Cô Bạn Cùng Phòng Trà Xanh

Chương 1



1.

Trong bữa ăn, khi tôi đang thoải mái chỉ huy bạn trai bóc tôm giúp mình, bạn cùng phòng đột nhiên buông một câu:
"Đường Duyệt, tôi thấy cậu không xứng với bạn trai mình chút nào."

Tôi sững người, quay sang nhìn cô ta.

Trương Tĩnh cong môi, nở một nụ cười khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi đầy khiêu khích.

"Cậu đang đùa đấy à?" Tôi nhíu mày.

"Không hề."

Cô ta quay sang bạn trai tôi, giọng nói mang theo chút ngưỡng mộ lố bịch:
"Anh Tống đẹp trai thế này, học giỏi, lại còn biết quan tâm người khác nữa."

"Còn cậu thì ngoại hình cũng bình thường, thành tích chẳng có gì nổi bật, lại còn bắt anh ấy bóc tôm cho. Đúng là làm màu!"

Giọng điệu của cô ta nghe như đùa cợt, nhưng tôi không sao phân biệt được cô ta đang nói thật hay chỉ cố tình trêu tức.

Tôi còn chưa kịp đáp lời, bạn trai tôi đã lên tiếng:

"Đường Duyệt rất xinh đẹp, đội người mẫu không phải tuyển đại. Thành tích của cô ấy cũng không tệ, từng nhận học bổng đấy. Tôi thấy cô ấy rất tuyệt, chẳng có gì là làm màu cả. Phiền cô đừng nói thế."

Trương Tĩnh thoáng ngẩn ra, rồi cười gượng:
"Anh Tống, em chỉ đang đùa với Đường Duyệt thôi mà. Bọn em thân thiết lắm, cô ấy sẽ không để bụng đâu, đúng không Đường Duyệt?"

Cô ta nói vậy, khiến tôi nếu phản bác sẽ hóa ra nhỏ nhen, khó chịu.

Không khí bỗng trở nên lúng túng, một bạn cùng phòng khác vội cười nói xen vào:
"Đúng vậy, Duyệt Duyệt rất tốt. Anh Tống, anh đúng là có phúc!"

Cả bàn bật cười hùa theo, tiếp tục bữa ăn.

Thế nhưng tôi vẫn thấy khó chịu, bởi ánh mắt của Trương Tĩnh cứ dính chặt lấy mặt Tống Lễ Tu suốt cả bữa, không thèm che giấu chút nào.

Chuyện này bắt nguồn từ lần tôi đăng ảnh chụp chung với Tống Lễ Tu lên mạng xã hội.

Trương Tĩnh khi đó đã la lên:
"Ôi trời, cậu chỉnh ảnh quá tay rồi đấy! Làm bạn trai cậu đẹp như minh tinh luôn, Đường Duyệt, cậu đúng là hám danh!"

Bạn cùng phòng khác không chịu nổi, liền phản bác:
"Đây là ảnh gốc chụp đẹp thôi. Anh Tống là ‘hot boy’ khoa Công nghệ Thông tin mà, từng được chọn làm người mẫu quảng cáo tuyển sinh đấy!"

Trương Tĩnh khựng lại, gượng cười:
"Đẹp thế này, chắc là kiểu sát gái nhỉ? Cậu nên cẩn thận, kẻo bị người ta chơi đùa đấy."

Nghe đến đó, tôi không nhịn được nữa:
"Anh ấy rất tốt. Cậu không quen anh ấy, đừng nói lung tung."

"Thế thì càng phải kiểm tra chứ! Cậu bảo bạn trai cậu mời bọn tôi đi ăn đi, xem có đúng là người tốt không!"

Dù rất muốn nói "Liên quan gì đến cậu?", tôi vẫn nhịn vì trước đó hai bạn cùng phòng từng được bạn trai mời ăn khi công khai yêu đương. Tôi đành gật đầu đồng ý, dù trong lòng không thoải mái.

Ai ngờ đến tối, Trương Tĩnh gửi hàng loạt đường link nhà hàng vào nhóm, toàn chỗ đắt đỏ, giá thấp nhất cũng 800 tệ một người, thậm chí có nơi lên đến 2000 tệ.

"Đường Duyệt, cậu chọn đi. Tôi thấy mấy chỗ này ổn."

