Gió Nghịch Mùa

Chương 4



9

Mạc Viên mím môi, không trả lời ngay câu hỏi của tôi.

Tôi biết cô ta đang đánh giá, đang cân nhắc, đang đưa ra lựa chọn.

Có thể cô ta không có học vấn cao hay đầu óc sắc sảo, nhưng một số người lại học cách cảm nhận và rút kinh nghiệm từ chính cuộc sống. Những cảm nhận và kinh nghiệm ấy đôi khi còn rõ ràng và hiệu quả hơn cái gọi là "thông minh" của người như Giang Ngân.

Tôi lặng lẽ chờ đợi.

Cả khán phòng cũng không ai lên tiếng, mọi người đều đang chờ đợi.

Cuối cùng, cô ta đã quyết định.

"Đúng vậy! Tôi làm tất cả là vì căn nhà!"

Cô ta đột ngột đứng dậy, như thể dốc hết can đảm, vừa khóc vừa hét:

"Một căn hộ hai phòng ngủ, ba người lớn ở đã chật chội, con sắp chào đời rồi, vậy ở đâu?"

"Nhà này vốn là tài sản cha của Giang Ngân để lại, đáng lẽ anh ấy cũng có phần. Nhưng bây giờ tên chủ sở hữu chỉ có một mình bà. Vì muốn sau này con tôi có thể đi học, chúng tôi cầu xin bà đổi tên, bà lại không đồng ý. Chỉ là đổi tên thôi, cũng đâu phải không cho bà ở. Căn nhà bé tí chỉ 90 mét vuông, bà cần gì phải phòng bị tôi đến thế?"

"Chúng ta vốn không hợp nhau, tôi thừa nhận mình đã nói quá, tôi ích kỷ, tôi hèn hạ, tôi tồi tệ. Tôi xin lỗi bà!"

"Nhưng tất cả những gì tôi làm, đều vì gia đình nhỏ của tôi và Giang Ngân! Vì đứa con của tôi!"

"Đến nước này, tôi sẵn sàng chịu mọi hậu quả. Chuyện này là do tôi làm, tôi chịu trách nhiệm. Cứ bắt tôi đi! Đứa con này, tôi sẽ phá bỏ. Tôi không thể để con tôi vừa chào đời đã phải gánh chịu sự sỉ nhục vì có một người mẹ như tôi!"

Cô ta nói một mạch, vừa khóc vừa hét, khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Giang Ngân không như trước, vội vàng chạy tới dỗ dành. Cậu ta vẫn ngồi yên, lặng thinh, không nhúc nhích.

Tôi thầm thở dài trong lòng.

Hai tháng trước, Giang Ngân đột nhiên đề nghị tôi chuyển nhượng căn nhà cho cậu ta.

Tôi đã từ chối.

Chồng tôi qua đời khi tôi 35 tuổi vì tai nạn công việc, căn nhà này là tiền bồi thường từ đơn vị.

Diện tích không lớn, nhưng nằm ở trung tâm thành phố, trong khu vực có trường học tốt. Giá thị trường là 4,7 triệu, không hề đơn giản như lời Mạc Viên nói "chỉ là một căn hộ nhỏ".

Sau khi tôi qua đời, căn nhà này chắc chắn sẽ thuộc về họ, nhưng không phải bây giờ.

Ngay cả khi chuyển nhượng, tôi cũng muốn đảm bảo mọi thứ đều ổn thỏa.

Chính vì không đồng ý, Mạc Viên tức giận dọn ra ngoài thuê nhà ở, còn Giang Ngân thì im lặng suốt một thời gian dài, không chủ động nói chuyện với tôi.

Thực tế, tôi đã dành dụm đủ tiền để mua nhà cho họ, gửi tiết kiệm có kỳ hạn.

Chỉ tiếc rằng, họ quá vội vã kết hôn, mà số tiền đó thì mãi ba tháng sau ngày cưới mới đáo hạn.

Tôi vốn định tạo bất ngờ cho họ, nhưng rồi một sự việc xảy ra khiến tôi từ bỏ ý định này.

Lúc này, Mạc Viên đột nhiên ho dữ dội, ôm bụng, trông vô cùng khốn khổ.

Giang Ngân siết chặt nắm tay, rồi lại thả lỏng, cuối cùng cúi xuống lấy một chai nước từ trong túi, đưa cho cô ta.

Mạc Viên nhìn cậu ta, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy ấm ức, đón lấy chai nước.

