanh chóng quay lại răn dạy ta: “Con thân là quý nữ, chẳng lẽ lại bị nàng ta áp đảo?”

Nghe được lời tổ mẫu nói, ta cũng không ngạc nhiên.

Đời trước để ta vào được phủ Quốc công, tổ mẫu từ nhỏ đã tẩy não ta, nói Cố Trình Xuyên tốt đẹp thế nào, khiến ta khuynh tâm với hắn.

Không ngờ trong ngày thành thân, ta lại bái đường với một con gà trống, từ đó mặt mũi coi như mất sạch.

Sau khi hồi phủ, ta tâm sự với tổ mẫu, khóc lóc kể lể Cố Trình Xuyên không chạm vào ta.

Bà lại giận dữ mắng ta không có bản lĩnh, không giữ được trái tim nam nhân, dặn ta không được nói ra ngoài kẻo mất mặt.

Sau khi ta ch*t, lễ tang của ta tổ mẫu cũng không đến.

Ta hóa thành qu.ỷ hồn nghe được cuộc trò chuyện của bà với Cố Trình Xuyên mới biết từ trước khi ta xuất giá, tổ mẫu đã biết chuyện Cố Trình Xuyên cùng Lý Vân tâm đầu ý hợp, nhưng vẫn gạt ta.

Tổ mẫu đối xử tốt với ta cũng chỉ vì coi trọng vẻ ngoài của ta, lấy ta làm quân cờ để bà leo lên vị trí quyền quý.

Thật không may, đời trước ta đã khiến tổ mẫu thất vọng, sau đó bà cũng không quản chuyện ta sống hay ch*t.

Nghĩ đến đây, giọng ta càng thêm lạnh lùng.

“Con không gả!”

“Không gả cũng phải gả!”

Tổ mẫu nổi trận lôi đình đập bàn, lấy cái uy trưởng bối ra ép ta.

Trong lúc đang giằng co, gã sai vặt vội vàng chạy vào: “Lão phu nhân! Người trong cung tới! Nói là thỉnh Tạ tam tiểu thư ra tiếp chỉ!”

Tổ mẫu vừa mừng vừa sợ, dẫn theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra ngoài.

Lòng ta lộp bộp một tiếng.

Đời trước, thánh chỉ tứ hôn đến đúng vào lúc này.

Đời này rõ ràng ta không chọn Cố Trình Xuyên, sao lại vẫn có thánh chỉ?

Chẳng lẽ sống lại một đời rồi, ta vẫn không thể thoát khỏi cái nhà giam đó sao?

Không kịp nghĩ nhiều, ta đã bị đẩy đến tiền viện.

Người đến là Vương công công, ông tuyên chỉ xong, gương mặt tươi cười nhìn về phía ta: “Tạ tam tiểu thư, thỉnh tiếp chỉ!”

Ta từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tay run run nhận lấy thánh chỉ.

Trên đó viết tên của ta cùng Tạ Húc Chi.

4.

Đêm đó, ta lăn lộn trên giường không ngủ được, nghĩ mãi không ra tại sao Hoàng Thượng lại tứ hôn cho ta cùng Tạ Húc Chi.

Ta với hắn rõ ràng mới gặp được vài lần.

Hai ngày sau, ta còn được mời tham gia hội đi săn mùa thu.

Ta vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Cố Trình Xuyên ở dãy bàn dành cho nam tử đối diện.

Không biết đầu óc hắn trúng gió thế nào, ngồi im như tượng đá, mắt nhìn ta chằm chằm.

Bày ra bộ dáng thâm tình cho ai xem vậy!

Ta nổi da gà, vừa muốn dời mắt đi, lại thấy Tạ Húc Chi không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt ta, ngăn cản tầm nhìn của Cố Trình Xuyên.

“Tạ tam tiểu thư.” Hắn cười với ta, lộ ra một hàm răng trắng: “Hội săn hôm nay ta với tiểu thư một nhóm.”

Ta choáng ngợp trước nụ cười của hắn.

Tạ Húc Chi vốn cực kỳ tuấn mỹ, mặc đồ bình thường đã có tư thái tiên nhân, hôm nay mặc một thân kính trang màu đen, khiến bờ vai rộng càng thêm rõ ràng, trái ngược với vẻ tiểu sinh trẻ trung của Cố Trình Xuyên, lại có thêm một phần khí phách.

Không chỉ ta, các quý nữ khác cũng ngắm hắn đến ngẩn người, một lúc sau mới chợt giật mình đỏ mặt.