Bốn người cùng tôi và Tống Lễ Tu, vị chi 12.000 tệ. Thật sự quá lố!

Tôi còn chưa lên tiếng, Vương Triệu Linh đã vặn lại:
"Đắt quá đấy. Trước giờ toàn ăn Haidilao, tiêu chuẩn này cao quá rồi."

Trương Tĩnh bĩu môi:
"Nghe nói nhà Tống Lễ Tu giàu lắm, làm chuỗi khách sạn lớn cơ mà. Đường Duyệt sắp gả vào nhà giàu rồi, cậu lo gì?"

Tôi nghe mà chỉ muốn lật bàn ngay lập tức.

"Được rồi," tôi nói, "tôi đã chọn xong. Nhà bạn của anh ấy có biệt thự chuyên tổ chức tiệc, giá ưu đãi 300 tệ một người. Chúng ta sẽ đến đó."

"Cậu keo kiệt thế Đường Duyệt! Bạn trai cậu giàu như vậy mà chỉ mời bọn tôi bữa rẻ mạt thế à? Khinh bọn tôi đấy hả?"

"Cậu nói chuyện thật khó nghe," một bạn cùng phòng khác bênh tôi, "mức giá này đâu có thấp? Cậu nghĩ nhà mình là gì mà đòi hỏi cao thế?"

Không kiềm được, tôi châm chọc lại:
"Có lẽ tôi chưa quen tiêu chuẩn cao. Hay cậu mời bọn tôi đi, cho chúng tôi mở mang?"

"Tôi việc gì phải mời các cậu!"

"Có nghĩa là cậu coi thường chúng tôi, không dám mời bọn tôi ăn một bữa ra trò?" Tôi bật lại.

Trương Tĩnh thấy chẳng ai đứng về phía mình, liền xụ mặt lẩm bẩm:
"Tôi chỉ nói một câu thôi mà, cần gì làm quá lên? Không đi thì thôi, ai thèm chứ."

Tôi không để ý cô ta, xoay người ngủ luôn.

02

Tôi tưởng sau hôm đó, Trương Tĩnh sẽ không đi nữa.

Nào ngờ đến thứ Bảy, cô ta lại lẽo đẽo đi theo, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vì còn phải sống chung ba năm, tôi không muốn làm căng, nên không nói gì.

Nhưng vừa xuống dưới lầu, thấy chiếc Land Rover của Tống Lễ Tu, ánh mắt cô ta lập tức sáng rực!

"Đường Duyệt, bạn trai cậu đẹp trai quá!"

Cô ta điên cuồng lắc tay tôi:
"Chiếc xe này chắc hơn hai triệu đúng không? Oa, sướng thật!"

Không thèm đợi tôi trả lời, cô ta đã tự tiện bước tới bắt tay Tống Lễ Tu:
"Anh Tống, chào anh! Em là Trương Tĩnh, bạn thân của Đường Duyệt!"

Tôi không thể nhịn được nữa.

Trương Tĩnh nắm tay Tống Lễ Tu mãi không chịu buông, đến khi anh ấy hơi lùi lại một bước, cô ta mới miễn cưỡng thả ra.

"Lên xe đi." Anh ấy lảng sang chuyện khác.

Tôi gật đầu, định mở cửa xe thì Trương Tĩnh bất ngờ lao tới từ phía sau, vượt qua tôi, giật cửa xe ra trước.

Vừa trèo lên ghế phụ cô ta vừa cười nói:
"Tôi chưa từng ngồi chiếc xe nào đắt thế này, để tôi trải nghiệm cảm giác ngồi ghế trước một chút. Đường Duyệt, chúng ta thân thế mà, cậu không để bụng chứ?"

Tôi nắm lấy tay cô ta, lạnh giọng:
"Tôi để bụng."

"Chỗ ghế phụ của bạn trai tôi chỉ dành cho tôi ngồi. Làm ơn xuống xe đi."

Sắc mặt Trương Tĩnh lập tức cứng đờ:
"Không đến mức ấy chứ Đường Duyệt, chỉ là cái ghế phụ thôi mà! Cậu xem mấy bài 'cô vợ nhỏ' trên mạng nhiều quá rồi phải không? Cái gì mà 'ghế phụ của bạn trai chỉ có tôi được ngồi', cậu bình thường một chút đi, OK?"

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh đáp:
"Đúng, đến mức ấy đấy. Nếu cậu thấy khó chịu, thì đừng đi cùng chúng tôi. Tôi rất OK."

