Giá Y Màu Máu
1
1
Giờ lành đã đến.
Giọng xướng lễ cao vút vang vọng khắp hôn đường:
“Tân nhân nhập vị ——”
Thẩm Kính An nắm tay Bạch Nhu Nhi, bước vào giữa đường.
Bạch Nhu Nhi đầu đội phượng trâm, dung nhan như hoa đào, mắt ngời sóng nước, liếc ta một cái đầy khiêu khích và đắc ý.
Ánh nhìn ấy như đang nói:
Những gì ngươi có, ta cũng sẽ có.
Còn những gì ngươi sắp mất, đều sẽ thuộc về ta.
Ta ngay ngắn ngồi tại chủ vị cao đường, thân khoác lễ phục chính thất hầu môn, lưng thẳng như tùng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Mùi máu tanh lan khắp miệng, lại khiến đầu óc ta càng thêm thanh tỉnh.
Ba năm qua, ta vì chàng mà quán xuyến gia nghiệp, phụng dưỡng trưởng bối, ứng đối giao tế, gầy dựng một hầu phủ chỉ có danh hư mà thành chốn hưng vượng.
Ta từng ngỡ, lòng người có thể sưởi ấm.
Cho đến khi chàng gặp được “chân ái” – kỹ nữ thanh lâu trên hoa thuyền, người từng khẽ cười một cái với chàng – Bạch Nhu Nhi.
Vì nàng, chàng tiêu tiền như nước, thậm chí vì cho nàng danh chính ngôn thuận, mà dám nghịch tổ huấn, dùng lễ bình thê nghênh nàng nhập phủ.
Chàng nói:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
“Thư Vi, người ta yêu là Nhu Nhi.
Còn với nàng, chỉ là kính trọng.
Nếu nàng hiểu chuyện, vị trí chủ mẫu hầu phủ vĩnh viễn là của nàng.”
Kính trọng ư?
Nực cười thay.
Chân chính kính trọng, lẽ nào khiến ta trước mắt khách khứa, trở thành trò cười thiên đại?
“Nhất bái thiên địa ——”
Thẩm Kính An cùng Bạch Nhu Nhi sóng vai quay người, đối thiên địa khom mình bái lạy.
Khách khứa bàn tán rì rầm, tiếng tuy nhỏ, nhưng lời nào cũng như dao găm vào lòng:
“Dẫu gì cũng là chính thê, cho dù hầu gia chẳng thích, vị trí này vẫn phải ngồi.”
“Ngồi thì sao chứ? Cũng chỉ là một tấm bài vị sống mà thôi. Ngươi xem cô nương họ Bạch kìa, mắt hầu gia sắp dính chặt vào người nàng rồi.”
“Phải đó, nghe nói đã mang thai, mẫu bằng tử quý, tương lai của hầu phủ, ai biết được sẽ thuộc về ai đây?”
Ta vờ như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ nhìn đôi uyên ương kia.
“Nhị bái cao đường ——”
Hai người bọn họ quay lưng lại, đối diện với ta.
Theo lẽ thường, hẳn là nên hướng về linh vị song thân đã khuất của hắn mà bái lạy.
Thế nhưng để tỏ cái gọi là “tôn trọng” dành cho ta, hắn cố ý sắp xếp để ta ngồi ở đây, nhận một lạy phu thê của hắn và nữ nhân khác.
Đây là sỉ nhục cỡ nào!
Bắt ta tận mắt chứng kiến một nữ nhân khác, cùng trượng phu của ta, hành lễ phu thê.
Ánh mắt Thẩm Kính An mang theo mệnh lệnh, ngầm bảo ta phải an phận.
Khóe môi Bạch Nhu Nhi vẽ nên một độ cong thắng thế.
Thắt lưng nàng ta sắp cúi xuống.
Sắp sửa dùng thân phận bình thê, để củng cố địa vị của nàng trong hầu phủ này.
Ta chậm rãi nâng chén trà bên tay, khẽ khuấy lớp bọt trên mặt nước.