Một lúc sau, ta mới nhạy bén nhận ra hội săn mùa thu năm nay không giống mọi năm.

Trước đây là nhóm năm người, năm nay là nhóm hai người.

Sau khi nhìn danh sách chia nhóm, ta càng khẳng định phỏng đoán của mình.

Trận đi săn này xem ra ý của Túy Ông không phải ở rượu (*).

(*) Có dụng ý khác.

Nhưng ta cùng Tạ Húc Chi căn bản không quen, cũng không hiểu thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng là thế nào.

Vốn dĩ ta còn sợ cả hai sẽ ngượng ngùng khi cùng đồng hành.

Cũng may sau khi hội săn bắt đầu, Tạ Húc Chi rất tự nhiên thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với ta, ta cũng không còn căng thẳng nữa.

Hắn dường như không quan tâm chuyện thắng thua trong hội săn, rảnh rỗi thì kéo cung, rõ ràng không chút để ý nhưng b.ắ.n phát nào lại chuẩn phát ấy.

Địa điểm săn thú là trong khu rừng phía sau hoàng cung, lá vàng rơi đầy đất, thỉnh thoảng lại có tiếng chim đỗ quyên hót vang.

Mọi chuyện đều hài hòa, nếu như không có Cố Trình Xuyên cứ lẽo đẽo đi theo.

Cũng lạ thật.

Từ khi ta trọng sinh, Cố Trình Xuyên như thay đổi thành người khác, trước kia hắn không bao giờ thèm để mắt đến ta, nhìn thấy ta là tránh như rắn rết, hận không thể quăng cho ta một tờ hưu thư, hiện tại lại như khối kẹo mạch nha dính chặt lấy ta, thật sự không biết đầu hắn có bị nước vào không.

Hơn nữa ta nhớ rõ trong danh sách chia nhóm, hắn cùng nhóm với thiên kim tiểu thư nhà Trần thượng thư, sao giờ lại đi một mình.

Ta vừa quay đầu lại xác nhận, đột nhiên vút một tiếng, một mũi tên nhọn ghim thẳng vào thân cây.

Con thỏ nhỏ dưới thân cây bị hoa lăn ra bất tỉnh.

Cố Trình Xuyên tiến lên, nắm tai con thỏ nhỏ, xách đến trước mặt ta: “Tuệ Tuệ, ta nhớ nàng rất thích thỏ.”

Ta siết chặt tay, nhìn chằm chằm con thỏ trong tay hắn.

Hắn nói không sai, ta rất thích thỏ, khi xuất giá cũng không quên mang theo con thỏ đã nuôi hai năm.

Nương ta sinh thời rất thích nuôi thỏ, con thỏ mà ta nuôi là lứa thứ ba.

Lúc ấy mẹ thỏ khó sinh, ta cả đêm dầm mưa chạy đi mời đại phu thú ý nổi tiếng nhất vùng, cuối cùng mới cứu được mạng thỏ con.

Mỗi khi cuộn mình lại, thỏ con tròn tròn như một hạt đậu xanh lớn nên ta đặt tên nó là Đậu Đậu.

Đậu Đậu như có nhân tính, mỗi khi Lý Vân khóc lóc kể lể với Cố Trình Xuyên ta bắt nạt nàng thế nào, hắn tới tìm ta tính sổ, Đậu Đậu luôn xù lông lên cọ cọ chân hắn. Cố Trình Xuyên lần nào cũng tránh Đậu Đậu, nhưng sau đó lại lén vuốt ve lông nó.

Bị ta nhìn thấy, hắn chột dạ sờ sờ mũi rồi ngượng ngùng phất tay áo rời đi.

Ta nghĩ quan hệ giữa ta với hắn đã tốt hơn, hưng phấn đến mức ôm Đậu Đậu lăn qua lộn lại, mãi không ngủ được.

Cho đến một ngày, ta từ trong cung trở về, tìm khắp cả viện không thấy Đậu Đậu đâu.

Nó vẫn luôn ngoan ngoãn nên ta không nỡ nhốt trong lồng sắt, để nó thoải mái chạy chơi trong viện, dặn tỳ nữ khi quét tước dọn dẹp thì để ý nó.

Nhưng hôm đó ta gọi thế nào cũng không thấy Đậu Đậu ra.

Mí mắt trái ta giật giật, lập tức phát động tỳ nữ cùng người hầu trong viện đi tìm.

Như có giác quan thứ sáu mách bảo, khi đi qua Phù Khúc Các của Lý Vân, ta bỗng dưng dừng bước.