Tôi ngỡ ngàng khi nhìn chai nước trong tay cô ta.

Thì ra, cậu ta có mang theo…

Giang Ngân dường như nhận ra điều gì, vội vàng quay lại nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.

Tôi chỉ thờ ơ thu lại ánh mắt.

MC lên tiếng:

"Lời của cô Mạc vừa rồi có phần hơi quá. Vấn đề giữa cô và mẹ chồng cô là chuyện gia đình, là vấn đề đạo đức cá nhân, chưa đủ cấu thành tội phạm. Đừng nói những chuyện như phá thai. Cô đã xin lỗi mẹ chồng mình, giờ điều còn lại là cần nhận được sự tha thứ của bà ấy."

Nhà tâm lý học gật đầu:

"Một người mẹ vì con mình có thể làm mọi thứ, thậm chí vượt qua ranh giới đạo đức và pháp luật. Chỉ có thể nói rằng, mỗi nhà mỗi cảnh, những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ai mà biết được còn bao nhiêu vấn đề ẩn sâu dưới bề mặt nữa?"

Nữ khách mời nổi tiếng cười cợt:

"Nếu là vì con mình, bảo tôi giết người chắc tôi cũng làm được!"

Tiếng xì xào dưới khán đài lại nổi lên, có người gật đầu đồng tình, có người lắc đầu phản đối.

Không khí chương trình thay đổi, dường như mọi người bắt đầu thảo luận về việc một người mẹ nên hy sinh đến đâu vì con mình.

MC quay sang hỏi tôi:

"Chị Lý, con dâu chị vừa xin lỗi chị trước mặt mọi người. Chị có sẵn lòng chấp nhận không?"

Giang Ngân và Mạc Viên đều ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt thấp thoáng sự lo lắng.

Tôi dừng lại hai giây, rồi bình thản nói:

"Dù tôi không cảm thấy lời xin lỗi của cô ấy có bao nhiêu thành ý, nhưng tôi cũng không muốn tốn thêm thời gian vào vấn đề này."

Lời tôi vừa dứt, Giang Ngân khẽ thở phào.

Khóe môi Mạc Viên nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Tôi nhìn cô ta, cũng mỉm cười đáp lại.

MC rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm, như thể vừa giải quyết xong một vấn đề nan giải.

"Được rồi, chương trình hôm nay dù có đôi chút căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được mâu thuẫn trong gia đình. Những chuyện còn lại—"

"Chờ đã."

Tôi cắt ngang lời anh ta.

MC ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, nói:

"Chẳng phải vừa nói sẽ giải quyết từng việc sao? Giải quyết xong việc cô ấy vu oan tôi, giờ chúng ta bàn tới một chuyện khác, được chứ?"

"Chuyện khác?" MC nhíu mày. "Là chuyện gì?"

Tôi nhìn sang Mạc Viên. Nụ cười trên môi cô ta vẫn chưa kịp tắt.

"Chuyện cô ấy từng sinh hai đứa con, bỏ rơi không nuôi, nhưng chưa bao giờ nói cho chồng mình biết."

10

Không khí thoải mái trong khán phòng đột nhiên biến mất, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, tròn xoe đầy ngạc nhiên.

Họ không hiểu.

Rõ ràng trong cuộc chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu này, tôi đã chiếm thế thượng phong. Tại sao tôi lại "dại dột" nói ra điều có vẻ như một lời bịa đặt, tự đẩy mình vào tình thế bất lợi?

MC khẽ nhíu mày, giọng điệu đầy thiện chí nhưng nghiêm khắc:

"Chị Lý, chúng tôi hiểu rằng trong lòng chị có phần oán hận, nhưng không phải chuyện gì cũng cần đáp trả bằng cách 'lấy độc trị độc'. Lời nói cay nghiệt không chỉ tổn thương người khác mà còn tổn thương chính mình. Tôi buộc phải nhắc nhở chị rằng, cô Mạc vẫn đang mang thai cháu nội của chị."

"Mẹ!"

Giang Ngân mím môi, cúi đầu nói nhỏ:

"Có gì chúng ta về nhà nói, được không? Con nhất định sẽ để Viên Viên xin lỗi mẹ thật lòng. Nói ra những chuyện này ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc nhà không nên phơi bày trước công chúng."

Tôi bật cười.

"Giang Ngân, bây giờ con không muốn 'vạch áo cho người xem lưng', nhưng chẳng phải chính con đã lừa mẹ đến đây, tự tay đem chuyện nhà ra trước bàn dân thiên hạ sao?"