Thấy tôi không nhượng bộ, cô ta bực bội bước xuống, đóng mạnh cửa xe, rồi lẩm bẩm:
"Ai thèm chứ, làm như người khác chưa từng thấy xe sang vậy."

Tôi cười nhạt:
"Không thèm thì đừng đi."

Cô ta cuối cùng cũng im lặng, không nói gì thêm.

Tại địa điểm tụ họp, mọi người lần lượt làm quen, sau đó tìm chỗ ngồi trong phòng khách.

Trương Tĩnh lập tức chọn vị trí bên cạnh Tống Lễ Tu.

Anh ấy chẳng buồn để ý, đứng dậy đi thẳng tới ngồi cạnh tôi.

Sắc mặt Trương Tĩnh trông khó coi hẳn, cuối cùng cũng chịu im lặng mà ngồi ăn.

Tôi nghĩ thế là xong, nhưng không ngờ cô ta lại mở miệng nói thẳng trước mặt Tống Lễ Tu rằng tôi không xứng với anh ấy.

Đến đây, tôi thật sự muốn bùng nổ, nhưng nghĩ đến việc Tống Lễ Tu còn mang theo nhóm bạn cùng phòng của anh ấy, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu trong lần gặp đầu tiên, nên đành nhịn.

Có lẽ vì Tống Lễ Tu đã lên tiếng, Trương Tĩnh yên tĩnh được một lúc.

Nhưng khi câu chuyện chuyển sang chủ đề Tống Lễ Tu thích xe mô tô, mắt cô ta lại sáng rực:
"Ôi thật trùng hợp quá anh Tống! Em cũng thích xe mô tô lắm!"

Tống Lễ Tu hơi ngạc nhiên, lịch sự đáp:
"Vậy à?"

Cô ta như tìm được cớ để thao thao bất tuyệt:
"Đúng thế! Em thấy đi xe mô tô cực kỳ ngầu luôn!"

Rồi làm ra vẻ e ngại:
"Nhưng con gái mà thích thứ này có kỳ lạ không nhỉ?"

Một bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu thật thà nói:
"Có gì kỳ lạ đâu?"

"Thì, con gái thích thứ này hiếm lắm mà. Đường Duyệt không hứng thú gì với mấy cái này đâu."

Nghe câu đó, tôi không nhịn được nữa.

Đây chính là đỉnh cao của kiểu ‘trà xanh’, giả bộ thánh thiện, làm ra vẻ đặc biệt.

Người bạn kia vẫn còn ngây ngốc nói:
"Không phải đâu, tôi quen nhiều bạn nữ cũng thích lắm. Cô đừng suy nghĩ nhiều."

Tôi lạnh lùng đáp:
"Cô có phải đang muốn nói rằng: 'Mọi người nhìn tôi đi, tôi đặc biệt lắm, không giả tạo, hoàn toàn khác với mấy cô gái khác' không?"

Có cần phải lòng vòng như thế không?"

Sắc mặt Trương Tĩnh khẽ thay đổi, giả vờ đáng thương:
"Tôi đâu có nói thế. Chỉ là sở thích của tôi hơi lạ, sợ mọi người thấy kỳ thôi mà!"

"Còn cậu, Đường Duyệt, bản thân không có sở thích chung với anh Tống, cũng không cần nói móc tôi chứ?!"

Tôi tức đến mức mắt tối sầm lại. Trước đây Trương Tĩnh đã rất “trà xanh”, nhưng vì cô ta chưa động đến tôi nên tôi không quan tâm.
Không ngờ cô ta lại quá đáng đến mức này!

Các bạn cùng phòng thấy tôi sắp nổi điên, vội khuyên Trương Tĩnh:
"Cậu nói ít lại đi!"

Tống Lễ Tu cũng cau mày:
"Tôi nghĩ có sở thích giống nhau hay không không quan trọng. Chỉ cần thích là được."

Trương Tĩnh bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Trong nửa buổi còn lại, có lẽ thấy mọi người bắt đầu khó chịu với mình, cô ta cuối cùng cũng im lặng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ sau bữa ăn, lúc không có ai xung quanh, cô ta lại hỏi tôi:
"Đường Duyệt, cho tôi xin WeChat của anh Tống với?"

Tôi nhíu mày:
"Cậu hỏi để làm gì?"