Bất chấp sự ngăn cản của thủ vệ, ta đá tung cửa xông vào.

Nhìn thấy dĩa thịt đỏ rực trên bàn, máu cả người như đông lạnh.

“Đây là thịt gì?” Giọng ta run run.

Nàng ta cười tủm tỉm nhìn ta, giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh nhưng lại nói ra những lời ác độc đến cực điểm: “Thịt thỏ đấy, thịt thỏ kho tàu ngon lắm, ngươi có muốn nếm thử không?”

Ta tức đỏ mắt, hất văng chiếc đũa trên tay nàng ta, thuận tay lấy cái chổi gần đó đập vào người nàng ta.

Cơ hồ dùng hết sức bình sinh mà đập.

Tiếng la hét thảm thiết của Lý Vân vang vọng khắp phủ, nhưng không ai dám tiến lên ngăn ta, mà muốn ngăn cũng không được.

Ngày đó, ta như con thú nhỏ phát đ.iê.n, phát tiết hết bất mãn, oan ức ra ngoài.

Khi Cố Trình Xuyên nhận tin gấp gáp trở về, Lý Vân đã bị ta đ.á.nh cho thừa sống thiếu ch*t.

Hắn giật phăng cây chổi trong tay ta, giơ tay cho ta một bạt tai.

“Đủ rồi!”

“Không phải chỉ ăn một con thỏ thôi sao!”

“Ngươi muốn bao nhiêu con ta bồi thường cho ngươi!”

Cây chổi bị giật mất, ta mất hết sức lực, như quả bóng cao su xì hơi, ngã ngồi xuống đất.

Ta cuồng loạn hét lên với hắn: “Nó không phải chỉ là một con thỏ!”

Nó là bảo bối của ta.

Là người nhà của ta.

Là kỷ vật nương để lại cho ta.

Nó không chỉ là một con thỏ.

Nhưng nó đã ch*t rồi.

Đáng tiếc Cố Trình Xuyên sẽ mãi mãi không hiểu, hắn nhìn ta như kẻ có bệnh.

Ta chạy tới phòng bếp, lục sọt rác tìm thấy lông cùng n.ội t.ạng của Đậu Đậu, cầm cả dĩa thịt trên bàn kia, chôn hết dưới gốc cây hồng trong viện.

Tìm phát sư nổi tiếng nhất kinh thành tới niệm kinh siêu độ cho nó.

Ta nói với Đậu Đậu, kiếp sau đừng làm con thỏ mặc người xâu xé nữa.

Đại phu nói Lý vân bị thương không nhẹ.

Cố Trình Xuyên vì lấy lại công đạo cho nàng ta mà nhốt ta trong viện để tự ngẫm lại sai lầm của mình, không có sự cho phép của hắn thì không được ra khỏi cửa.

Nhưng hắn không biết, ta khó thở công tâm, bị thương căn bản, thân thể ngày càng suy yếu.

Sau đó, hắn đi chợ mua về rất nhiều thỏ.

Ta nhìn trái nhìn phải, rõ ràng đều là những con thỏ lông trắng muốt, tham ăn nhưng không con nào giống Đậu Đậu cả.

Năm ấy mùa đông tuyết rơi dày, ta sợ thả bọn thỏ đi chúng sẽ không sống được nên để cho tỳ nữ nuôi.

Ta chỉ nhìn từ xa, không dám ôm lấy một lần.

Bây giờ Cố Trình Xuyên lại đưa thỏ cho ta?

Tất cả mọi người đều có thể, chỉ mình hắn không có tư cách!

Ta cười nhạo một tiếng, ngữ khí lạnh băng: “Ta không thích, Cố thế tử đừng phí sức.”

Ý cười trong mắt Cố Trình Xuyên tắt ngúm, nhưng vẫn cố gượng nhếch khóe môi lên: “Vậy nàng thích gì, để ta đi tìm.”

Mặt ta không biểu tình: “Ta thích Cố thế tử cách xa ta một chút.”

Ta kéo tay Tạ Húc Chi rời đi.

Nói nhiều hơn một câu với hắn khiến ta cảm thấy mình thật lãng phí cuộc đời.

Tạ Húc Chi cười.

Hắn đứng dựa vào thân cây, giọng lười biếng lại mang theo chút khiêu khích: “Tạ tam tiểu thư đã nói vậy rồi, Cố thế tử cách xa nàng một chút, hay thế tử nghe không hiểu? Bây giờ ta là vị hôn phu của nàng, nàng thích gì ta sẽ tự tìm cho nàng.”

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...