Hồng Y Thế Tử, Lang Quân Của Ta

1



Chỉ bởi một câu nói đùa năm xưa của tiên hoàng, ta từ nhỏ đã bị nghiêm khắc giáo dưỡng theo khuôn mẫu thái tử phi.

Thế nhưng… mãi đến năm ta mười tám tuổi, hoàng thất vẫn chưa hạ chỉ ban hôn.

Phủ Trịnh Quốc Công vì thế mà trở thành trò cười nơi kinh thành.

Trong yến tiệc thưởng xuân, ta giành được giải nhất, Thái hậu hỏi muốn được ban thưởng điều gì.

Ta mím môi, rồi chắp tay bẩm rằng:

“Ta khẩn cầu Thái hậu tứ hôn cho Ta cùng Thái tử điện hạ.”

“Chuyện này…” Thái hậu lộ vẻ lúng túng, trên mặt tràn đầy khó xử.

Thái tử không hề do dự, lập tức cự tuyệt:

“Hoàng tổ mẫu không thể làm vậy, nhi thần đã có người trong lòng. Kính xin tổ mẫu chọn cho muội muội Thư Yên một mối lương duyên khác.”

“Ồ, thần nữ đã rõ.”

Ta bình thản đáp lời, không khóc lóc, không làm loạn, vẫn giữ vẻ đoan trang mà khom người hành lễ.

Thái hậu áy náy nói:

“Yên nha đầu, hay là con… hãy lựa chọn một lang quân khác, ai gia sẽ làm chủ cho con.”

Ánh mắt Ta khẽ đảo, liền nhìn thấy ở góc điện một thân ảnh phóng túng ngạo nghễ.

Hồng y, tóc đen, tay cầm quạt xếp cán ngọc, dáng tựa vào cột một cách lười nhác.

Đang cùng đám công tử phong lưu cười cợt, khóe môi hơi cong, đầy vẻ tà khí và lãnh đạm.

Gương mặt ấy, mị hoặc mà tinh xảo, thật khiến người ta phải mê muội.

Ta nhất thời sững sờ, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn không chớp.

Một luồng nhiệt bất chợt xông lên, “phịch” một tiếng, Ta quỳ rạp xuống trước Thái hậu:

“Thần nữ nguyện gả cho thế tử phủ Tĩnh An Hầu – Tiêu Cửu Khanh, khẩn xin Thái hậu thành toàn.”

Lời vừa dứt, thiếu niên áo đỏ lập tức đông cứng nụ cười trên môi, cây quạt trong tay cũng “bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Thái tử cũng sầm mặt, lông mày khẽ nhíu lại khó thấy.

1

Bên ngoài điện, mây đen vần vũ, thấp đến nỗi như muốn chạm mái, gió rét buốt quét qua khiến người rùng mình.

Trong điện, bầu không khí đột nhiên trở nên đè nén nặng nề.

Theo tiếng nói của Ta vang lên, toàn trường im phăng phắc, không một tiếng động, chư vị quyền quý ai nấy thần sắc trở nên vi diệu.

Ta quỳ nơi điện, sống lưng thẳng tắp, trán rịn đầy mồ hôi li ti.

Từ khi còn nhỏ, người người đều nói:

“Tương lai ngươi sẽ trở thành Thái tử phi.”

Tổ mẫu cũng thường dạy:

“Sau này con chính là thể diện của phủ Quốc Công, việc gì cũng phải làm cho hoàn hảo, không được khiến gia tộc hay hoàng gia phải mất mặt.”

Ta cũng cam chịu số phận, dù đối với Thái tử không hề có tình ý, nhưng trong lòng đã coi chàng là phu quân tương lai.

Tưởng rằng sau lễ cập kê, hoàng gia sẽ ban hôn chỉ, rồi ta sẽ tiến vào hoàng cung lạnh lẽo.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

Nào ngờ, năm lại qua năm, hoàng gia vẫn không có ý định tứ hôn.

Nhưng vì lời đùa của tiên hoàng năm xưa, không một nhà nào dám đến phủ Quốc Công cầu thân.

Kinh thành đầy rẫy lời dị nghị, tổ mẫu vì lo nghĩ mà đổ bệnh nằm liệt giường.

A nương cũng thường thở dài than:

“Yên Yên nhà ta rồi biết làm sao đây…”

Bởi vậy, nhân yến thưởng xuân lần này, Ta mới cả gan dâng lời cầu xin Thái hậu ban hôn.

Chuyện này không vì ái tình, cũng chẳng cầu phú quý, chỉ mong tổ mẫu và a nương có thể an lòng.

Không khí lạ lùng ấy kéo dài suốt một khắc.

Nghĩ đến ông ngoại nơi biên ải xa xôi, lòng Ta chợt u uất, nơi hốc mắt cũng trở nên cay xè.

Mỗi lần hồi kinh vượt ngàn dặm, ông đều mang về những vật nhỏ thú vị để tặng Ta.

Tuy gặp mặt chẳng mấy lần, nhưng rất nhiều thứ Ta sử dụng đều do chính tay ông làm ra.