1.

Trong bữa ăn, khi tôi đang thoải mái chỉ huy bạn trai bóc tôm giúp mình, bạn cùng phòng đột nhiên buông một câu:
"Đường Duyệt, tôi thấy cậu không xứng với bạn trai mình chút nào."

Tôi sững người, quay sang nhìn cô ta.

Trương Tĩnh cong môi, nở một nụ cười khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi đầy khiêu khích.

"Cậu đang đùa đấy à?" Tôi nhíu mày.

"Không hề."

Cô ta quay sang bạn trai tôi, giọng nói mang theo chút ngưỡng mộ lố bịch:
"Anh Tống đẹp trai thế này, học giỏi, lại còn biết quan tâm người khác nữa."

"Còn cậu thì ngoại hình cũng bình thường, thành tích chẳng có gì nổi bật, lại còn bắt anh ấy bóc tôm cho. Đúng là làm màu!"

Giọng điệu của cô ta nghe như đùa cợt, nhưng tôi không sao phân biệt được cô ta đang nói thật hay chỉ cố tình trêu tức.

Tôi còn chưa kịp đáp lời, bạn trai tôi đã lên tiếng:

"Đường Duyệt rất xinh đẹp, đội người mẫu không phải tuyển đại. Thành tích của cô ấy cũng không tệ, từng nhận học bổng đấy. Tôi thấy cô ấy rất tuyệt, chẳng có gì là làm màu cả. Phiền cô đừng nói thế."

Trương Tĩnh thoáng ngẩn ra, rồi cười gượng:
"Anh Tống, em chỉ đang đùa với Đường Duyệt thôi mà. Bọn em thân thiết lắm, cô ấy sẽ không để bụng đâu, đúng không Đường Duyệt?"

Cô ta nói vậy, khiến tôi nếu phản bác sẽ hóa ra nhỏ nhen, khó chịu.

Không khí bỗng trở nên lúng túng, một bạn cùng phòng khác vội cười nói xen vào:
"Đúng vậy, Duyệt Duyệt rất tốt. Anh Tống, anh đúng là có phúc!"

Cả bàn bật cười hùa theo, tiếp tục bữa ăn.

Thế nhưng tôi vẫn thấy khó chịu, bởi ánh mắt của Trương Tĩnh cứ dính chặt lấy mặt Tống Lễ Tu suốt cả bữa, không thèm che giấu chút nào.

Chuyện này bắt nguồn từ lần tôi đăng ảnh chụp chung với Tống Lễ Tu lên mạng xã hội.

Trương Tĩnh khi đó đã la lên:
"Ôi trời, cậu chỉnh ảnh quá tay rồi đấy! Làm bạn trai cậu đẹp như minh tinh luôn, Đường Duyệt, cậu đúng là hám danh!"

Bạn cùng phòng khác không chịu nổi, liền phản bác:
"Đây là ảnh gốc chụp đẹp thôi. Anh Tống là ‘hot boy’ khoa Công nghệ Thông tin mà, từng được chọn làm người mẫu quảng cáo tuyển sinh đấy!"

Trương Tĩnh khựng lại, gượng cười:
"Đẹp thế này, chắc là kiểu sát gái nhỉ? Cậu nên cẩn thận, kẻo bị người ta chơi đùa đấy."

Nghe đến đó, tôi không nhịn được nữa:
"Anh ấy rất tốt. Cậu không quen anh ấy, đừng nói lung tung."

"Thế thì càng phải kiểm tra chứ! Cậu bảo bạn trai cậu mời bọn tôi đi ăn đi, xem có đúng là người tốt không!"

Dù rất muốn nói "Liên quan gì đến cậu?", tôi vẫn nhịn vì trước đó hai bạn cùng phòng từng được bạn trai mời ăn khi công khai yêu đương. Tôi đành gật đầu đồng ý, dù trong lòng không thoải mái.

Ai ngờ đến tối, Trương Tĩnh gửi hàng loạt đường link nhà hàng vào nhóm, toàn chỗ đắt đỏ, giá thấp nhất cũng 800 tệ một người, thậm chí có nơi lên đến 2000 tệ.

"Đường Duyệt, cậu chọn đi. Tôi thấy mấy chỗ này ổn."

Bốn người cùng tôi và Tống Lễ Tu, vị chi 12.000 tệ. Thật sự quá lố!