Ngay khoảnh khắc đầu gối hai người vừa chạm đất —
“Thánh chỉ đến ——!”
Một tiếng xướng lanh lảnh, cao vút, như sét đánh giữa trời quang, từ ngoài phủ nổ vang, lập tức át đi mọi âm nhạc tấu lên, khiến cả sảnh đường chết lặng.
Tất cả mọi người, kể cả Thẩm Kính An và Bạch Nhu Nhi, đều cứng đờ tại chỗ.
Đã đến rồi.
Tiếng sét kinh tâm của ta — đã tới.
2
Cánh cổng lớn hầu phủ mở toang.
Một vị tổng quản nội thị diện trắng không râu, mình khoác mãng bào bốn trảo, tay nâng cuộn thánh chỉ sắc vàng, được một đội Kim Ngô vệ hộ tống, oai phong tiến vào.
Chính là Tổng quản Lý, người đắc sủng nhất bên cạnh Thánh thượng.
Phía sau hắn là người của ta – hoặc nên nói, là người của ngoại tổ phủ ta.
Họ khiêng vào từng rương từng hòm được niêm phong cẩn mật – chính là của hồi môn của ta.
Sắc mặt khách khứa trong sảnh đồng loạt đại biến, lập tức rào rào quỳ rạp một mảng, không dám hé răng nửa lời.
Sắc mặt Thẩm Kính An từ đỏ chuyển trắng, rồi từ trắng hóa xanh, hắn vội vã kéo theo Bạch Nhu Nhi còn đang sững sờ, phủ phục xuống đất.
“Thần, Vĩnh An Hầu Thẩm Kính An, cung nghênh thánh chỉ!
Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Ánh mắt Tổng quản Lý như đao sắc, lướt qua người Thẩm Kính An, rồi dừng lại thoáng chốc trên bộ hồng y chói mắt của Bạch Nhu Nhi, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh nhạt khó nhận ra.
Sau đó, hắn xoay người về phía ta.
Trong ánh nhìn kinh hoàng của khắp sảnh, hắn khom người với ta, giọng điệu cực kỳ cung kính:
“Lâm thị, thỉnh đứng dậy.
Thánh thượng có chỉ, người có thể đứng nghe tuyên chiếu.”
Một hòn đá rơi xuống, dấy lên ngàn lớp sóng.
Cả sảnh đều quỳ, chỉ riêng ta đứng.
Đây là vinh quang cỡ nào!
Thẩm Kính An chợt ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và nghi hoặc.
Ta chẳng hề để ý tới hắn, chỉ thản nhiên đứng dậy, hướng về phía hoàng cung xa xa, nhẹ nhàng cúi mình:
“Thần phụ Lâm Thư Vi, tạ ơn thánh ân của bệ hạ.”
Tổng quản Lý gật đầu hài lòng, rồi mới mở cuộn thánh chỉ, hắng giọng, dùng thanh âm vang dội khắp kinh thành, tuyên đọc rành mạch:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Cố Trung Dũng Vệ Quốc Công Lâm Tĩnh Viễn, là khai quốc nguyên huân, có công chống đỡ xã tắc.
Tôn nữ Lâm thị Thư Vi, xuất thân danh môn, hiền lương đức hạnh, phẩm chất cao quý.
Ta tưởng nhớ Vệ Quốc Công vì nước bỏ mình, toàn tộc vì bảo vệ tiên đế mà tử trận sa trường, chỉ còn huyết mạch duy nhất là mẹ nàng, vô cùng cảm khái.
Hôm nay hậu duệ độc nhất của Vệ Quốc Công, lý nên được hưởng vinh quang xứng đáng, để an ủi linh hồn trung liệt nơi suối vàng.”
Vệ Quốc Công!
Trong đám người vang lên tiếng hít sâu kinh hãi.
Thân thể Thẩm Kính An, rõ ràng run rẩy một chút.