Còn có tổ mẫu và a nương luôn hết lòng thương yêu, cùng phủ Quốc Công nuôi nấng Ta trưởng thành.

Nghĩ đến những người yêu thương Ta phải vì mình mà chịu nhục, tim lại quặn đau.

Nước mắt vô thức lăn dài trên gò má.

Thái hậu lúc này sắc mặt càng thêm cứng ngắc, không nói đồng ý, cũng chẳng nói từ chối.

Chỉ có chuỗi Phật châu trong tay không ngừng xoay tròn, phơi bày nỗi bất an trong lòng người.

Ngay lúc Ta định dập đầu tạ tội, một giọng nói tràn đầy chế giễu đã phá tan tĩnh lặng:

“Ồ? Bổn công tử không cưới cô nương khuôn mẫu, cứng nhắc như vậy đâu, thẩm thẩm người chớ có nhét cho ta. Huống hồ, lại là thứ mà kẻ khác không cần đến.”

Ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía giọng nói, trên gương mặt còn vương hai hàng lệ, bỗng chốc trở nên có chút nực cười.

Tâm nghĩ: từng lời từng hành động đều như được đo ni đóng giày, chẳng phải là cứng nhắc hay sao.

Thái hậu quát khẽ một tiếng:

“Cửu Khanh, chớ ăn nói hồ đồ! Yên nha đầu là một đứa trẻ tốt biết bao.

Ngươi nếu không cưới vợ, làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông của phủ Tĩnh An Hầu?

Phủ Tĩnh An Hầu đời đời đều chỉ có độc đinh, dù thế nào thì hương hỏa này cũng phải tiếp nối.”

Giọng nói có phần trách móc, song lại chan chứa sự yêu thương cưng chiều khó lòng che giấu.

Thị tòng cẩn thận nhặt chiếc quạt xếp dưới đất, hai tay cung kính đưa trả lại cho Tiêu Cửu Khanh.

2

Hắn “phạch” một tiếng vung quạt ra, nhẹ nhàng lay động như đuôi công xòe cánh.

Trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên áo đỏ bỗng hiện lên nụ cười xinh đẹp mà ma mị đến rợn người.

Khi nhìn ta, trong mắt bỗng xuất hiện áp lực khó nói thành lời.

“Nghe đồn tiểu thư phủ Quốc Công – nàng họ Trịnh – dung nhan đoan chính, lễ nghi chuẩn mực, là hình mẫu khuê nữ bậc nhất kinh thành.

Nhưng mà, bản công tử lại ghét nhất là loại quý nữ suốt ngày làm bộ làm tịch.

Không biết Trịnh tiểu thư có thể cùng Tiêu mỗ say một trận, tìm chút khoái lạc được không?”

Ngôn từ buông tuồng, chẳng chút kiêng dè, quả không hổ là đệ nhất công tử ăn chơi của kinh thành.

Lời ấy vừa thốt ra, rõ ràng đã khiến nhiều người nổi giận.

Song, các tiểu thư khuê các có mặt lại chỉ toàn ánh mắt si mê, chẳng hề để tâm đến sự mỉa mai của hắn.

Ta đè nén kinh ngạc trong lòng, lúc này đã không còn đường lui, thể diện của phủ Quốc Công mới là điều trọng yếu.

Bỗng dưng ta bước thẳng đến trước mặt Tiêu Cửu Khanh.

Khẽ mỉm cười:

“Là vinh hạnh của thần nữ.”

Rồi đưa tay cầm lấy chén rượu của hắn, ngửa đầu uống cạn.

Tiêu Cửu Khanh khóe môi vẫn cười như cũ.

Thế nhưng lại tự tay rót đầy lại chén rượu cho ta.

“Nào nào, Trịnh tiểu thư, bản công tử kính nàng một chén nữa.”

Ta không nhận lấy chén rượu hắn rót, ngược lại đoạt lấy bình rượu từ tay hắn.

Cười tinh nghịch:

“Thế này gọi là uống rượu giao bôi  sao? Vậy thì ta uống đây.”

Nói đoạn, không chờ hắn trả lời, ta đã ngửa cổ đổ cả bình rượu vào miệng.

“Khụ khụ… khụ!” Rượu mạnh khiến ta sặc đỏ cả mặt.

“Uống rồi… Thế tử, khụ khụ…”

Dẫu mặt đỏ như gấc, ta vẫn không quên nhắc hắn phải uống nốt chén “giao bôi” này.

Tiêu Cửu Khanh nhếch khóe môi, ánh mắt tuy mỉm cười nhưng sâu thẳm như hàn đàm không đáy.

Hắn không tiếp lời, mà chỉ đặt chén rượu đầy lên bàn:

“Xuân Anh Lâu có cô nương tên Oanh Oanh, thân hình uyển chuyển, vũ kỹ xuất chúng, lại giỏi đàn tỳ bà.

Tiếng đàn khi thì hào hùng trầm bổng, khi lại như nức nở ai oán, nghe mà tâm can xao động…”

Đôi môi mỏng mấp máy, màu môi nhạt nhòa nhưng cực kỳ dụ hoặc, chẳng khác gì yêu tinh mị hoặc nhân tâm.