Dưới khán đài, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:

"Không thể nào? Bà mẹ chồng bị lừa đến đây sao? Lúc đầu bà ấy không biết sẽ tham gia chương trình này à?"

"Thật không tin được. Một người bị con dâu vu oan đã đành, lại còn bị con trai mình lừa để đến xin lỗi trước mặt thiên hạ. Đau lòng đến nhường nào!"

"Cậu ta đưa cho vợ chai nước, nhưng khi mẹ mình kêu cứu vì tụt đường huyết thì lại không động đậy. Thật quá đáng!"

Tiếng bàn tán len lỏi đến tận sân khấu.

Mặt Giang Ngân đỏ bừng, lúc trắng lúc đỏ, bối rối nhìn tôi như cầu cứu.

Giống như mọi lần từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp khó khăn, cậu ta đều nhìn tôi như vậy.

Tôi cầm chai nước lê đường phèn trên bàn, nhấp một ngụm, không nhìn cậu ta nữa.

"Giờ tôi có thể tiếp tục nói chưa?" Tôi hỏi MC.

MC ngập ngừng, quay sang nhìn đạo diễn.

Đạo diễn cũng tỏ ra do dự.

Thời lượng chương trình hiện tại chưa đủ, nhưng nếu để tôi tiếp tục và nói bừa một điều gì đó, rất có thể sẽ làm tổn hại đến uy tín của chương trình khi phát sóng.

Nữ khách mời nổi tiếng nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười:

"Thế thì cứ để khán giả quyết định thôi!"

Mắt đạo diễn sáng lên, ông gật đầu với MC.

Hiểu ý, MC quay lại phía khán đài, lớn tiếng:

"Chương trình của chúng tôi luôn giữ lập trường khách quan và công bằng, tạo cơ hội để mọi người lên tiếng. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng những gì quý vị sắp thấy là dối trá và sự méo mó của nhân tính.

Giờ đây, quyền quyết định thuộc về các bạn – khán giả. Các bạn có đồng ý để chị Lý tiếp tục nói không?"

Tôi khẽ nhíu mày, liếc nhìn khán đài.

Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa lớn, vừa nãy đã có người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Tôi thầm nghĩ, nếu đây là ý trời, vậy tôi cũng không cần cố.

"Bác ấy nói đi!"

Một cô gái trẻ bất chợt đứng dậy từ khán đài, lớn tiếng:

"Những điều bác ấy nói vừa rồi đều hợp lý và có bằng chứng. Tôi tin bác ấy không nói dối!"

Một chàng trai trẻ cũng đứng lên:

"Tôi cũng muốn nghe. Tôi thừa nhận lúc nãy mình có định kiến với bác, là lỗi của tôi khi chỉ nhìn sự việc một chiều. Nhưng giờ ngay cả con trai bác cũng không tin bác, tôi muốn tin bác một lần!"

Một ông lão khoảng 60 tuổi chậm rãi đứng dậy, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Chương trình đã nói là công bằng thì phải để mọi người có đủ cơ hội nói. Người phụ nữ này đối diện với sự vu oan, chỉ trích mà không tức giận chửi bới, tôi tin rằng những gì bác ấy sắp nói cũng sẽ có lý."

Người mẹ của bé gái vừa đưa nước cho tôi đỏ mặt đứng lên. Giọng chị không lớn nhưng rất kiên định:

"Tôi cũng đồng ý. Là một người con dâu, lúc đầu tôi có định kiến. Nhưng con gái tôi đã nhắc nhở tôi rằng tôn trọng người lớn là một đức tính tốt đẹp từ xưa đến nay. Chúng ta không nên dùng tuổi tác hay vị trí để phán xét thiện ác."

"Dồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!"

"Để bác ấy nói đi, chúng tôi muốn nghe!"

Ngày càng có nhiều người bày tỏ ý kiến ủng hộ.

Những người vừa rồi định rời đi lại đặt đồ đạc xuống, ngồi thẳng người, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

Nam nữ già trẻ, ánh mắt của tất cả đều chăm chú nhìn về phía tôi.

Tôi ngỡ ngàng nhìn họ.

Một dòng cảm xúc nóng ấm từ sâu trong lòng trào dâng, bất ngờ và xúc động.

Khi khóe mắt tôi bất giác nóng lên, trong thoáng chốc tôi cảm thấy như cảnh tượng này đã từng xảy ra trong 56 năm cuộc đời mình.

Thật xa xôi, thật mơ hồ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...