Hắn chỉ biết ta xuất thân từ thế gia thư hương xứ Giang Nam, nhưng chẳng hề hay biết, ngoại tổ của ta chính là Trung Dũng Vệ Quốc Công Lâm Tĩnh Viễn – người từng cùng Thái Tổ Hoàng đế khai quốc lập quốc!
Một trung liệt thần thoại, vì che chở tiên đế mà cả tộc chiến tử nơi sa trường, chỉ còn sót lại mẹ ta – một giọt máu duy nhất!
Tổng quản Lý dừng lại một lát, rồi giọng đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
“Vĩnh An Hầu Thẩm Kính An, đức hạnh tổn thất, sủng thiếp diệt thê, xem thường luân thường, khiến hậu nhân công thần phải chịu nhục.
Thật là nỗi nhục của hoàng gia, là sỉ nhục của triều đình!
Ta lấy làm đau xót vô cùng!”
Từng chữ, từng câu, như búa tạ giáng thẳng vào mặt Thẩm Kính An,
Như nện thẳng lên thềm cửa của Vĩnh An Hầu phủ.
Đầu hắn càng cúi thấp hơn, chỉ hận đất không thể nứt ra một khe để chui vào.
Bạch Nhu Nhi đã sớm sắc mặt tái mét, thân thể run như cầy sấy.
Ánh mắt của Tổng quản Lý cuối cùng cũng rơi vào nội dung cốt lõi của chiếu chỉ.
“Ta cảm thông cho tâm nguyện của Lâm thị, nay đặc chuẩn điều nàng thỉnh cầu như sau.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
“Một là, chuẩn cho Lâm thị Thư Vi cùng Vĩnh An Hầu Thẩm Kính An hòa ly, từ nay nam nữ phân minh, mỗi người một ngả, không còn liên hệ.”
Hòa ly!
Hơn nữa, còn là hòa ly do chính Hoàng thượng hạ chỉ!
Thẩm Kính An đột ngột ngẩng đầu, trong mắt toàn là khiếp sợ không dám tin.
Hắn muốn lên tiếng, nhưng ánh mắt lạnh băng của Tổng quản Lý đã lập tức khiến hắn câm nín.
“Hai là, Vĩnh An Hầu phủ phải hoàn trả toàn bộ của hồi môn của Lâm thị đầy đủ không thiếu.
Ngoài ra, vì Thẩm Kính An đức hạnh bất túc, phạt hắn giao nộp một nửa gia sản trong phủ, trao lại cho Lâm thị, làm bồi thường.”
Một nửa gia sản!
Mặt mày Thẩm Kính An hoàn toàn mất sắc, chẳng còn chút máu.
Đó là sản nghiệp ta dốc lòng vun vén suốt ba năm vì hắn, nay, phải chính tay giao trả phân nửa về tay ta.
Song, đó vẫn chưa phải là hết.
Giọng Tổng quản Lý bỗng dâng cao, vang rền như chuông đồng, mang theo uy nghiêm tối thượng:
“Ba là, để biểu dương công lao của Vệ Quốc Công, an ủi linh hồn trung liệt nơi chín suối, đặc sắc phong Lâm thị Thư Vi làm ‘Chiêu Hoa Quận chúa’.
Ban cho phủ đệ Quận chúa một tòa, phong thực ấp tám trăm hộ, hưởng vinh sủng ngang hàng Quận chúa nhất phẩm.
Khâm thử ——!”
Chiêu Hoa Quận chúa!
Quận chúa nhất phẩm!
Cả hôn đường rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Tựa như kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Mọi ánh mắt đều như nhìn thần thánh mà dõi về phía ta.
Từ một Hầu phu nhân sắp bị bình thê đè đầu cưỡi cổ,
Đến một Quận chúa quyền cao, tay nắm thực ấp, thân phận tôn quý.
Chỉ cách nhau… một đạo thánh chỉ.
Ta chầm chậm bước tới trước mặt Tổng quản Lý, hai tay nâng cao quá đầu:
“Thần nữ Lâm Thư Vi, lĩnh chỉ tạ ân.”