Tôi còn chưa lên tiếng, Vương Triệu Linh đã vặn lại:
"Đắt quá đấy. Trước giờ toàn ăn Haidilao, tiêu chuẩn này cao quá rồi."

Trương Tĩnh bĩu môi:
"Nghe nói nhà Tống Lễ Tu giàu lắm, làm chuỗi khách sạn lớn cơ mà. Đường Duyệt sắp gả vào nhà giàu rồi, cậu lo gì?"

Tôi nghe mà chỉ muốn lật bàn ngay lập tức.

"Được rồi," tôi nói, "tôi đã chọn xong. Nhà bạn của anh ấy có biệt thự chuyên tổ chức tiệc, giá ưu đãi 300 tệ một người. Chúng ta sẽ đến đó."

"Cậu keo kiệt thế Đường Duyệt! Bạn trai cậu giàu như vậy mà chỉ mời bọn tôi bữa rẻ mạt thế à? Khinh bọn tôi đấy hả?"

"Cậu nói chuyện thật khó nghe," một bạn cùng phòng khác bênh tôi, "mức giá này đâu có thấp? Cậu nghĩ nhà mình là gì mà đòi hỏi cao thế?"

Không kiềm được, tôi châm chọc lại:
"Có lẽ tôi chưa quen tiêu chuẩn cao. Hay cậu mời bọn tôi đi, cho chúng tôi mở mang?"

"Tôi việc gì phải mời các cậu!"

"Có nghĩa là cậu coi thường chúng tôi, không dám mời bọn tôi ăn một bữa ra trò?" Tôi bật lại.

Trương Tĩnh thấy chẳng ai đứng về phía mình, liền xụ mặt lẩm bẩm:
"Tôi chỉ nói một câu thôi mà, cần gì làm quá lên? Không đi thì thôi, ai thèm chứ."

Tôi không để ý cô ta, xoay người ngủ luôn.

02

Tôi tưởng sau hôm đó, Trương Tĩnh sẽ không đi nữa.

Nào ngờ đến thứ Bảy, cô ta lại lẽo đẽo đi theo, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vì còn phải sống chung ba năm, tôi không muốn làm căng, nên không nói gì.

Nhưng vừa xuống dưới lầu, thấy chiếc Land Rover của Tống Lễ Tu, ánh mắt cô ta lập tức sáng rực!

"Đường Duyệt, bạn trai cậu đẹp trai quá!"

Cô ta điên cuồng lắc tay tôi:
"Chiếc xe này chắc hơn hai triệu đúng không? Oa, sướng thật!"

Không thèm đợi tôi trả lời, cô ta đã tự tiện bước tới bắt tay Tống Lễ Tu:
"Anh Tống, chào anh! Em là Trương Tĩnh, bạn thân của Đường Duyệt!"

Tôi không thể nhịn được nữa.

Trương Tĩnh nắm tay Tống Lễ Tu mãi không chịu buông, đến khi anh ấy hơi lùi lại một bước, cô ta mới miễn cưỡng thả ra.

"Lên xe đi." Anh ấy lảng sang chuyện khác.

Tôi gật đầu, định mở cửa xe thì Trương Tĩnh bất ngờ lao tới từ phía sau, vượt qua tôi, giật cửa xe ra trước.

Vừa trèo lên ghế phụ cô ta vừa cười nói:
"Tôi chưa từng ngồi chiếc xe nào đắt thế này, để tôi trải nghiệm cảm giác ngồi ghế trước một chút. Đường Duyệt, chúng ta thân thế mà, cậu không để bụng chứ?"

Tôi nắm lấy tay cô ta, lạnh giọng:
"Tôi để bụng."

"Chỗ ghế phụ của bạn trai tôi chỉ dành cho tôi ngồi. Làm ơn xuống xe đi."

Sắc mặt Trương Tĩnh lập tức cứng đờ:
"Không đến mức ấy chứ Đường Duyệt, chỉ là cái ghế phụ thôi mà! Cậu xem mấy bài 'cô vợ nhỏ' trên mạng nhiều quá rồi phải không? Cái gì mà 'ghế phụ của bạn trai chỉ có tôi được ngồi', cậu bình thường một chút đi, OK?"

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh đáp:
"Đúng, đến mức ấy đấy. Nếu cậu thấy khó chịu, thì đừng đi cùng chúng tôi. Tôi rất OK."

