Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hoàng Huynh Tha Mạng!
5
Khi đêm xuống, những chiếc đèn lồng màu sắc tinh xảo treo trên các cửa hàng lần lượt được thắp sáng, sáng như ban ngày.
Lục Tuần Quang đưa ta đi ăn thịt nướng, uống cùng rượu hoa điêu ngon đến không thể tin được.
Lục Tuần Quang chống cằm nhìn ta: "Thích bên ngoài không?"
"Ừm!"
Ta phồng má, liên tục gật đầu.
"Mạc Bắc còn vui hơn nữa."
Hắn vừa gắp thịt cho ta, vừa miêu tả cảnh tượng đàn bò đàn cừu trên thảo nguyên rộng lớn, cảnh tượng hùng vĩ của chim ưng bay lượn trên đầu.
Ta vô cùng ngưỡng mộ, không khỏi uống thêm một chút rượu, ngà ngà say hỏi:
"Trên thảo nguyên có nhìn thấy sao không?"
"Tất nhiên!"
Đôi mắt hạnh của Lục Tuần Quang lấp lánh:
"Nằm trên đỉnh núi, cả bầu trời đầy sao gần đến mức nàng gần như có thể đưa tay là chạm tới!"
Oa.
Ta ngưỡng mộ quá, một nơi tốt như vậy!
Ta rất thích dùng bữa với Lục Tuần Quang, hắn nói chuyện rất thú vị, còn muốn đưa ta đi xem thuyền hoa.
Tiếc là người trong cung đã tìm thấy chúng ta:
"Công chúa tự ý ra khỏi cung, long nhan không vui."
Đến mức khi Lục Tuần Quang cõng ta về, Lý Nghiệp cũng không cho hắn một sắc mặt tốt.
Ta rất sợ biểu cảm này của Lý Nghiệp, uống rượu say liền can đảm hơn ôm chặt cổ Lục Tuần Quang hét lên:
"Hoàng huynh sắp đánh ta rồi, mau đưa ta chạy đi."
Bàn tay Lý Nghiệp đang nắm cánh tay ta cứng đờ.
"Hoàng thượng nguôi giận, là vi thần không màng đến sự phản kháng của nàng ấy mà đưa ra khỏi cung, mọi hình phạt vi thần xin gánh chịu."
Lục Tuần Quang vội vàng nhận tội.
Lý Nghiệp không khỏi nhíu mày, một tay kéo ta từ lưng hắn xuống, ôm về tẩm điện.
Khi cởi áo cởi giày, ta theo bản năng lùi lại.
Lý Nghiệp đưa cho ta một chén trà:
"Đừng sợ, uống xong trà giải rượu rồi hãy ngủ, nếu không sáng mai sẽ đau đầu."
Ta ngoan ngoãn uống, bỗng nghe hắn hỏi: "Lục Tuần Quang đã nói gì với muội?"
"Kể chuyện Mạc Bắc, nói có bầu trời xanh biếc, đồng cỏ xanh mướt, còn có rất nhiều bò cừu."
Ta vui mừng miêu tả cho hắn, Lý Nghiệp mày mắt trầm xuống:
"Bò cừu nhiều, đồng cỏ toàn là phân, gió thổi một cái là đầy mũi mùi hôi thối."
Ta vội vàng phản bác: "Trên đỉnh núi có thể hái sao."
"Sao treo cao trên trời, người phàm làm sao hái được, hắn đang lừa muội đó."
Lý Nghiệp mặt không biểu cảm phá tan giấc mơ đẹp của ta.
Mũi ta cay xè, nắm chặt vành chén không nói thêm lời nào.
Có lẽ cảm thấy mình quá đáng, Lý Nghiệp nhẹ giọng hỏi:
"Muội có phải muốn đến Mạc Bắc không?"
Không biết tại sao, ta đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên giải độc cho hắn, Lý Nghiệp nói sau này sẽ tìm cho ta một mối hôn sự rất tốt.
Có lẽ, đi theo Lục Tuần Quang đến Mạc Bắc cũng không tệ, rời xa nơi đáng sợ này.
Nghĩ đến đây, ta lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt của Lý Nghiệp:
"Hoàng huynh, nếu muốn gả muội đi, thì gả muội cho Lục Tuần Quang đi."
Đồng tử của Lý Nghiệp co lại, vẻ mặt không thể tin được.
Hồi lâu, hắn run rẩy hỏi: "Muội nói gì?"
"Lục Tuần Quang..."
Ta vừa thốt ra cái tên này, Lý Nghiệp đột nhiên giữ lấy đầu ta, cúi xuống hôn ta.
09
Sau khi Lý Nghiệp buông ra, trán hắn tựa vào trán ta, giọng nói chán nản:
"Nùng Nùng, đừng ghét ta."
Như thể xấu hổ, như thể cầu xin.
Ta định trả lời là không ghét, nhưng bụng dưới đột nhiên đau như kim châm.
Cảm thấy ta không ổn, Lý Nghiệp vội vàng đi gọi thái y.
Sau khi khám, hóa ra là đến kỳ kinh nguyệt.
Trước đây ta đều không đau, lần này đau dữ dội, là do thuốc tránh thai.
"Công chúa thể chất yếu, loại thuốc có tính hàn lạnh này cần phải dùng ít đi."
Thái y cúi người bẩm báo.
Lý Nghiệp hối hận nói: "Là trẫm sơ suất."
"Nhưng..."
Thái y nhìn ta hai lần, ngập ngừng nói:
"Còn hai ngày nữa là đến lúc độc phát, công chúa bây giờ như vậy e rằng..."
"Trẫm có tính toán."
Lý Nghiệp phất tay ra hiệu cho thái y lui xuống, rồi đắp chăn cho ta, dặn dò nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Ta không rõ hắn có cách gì để kìm hãm độc phát, nhưng hôm đó Nguyệt phi đột nhiên bị Thái hậu triệu đến cung Thái hậu đánh cờ.
Tạ tiểu thư được triệu vào cung.
Trong lòng ta có một dự cảm không lành, và nó đã được chứng thực khi đại giám vội vàng đến tìm ta.
Hóa ra, Tạ tiểu thư định giở lại trò cũ.
Khi ta đến điện Toản Đức, Tạ tiểu thư đã tự mình cởi nửa y phục.
Mà Lý Nghiệp mặt mày đau khổ, gân xanh trên cổ và trán nổi lên đáng sợ.
Hắn đang nắm một mảnh sứ vỡ trong tay, máu tươi chảy dọc theo kẽ tay xuống đất.
"Biểu huynh, hai ta rồi cũng sẽ có ngày này, chẳng qua sớm muộn thôi, hà tất phải kháng cự."
Tạ tiểu thư tuy tức giận, nhưng nụ cười trên môi không giấu được:
"Vì huynh, muội cũng đã uống thuốc, có thể giúp huynh giải độc."
"Cút ra ngoài!"
Lý Nghiệp quát lớn, rút bảo kiếm trên bàn.
Tạ tiểu thư không giận mà lại cười:
"Biểu huynh tốt nhất nên biết điều, phụ thân có thể đưa huynh lên ngôi, cũng có thể kéo huynh xuống! Cưới muội, là sự bảo đảm của huynh..."
Không đợi nàng ta lảm nhảm xong, ta đã vung bình hoa đập vào lưng nàng ta.