Mà… ý tứ trong lời hắn thật rõ ràng.

Ta không khỏi nuốt nước bọt, thứ rượu kia quả nhiên mạnh, men say nhanh chóng bốc lên đầu.

Chỉ một lát sau, mặt ta đã đỏ bừng, mắt mờ mịt.

Tàn dư lý trí còn sót lại chẳng là bao:

“Ta… ta cũng có thể múa cho chàng xem… múa, ta biết múa mà…

Cầm kỳ thi họa, ta đều có thể bồi chàng.

Ta nhất định còn giỏi hơn cái cô Oanh Oanh kia, Tiêu Cửu Khanh… chàng cưới ta có được không?”

Dưới tác động của men rượu, ta sớm đã quên mất phong thái đoan trang thường ngày.

3

Không thèm để ý đến chân mày đang nhíu lại của Tiêu Cửu Khanh, ta níu lấy tay áo hắn, lải nhải không dứt.

Vừa nói, vừa định cởi chiếc áo lông vướng víu trên người:

“Ta… ta múa ngay bây giờ cho chàng xem…

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen 

A nương nói ta múa đẹp lắm…

Thế nhưng… Thái tử lại không chịu cưới ta… hu hu hu, sao có thể như vậy chứ?

Chẳng phải chúng ta đã là hôn ước từ trong bụng mẹ rồi sao…”

Thanh âm của Ta pha chút tủi thân, nghe chẳng khác gì chú cẩu con bị người bỏ rơi.

Tiêu Cửu Khanh đôi mắt sâu thẳm, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vài phần mất kiên nhẫn.

Ngay sau đó, hắn dùng chuôi quạt trong tay chặn lấy tay ta đang muốn cởi áo lông.

Hành vi của ta, chẳng nghi ngờ gì, đang thách thức lễ giáo, huống chi lại giữa chốn đông người.

“Riêng tư thì được, bản công tử còn cần thể diện.” Giọng nói mang theo sự khó chịu.

Nghĩ một chút, hắn lại nghiêng đầu hỏi:

“Bản công tử không thích mấy người khô khốc nhạt nhẽo, nhìn vào đã chẳng có hứng thú.

Trịnh tiểu thư ngươi… liệu có hơn được cô nương Oanh Oanh không?”

Lời vừa dứt, ánh mắt hắn lướt lên lướt xuống dò xét ta, hàm chứa ý khinh bỉ mơ hồ.

Ta ngửa mặt suy nghĩ vài giây, không hề biết ngượng là gì, liền ghé sát tai hắn, thì thầm mấy câu.

Biểu cảm của Tiêu Cửu Khanh lập tức trở nên gượng gạo, chuyển hướng nhìn về phía Thái hậu:

“Thẩm thẩm, cháu thấy Trịnh tiểu thư… cũng có chút thú vị, có thể làm thế tử phi.”

Ta đứng rất gần, trông thấy rõ vành tai hắn đỏ đến nhỏ máu.

Trong lòng thầm hoan hỉ.

“Hay lắm!” Thái hậu rạng rỡ cười, như trút được gánh nặng.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu hiểu chuyện rồi.

Việc tứ hôn không cần vội, hôn sự là đại sự cả đời, không thể đùa giỡn.

Ngươi trước cứ cùng Yên nha đầu tìm hiểu đôi chút. Con bé hôm nay có hơi say, nếu tỉnh lại mà chẳng muốn gả cho ngươi – tên công tử bột kia – thì sao?”

Lời Thái hậu tuy mang ý trêu chọc, song cũng là thật lòng lo lắng.

Tiêu Cửu Khanh đã nhiều lần lấy lệ với bà, giờ sợ hắn ngày mai trở mặt, khiến ta khó mà vẹn toàn mặt mũi.

“Không gả thì thôi.” Hắn đáp, chẳng chút để tâm.

“Gả! Thần nữ nguyện gả cho Tiêu Cửu Khanh! Thái hậu… cầu xin Thái hậu thành toàn!”

Ta vội vàng lên tiếng, sợ hắn đổi ý mất.

Ngay lúc ấy, một giọng nói không hợp thời điểm vang lên:

“Hoàng tổ mẫu… không thể để muội muội Thư Yên gả cho biểu ca, nàng… nàng là…”

Lắp ba lắp bắp, nửa chừng lại câm miệng chẳng nói được gì.

Ánh mắt đảo quanh, không quên hung hăng trừng Tiêu Cửu Khanh một cái.

Thái hậu lúc này cũng giận, “bốp” một tiếng, ném thẳng chén trà về phía Thái tử.

Quay sang trách mắng hoàng hậu:

“Hoàng hậu! Nhìn xem ngươi dạy con trai thế nào!

Bất kính với trưởng bối, ăn nói hai lời, thất lễ vô phép!

Người đâu, hoàng hậu giáo dưỡng vô phương, phạt chép kinh một ngàn quyển, giam trong cung ba tháng!”

Chương tiếp
Loading...