Thấy tôi không nhượng bộ, cô ta bực bội bước xuống, đóng mạnh cửa xe, rồi lẩm bẩm:
"Ai thèm chứ, làm như người khác chưa từng thấy xe sang vậy."

Tôi cười nhạt:
"Không thèm thì đừng đi."

Cô ta cuối cùng cũng im lặng, không nói gì thêm.

Tại địa điểm tụ họp, mọi người lần lượt làm quen, sau đó tìm chỗ ngồi trong phòng khách.

Trương Tĩnh lập tức chọn vị trí bên cạnh Tống Lễ Tu.

Anh ấy chẳng buồn để ý, đứng dậy đi thẳng tới ngồi cạnh tôi.

Sắc mặt Trương Tĩnh trông khó coi hẳn, cuối cùng cũng chịu im lặng mà ngồi ăn.

Tôi nghĩ thế là xong, nhưng không ngờ cô ta lại mở miệng nói thẳng trước mặt Tống Lễ Tu rằng tôi không xứng với anh ấy.

Đến đây, tôi thật sự muốn bùng nổ, nhưng nghĩ đến việc Tống Lễ Tu còn mang theo nhóm bạn cùng phòng của anh ấy, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu trong lần gặp đầu tiên, nên đành nhịn.

Có lẽ vì Tống Lễ Tu đã lên tiếng, Trương Tĩnh yên tĩnh được một lúc.

Nhưng khi câu chuyện chuyển sang chủ đề Tống Lễ Tu thích xe mô tô, mắt cô ta lại sáng rực:
"Ôi thật trùng hợp quá anh Tống! Em cũng thích xe mô tô lắm!"

Tống Lễ Tu hơi ngạc nhiên, lịch sự đáp:
"Vậy à?"

Cô ta như tìm được cớ để thao thao bất tuyệt:
"Đúng thế! Em thấy đi xe mô tô cực kỳ ngầu luôn!"

Rồi làm ra vẻ e ngại:
"Nhưng con gái mà thích thứ này có kỳ lạ không nhỉ?"

Một bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu thật thà nói:
"Có gì kỳ lạ đâu?"

"Thì, con gái thích thứ này hiếm lắm mà. Đường Duyệt không hứng thú gì với mấy cái này đâu."

Nghe câu đó, tôi không nhịn được nữa.

Đây chính là đỉnh cao của kiểu ‘trà xanh’, giả bộ thánh thiện, làm ra vẻ đặc biệt.

Người bạn kia vẫn còn ngây ngốc nói:
"Không phải đâu, tôi quen nhiều bạn nữ cũng thích lắm. Cô đừng suy nghĩ nhiều."

Tôi lạnh lùng đáp:
"Cô có phải đang muốn nói rằng: 'Mọi người nhìn tôi đi, tôi đặc biệt lắm, không giả tạo, hoàn toàn khác với mấy cô gái khác' không?"

Có cần phải lòng vòng như thế không?"

Sắc mặt Trương Tĩnh khẽ thay đổi, giả vờ đáng thương:
"Tôi đâu có nói thế. Chỉ là sở thích của tôi hơi lạ, sợ mọi người thấy kỳ thôi mà!"

"Còn cậu, Đường Duyệt, bản thân không có sở thích chung với anh Tống, cũng không cần nói móc tôi chứ?!"

Tôi tức đến mức mắt tối sầm lại. Trước đây Trương Tĩnh đã rất “trà xanh”, nhưng vì cô ta chưa động đến tôi nên tôi không quan tâm.
Không ngờ cô ta lại quá đáng đến mức này!

Các bạn cùng phòng thấy tôi sắp nổi điên, vội khuyên Trương Tĩnh:
"Cậu nói ít lại đi!"

Tống Lễ Tu cũng cau mày:
"Tôi nghĩ có sở thích giống nhau hay không không quan trọng. Chỉ cần thích là được."

Trương Tĩnh bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Trong nửa buổi còn lại, có lẽ thấy mọi người bắt đầu khó chịu với mình, cô ta cuối cùng cũng im lặng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ sau bữa ăn, lúc không có ai xung quanh, cô ta lại hỏi tôi:
"Đường Duyệt, cho tôi xin WeChat của anh Tống với?"

Tôi nhíu mày: "Cậu hỏi để làm gì?"

Chương tiếp
Loading...