Tiếp nhận cuộn thánh chỉ nặng trĩu trong tay, ta xoay người, nhìn về phía Thẩm Kính An đang quỳ dưới đất.
Hắn đang ngơ ngác nhìn ta, trong mắt là hối hận, chấn kinh, không cam lòng, cùng một tia… ngay cả chính hắn cũng chưa nhận ra — sợ hãi.
Thứ hắn đánh mất, không chỉ là một thê tử.
Hắn đánh mất, là một bậc thang đưa hắn bước lên chín tầng mây.
Mà chính tay hắn, đã đá đổ nó.
Ta bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống.
“Hầu gia,” ta cất giọng, thanh âm bình lặng như nước giếng sâu, “à, không đúng rồi.”
Ta mỉm cười, nụ cười lạnh như sương tuyết đầu mùa.
“Thẩm Kính An, ngươi với ta giờ đây, đã là quân thần khác vị.”
“Thấy ta, cớ sao không quỳ?”
3
Thân thể Thẩm Kính An cứng như sắt đá.
Môi hắn mấp máy, nhưng không thốt ra nổi một chữ.
Quỳ?
Bắt hắn quỳ trước một nữ nhân,
Người mà một khắc trước còn là thê tử của hắn,
Người mà hắn từng tùy ý răn dạy, ban phát “thương hại”,
Giờ đây, lại phải hành lễ quân thần?
Sĩ diện của hắn, kiêu ngạo của hắn, trong khoảnh khắc này, bị ta giẫm nát dưới gót chân.
Bốn bề khách khứa, không ai dám lên tiếng,
Song ánh mắt ai nấy đều lén liếc nhìn cảnh tượng trào phúng trước mắt.
Tổng quản Lý đứng một bên, tay cầm phất trần, thần sắc ung dung thản nhiên, chẳng hề có ý ra tay giải vây.
Bởi vì đây là thể diện mà bệ hạ ban cho Chiêu Hoa Quận chúa —
Ai dám quấy nhiễu?
“Quận… Quận chúa…”
Cuối cùng Thẩm Kính An cũng từ kẽ răng khô khốc ép ra được hai chữ, giọng nói khàn khàn,
“Thư Vi… không, Quận chúa… chuyện này, nhất định là… có điều hiểu lầm…”
“Hiểu lầm ư?”
Ta khẽ cười thành tiếng.
“Hầu gia nói là, việc ngài nâng bình thê nhập môn là hiểu lầm?
Hay việc ngài để ta chịu nhục trước công chúng cũng là hiểu lầm?”
Ta cúi người, dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe, từng chữ từng câu:
“Thẩm Kính An, ngươi sai lầm lớn nhất… là tưởng rằng ta, Lâm Thư Vi, không rời khỏi Vĩnh An Hầu phủ thì sống không nổi.”
“Ngươi cho rằng điều ta truy cầu, chẳng qua là danh phận Hầu phu nhân.”
“Ngươi sai rồi.”
“Điều ta muốn, từ đầu đến cuối… chỉ là hai chữ: công đạo.”
Nói xong, ta đứng thẳng người, không thèm liếc nhìn hắn thêm một lần.
Ta quay sang quản sự phủ ngoại tổ, phân phó:
“Vương bá, kiểm đếm lại toàn bộ của hồi môn.
Tất cả những gì ta mang đến, dù chỉ một cây kim, một sợi chỉ, cũng không được thiếu.
Thánh chỉ đã nói rõ, Hầu phủ còn phải bồi thường cho ta một nửa gia sản.
Phiền Hầu gia, mở kho ngay bây giờ đi.”
Vương bá cúi người nhận lệnh, lập tức dẫn người đến kho phủ.
Người hầu trong phủ, chẳng ai dám ngăn cản.
Sắc mặt Thẩm Kính An lúc đỏ lúc trắng, biến ảo liên hồi.
Bạch Nhu Nhi thì mềm nhũn trên mặt đất, nước mắt đầm đìa, đáng thương vô cùng, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Hầu gia… Hầu gia, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Còn… còn hài tử của chúng ta…”
Nhưng giờ phút này, Thẩm Kính An nào còn tâm trí để ý tới nàng.
