Đèn Lồng Không Gió Cũng Lay
1
Đêm trước tiệc đầy tháng của nhi tử, ta ở thư phòng của phu quân tìm thấy một bức họa đã ngả vàng.
Trong tranh là dung nhan của một nữ tử dịu dàng xinh đẹp, từng nét bút tinh tế, hiển nhiên là vẽ với cả tấm lòng.
Góc bức họa đã mòn nhẵn, ắt hẳn là do bị vuốt ve nhiều lần.
Ta đem bức họa đặt lên thư án, hướng hắn đòi một lời giải thích.
Ánh mắt hắn chạm đến bức họa thì chợt sững sờ, giọng nghẹn lại:
“Chuyện đã qua rồi, nay ta với nàng đã thành thân, còn có hài tử, nàng hà tất phải chấp nhặt làm gì?”
Phải rồi, phu thê bảy năm, hài tử cũng đầy tháng, ta còn bận tâm làm chi?
Hôm sau, tiệc đầy tháng, khách khứa đông đúc.
Nữ tử trong tranh bỗng xuất hiện nơi cửa lớn.
Chỉ một cái liếc nhìn, chén rượu trong tay phu quân đã rơi vỡ tan tành.
Khi nàng xoay người rời đi, hắn lại lảo đảo đuổi theo, đến mức vạt áo vướng vào chân đèn làm đổ cả giá nến cũng không hay.
Ta vội ngăn hắn, nhắc rằng hôm nay là tiệc đầy tháng của hài tử, phu thân không thể vắng mặt.
Nhưng hắn còn chưa để ta nói hết câu, đã đuổi theo bóng người kia mà đi mất.
1
Tiếng hài tử khóc, tiếng khách khứa xì xào, tiếng phụ mẫu hai bên lo lắng, tất thảy đều ùa vào tai ta.
Trước mắt ta từng đợt tối sầm, nhưng ta vẫn ngẩng cao đầu, mỉm cười đón tiếp mọi người vào chỗ ngồi, phân phó nha hoàn, bà tử dọn lại món ăn, châm lại rượu.
Bà bà nắm tay ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài:
“Hài tử à, ủy khuất cho con rồi.”
Ta khẽ lắc đầu, gượng gạo nở nụ cười.
Yến tiệc cuối cùng cũng tàn.
Ánh mắt thương hại hay dò xét của khách nhân dần rời xa.
Bốn phía đèn nến lay động, chỉ còn ta ngồi một mình nơi sảnh đường vắng vẻ.
Phu thê bảy năm, từ khi còn trẻ nồng tình cho đến nay con thơ quấn quýt, ta không tin hắn lại dễ dàng buông bỏ như thế.
Phải chăng… hắn có nỗi khổ khó nói?
Hay là… nữ tử kia từng cứu mạng hắn?
Ta siết chặt khăn tay, lòng trào dâng trăm mối suy tư, cuối cùng vẫn quyết định—
Đợi hắn trở về, phải hỏi cho rõ ràng.
Lúc ấy, vú nuôi bế hài nhi đến, khẽ hỏi:
“Phu nhân, tiểu thiếu gia khóc dữ lắm, e là đói rồi.”
Ta đưa tay đón lấy con, tiểu hài tử trong lòng ta nấc lên từng hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ta cúi đầu hôn nhẹ trán con, nhưng nước mắt lại không kìm được rơi xuống, nhỏ vào tã lót của con.
Canh ba, ngoài cửa rốt cuộc vang lên tiếng bước chân.
Thẩm Vân Chu đẩy cửa bước vào, áo quần xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, trong mắt vẫn còn nét hoảng hốt chưa tan.
Thấy ta chưa ngủ, hắn khựng lại một chút, giọng khàn khàn hỏi:
“…Nàng vẫn chưa nghỉ sao?”
Ta không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn cho ta một lời giải thích.
Hắn bước đến gần, ánh mắt nhìn ta mang chút áy náy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Hồi lâu, cuối cùng hắn cũng mở lời.
“A Ninh, ta muốn… nạp Lâm Uyển vào phủ, làm bình thê.”
Tay ta không kìm được mà run rẩy, hài tử trong lòng dường như cảm nhận được bất an, bỗng òa khóc, khuôn mặt nhỏ đỏ gay.
Ta vội vỗ về con, thì lại nghe hắn nói tiếp:
“Nàng thuở nhỏ đã quen biết với ta, chỉ tiếc gia môn phản đối, hai bên đành đoạn bị chia lìa.
Về sau, nàng gả cho một thương nhân phú quý, nào ngờ kẻ ấy đối xử tệ bạc…
Năm ngoái lâm bệnh qua đời, nhà chồng vì nàng không có con nối dõi nên đã đuổi nàng ra khỏi cửa.”
Hắn ngưng lời, trong mắt hiện lên nỗi xót xa:
“Nay nàng cô đơn lẻ bóng, ta không thể làm ngơ.”
Ta lặng lẽ lắng nghe, tim như bị dao cùn cắt từng nhát.
Hắn nhớ rõ Lâm Uyển sống không tốt, nhớ rõ nàng bơ vơ không nơi nương tựa, nhớ rõ phải che chở cho nàng.
Duy chỉ quên mất, hôm nay là tiệc đầy tháng của con ta và hắn.
Hắn vì nàng mà bỏ mặc cả sảnh đầy khách, bỏ mặc ta đối diện những ánh mắt thương hại lẫn giễu cợt.
Hắn trở về, không hỏi một lời về hài tử, không giải thích nửa câu vì sao thất lễ.
Thậm chí… chẳng hề nghĩ đến việc phụ thân vắng mặt trong yến tiệc sinh thần của con trai sẽ khiến người ta dị nghị thế nào.
Trong mắt hắn, chỉ có nỗi khổ của Lâm Uyển, mà chẳng thấy được nỗi đau của ta và hài tử.
Ta khẽ mở miệng, thanh âm bình tĩnh đến lạ:
“Vậy… chàng là muốn ta cho phép nàng vào phủ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt phức tạp, song không chút do dự:
“Phải.”
Ngừng một lát, hắn lại nói:
“Chuyện này nàng biết rõ, không có lời đồng ý của nàng, nàng ấy không thể nhập môn.”
Ta bỗng bật cười.
Bảy năm trước, ngày hắn cưới ta,
Trước mặt tỷ tỷ ta — cũng chính là hoàng hậu đương triều, hắn từng thề rằng cả đời này chỉ có một mình ta.
Tỷ tỷ từng vuốt tóc ta, nói với hắn:
“Thẩm Vân Chu, nếu ngươi phụ muội ta, chính là khi quân phạm thượng.”
Hắn quỳ ngay ngắn, từng chữ vang vọng:
“Thần đời này tuyệt không phụ A Ninh.”
Thế mà hôm nay, hắn lại muốn ta tự tay phá đi lời thề ấy.
Thấy ta chẳng nói gì, hắn nắm vội tay ta, sốt ruột nói:
“A Ninh, nàng yên tâm, để Uyển nương nhập phủ chỉ là vì ta áy náy với nàng ấy.
Ta và nàng bảy năm phu thê, tâm ý của ta đối với nàng tuyệt đối chưa từng đổi thay.”
Chưa từng đổi thay?
Nếu thực sự chưa từng đổi thay, hôm nay hắn đã chẳng bỏ yến tiệc mà đi.
Nếu thực sự chưa từng đổi thay, hôm nay hắn đã chẳng mở miệng đòi cưới Lâm Uyển.