Hắn bật dậy, vội lao đến trước mặt ta, định chộp lấy tay ta.
“Thư Vi! Nghe ta giải thích! Ta thật không biết! Ta hoàn toàn không biết thân phận của nàng… Ta…”
“Vô lễ!”
Tổng quản Lý quát lớn một tiếng, sắc như kiếm bén.
Tức thì, đám Kim Ngô Vệ phía sau đồng loạt rút đao khỏi vỏ, ánh đao lạnh lẽo chỉ thẳng vào Thẩm Kính An.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
“Trước mặt Chiêu Hoa Quận chúa, sao dám vô lễ lôi kéo?
Thẩm Kính An, ngươi muốn kháng chỉ sao?!”
Thẩm Kính An bị ánh đao lạnh bức lui một bước, sắc mặt tái xanh.
Ta nhìn hắn, giọng lạnh nhạt như băng sương tháng chạp:
“Thẩm Kính An, từ hôm nay trở đi, giữa ta và ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cái trò giả nhân giả nghĩa của ngươi, chỉ khiến người ta buồn nôn.”
Ánh mắt ta lướt qua hắn, rơi vào người nữ tử đang run rẩy phía sau.
“Còn ngươi,”
Ta nhìn thẳng Bạch Nhu Nhi, nói từng lời rõ ràng:
“Chúc mừng ngươi, tâm nguyện đã thành.”
“Từ nay về sau, Hầu phủ này… sẽ không còn người tên Lâm Thư Vi nữa.”
“Ngươi sẽ là nữ chủ nhân duy nhất của nơi đây.”
“Chỉ là…”
“Không biết một Hầu gia vừa bị Thánh thượng chỉ trích ngay trước mặt văn võ bá quan, đức hạnh bất túc,”
“Cùng một phủ đệ đã bị vét đi một nửa gia sản,”
“Ngươi – vị tân phu nhân kia, còn có thể yên ổn mà ở được mấy ngày?”
Sắc mặt Bạch Nhu Nhi trong nháy mắt không còn giọt máu.
Phải rồi… nàng thắng.
Nhưng cái mà nàng thắng, là một trượng phu tiếng xấu đầy người, và một gia sản tan hoang.
Còn ta, mang đi tất cả những gì thuộc về mình, lại còn lấy thêm phân nửa của họ.
Sau khi kiểm tra hoàn tất, Vương bá trở lại bẩm báo:
“Mọi thứ đều đủ, không sai không thiếu.”
Ta khẽ gật đầu, không do dự xoay người rời đi.
“Thư Vi!”
Sau lưng vang lên tiếng gào tuyệt vọng của Thẩm Kính An:
“Thư Vi! Nàng thực sự tuyệt tình như thế sao?!
Ba năm vợ chồng, nàng không chút lưu luyến?”
Chân ta không hề dừng lại.
“Tình nghĩa ư?”
Ta không ngoảnh đầu, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh như sắt.
“Ngay khoảnh khắc ngươi quyết định nâng bình thê nhập phủ,”
“Tình nghĩa giữa ta và ngươi… chính tay ngươi đã chặt đứt.”
“Thẩm Kính An, tự lo lấy thân.”
Ta bước lên xe ngựa của Quận chúa phủ.
Tấm rèm xe nặng nề rủ xuống, che khuất tất cả những gì phía sau.
Ta không nhìn sắc mặt hối hận của Thẩm Kính An.
Không nhìn ánh mắt khiếp sợ lẫn hâm mộ của bao kẻ trong sảnh.
Lại càng không nhìn cái hôn lễ lố bịch đã bị một đạo thánh chỉ phá tan.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, rời khỏi nơi từng giam cầm ta suốt ba năm.
Hôm nay, kinh thành nắng đẹp, trời quang vạn dặm.
Ta — Lâm Thư Vi, không…
Chiêu Hoa Quận chúa,đã tái sinh.