Chính Thất Phản Công: Xin Lỗi, Tôi Không Diễn Nữa

Chương 1



1.

Tôi nằm trên giường có chút thất thần.

Hôm nay tôi đã làm rất nhiều ca giải phẫu, thậm chí tôi còn hoài nghi mình hoa mắt.

Nhắm mắt, lại mở ra.

Bình luận cái này nối tiếp với cái kia, không ngừng xuất hiện, đập mối hôn nhân tôi tự cho là

hạnh phúc thành mảnh nhỏ. 【 Tuyệt vời! Tinh lực tràn đầy như vậy, không hổ là nam chính truyện sắc, ha ha ha. 】

【 Thích nhất kiểu bá đạo lại thô bạo như thế này, đặc biệt là trên ngón áp út của nam chính

còn đeo chiếc nhẫn cấm kỵ, đúng gu của tôi! 】

【 Tôi cũng thích! Lúc trước nữ chính từng cố ý nhắc tới nữ phụ, nam chính trực tiếp trở mặt,

nói: Em có tư cách gì mà đòi so sánh với cô ấy? Cánh tay đầy gân xanh quá hợp vị! 】

Bình luận đang bàn tán sôi nổi, tôi lại cảm thấy rét run cả người, hệt như mới rơi vào hầm

băng.

Tôi nghĩ tới câu “xin lỗi em” dịu dàng sau khi xong chuyện của Hoắc Lẫm tối nay.

Lúc đó tôi còn ngây ngốc cho rằng anh ta đang muốn xin lỗi tôi vì sự thô bạo tối nay.

Tôi đi tới cửa phòng tắm, trong tiếng nước còn xen lẫn vài âm thanh kỳ quái.

Tôi gần như là chạy trối chết, áo ngủ cũng không kịp thay, chỉ khoác thêm một cái áo gió rồi

xuống lầu.

Tôi thất hồn lạc phách đi tới bãi đỗ xe, mãi tới khi ngồi vào trong xe rồi, tôi mới tìm lại được một chút nhiệt độ cơ thể. 【 Có phải nữ phụ đã phát hiện ra có điểm gì đó không đúng không? Dù sao thì hai người

cũng yêu nhau mười mấy năm, giác quan thứ sáu của phụ nữ lại rất lợi hại. 】

【 Có khả năng, nhưng sao có thể trùng hợp như thế được? Cái chìa khóa xe mà nữ phụ

cầm kia chính là chiếc xe mà nam nữ chính đã ngồi lúc trưa. 】

【 Đừng mà, nếu giờ mà cô ấy lục xem camera hành trình, cảnh nam nữ chính suýt chút nữa

bị bắt gian tại trận cực kích thích kia sẽ không còn nữa. 】

Tôi cứng người trên ghế, di động không ngừng rung rung, là mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ

của Hoắc Lẫm, hỏi xem tôi đi đâu rồi.

Tôi máy móc nhắn tin trả lời: 【 Bệnh viện có ca cấp cứu khẩn cấp, không cần chờ em về. 】

【 Được, khổ cực cho vợ rồi, anh đi công tác sẽ mang quà về cho em, yêu em. 】

Tôi có chút hoảng hốt.

Tôi và Hoắc Lẫm là thanh mai trúc mã. Với tôi, anh ta vừa là người yêu, vừa là bạn bè, đồng

thời cũng là người thân của tôi.

Vào lúc nhà tôi khốn đốn, anh ta bị mẹ chồng nhốt trong nhà, nhưng vẫn liều mạng nhảy từ

tầng hai xuống chỉ vì muốn tới gặp tôi.

Cảnh thiếu niên tuấn tú khập khiễng đi về phía tôi chính là hình ảnh đậm màu sắc nhất trong

thời kỳ thiếu nữ của mình.

Khi yêu đương, đối mặt với vô số oanh yến trước bộc lộ sau tính kế, anh ta luôn có thể mặt

không đổi sắc cự tuyệt bọn họ.

“Xin lỗi, bạn gái tôi là Thanh Thu, vợ tương lai của tôi cũng chỉ có thể là cô ấy.”

Sau khi kết hôn, vì để tôi được an lòng, anh ta vẫn luôn dùng thư ký nam, cũng rất ít khi tham

dự yến hội. Dù có tham gia, bạn nữ đi bên cạnh anh ta vĩnh viễn là tôi.

Người trong giới đều hâm mộ tôi, nói Hoắc Lẫm chung tình lại biết săn sóc cho gia đình, CEO thân gia mấy chục ức lại cam nguyện nội trợ chăm nom nhà cửa giúp tôi, toàn tâm toàn

ý ủng hộ công việc bận rộn của tôi.

Tôi không nên vì mấy bình luận kỳ quái này mà nghi ngờ chồng mình mới đúng.

Nhưng mùi nước hoa xa lạ trong xe, từ đầu tới cuối vẫn luôn kích thích thần kinh tôi.

Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn ấn mở camera hành trình trong xe Hoắc Lẫm. …

Hoắc Lẫm có thói quen đi tập thể hình lúc nghỉ trưa, sau khi rời khỏi phòng tập thể thao, chỉ

có một mình anh ta chạy nhanh về công ty.

6:30, Hoắc Lẫm tan tầm rời khỏi thang máy, vừa dùng tin nhắn thoại trả lời tôi rằng anh ta sẽ

về nhà ăn cơm, vừa mở cửa xe, điều khiển xe chạy.

Tôi thở phào một cái, thầm mắng mình nghĩ nhiều.

Chắc chắn là do gần đây tôi bị áp lực quá mức nên mới xuất hiện ảo giác…

Nhưng tiếng giày cao gót lộp cộp đã đánh nát ảo tưởng lừa mình dối người của tôi…

Tiếp sau đó là tiếng cửa ghế phụ lái bị mở ra, sau đó là giọng nũng nịu của người phụ nữ.

“Surprise…”

“Đã nói rồi, đêm nay không được.”

“Trước khi về nhà ăn cơm thì ăn ít bánh ngọt trước cũng được mà, anh xem…” Giọng Hoắc Lẫm khàn câm: “Buổi trưa còn chưa đủ sao?”

Tai tôi ong ong, không thể nào tin nổi những lời này lại được phát ra từ trong miệng Hoắc

Lẫm.

Người phụ nữ dịu dàng nói: “Đương nhiên, em đâu có giống người vợ nhàm chán của anh

đâu…”

Sau đó là tà âm khó nghe.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, hệt như tự hành hạ mình mà xem hết cả

đoạn hình ảnh đung đưa tiếp đó.

Chẳng biết qua bao lâu, lại có tiếng đóng cửa do người phụ nữ xuống xe tạo ra.

“Hoắc tổng, ghế phụ lái của anh… nhớ vệ sinh sạch sẽ đi nha…”

Sau đó, tôi thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi kiều diễm, tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Tôi vo thức ngẩng đầu, nhìn vào gương chiếu hậu, là một khuôn mặt tái nhợt thấm đẫm

nước mắt. 【 Cứu mạng! Tôi khóc theo nữ phụ rồi! Thật không dám tưởng nếu tôi là cô ấy tôi phải tan

vỡ tới mức nào. Nam chính đã từng là cứu rỗi của cô ấy… 】

【 Ai nói bộ truyện này đã lệch khỏi quỹ đạo tới mức không thể cứu được? Rõ ràng là quá

tốt! Nguyên văn tam quan bất chính, tưởng tình yêu sinh ra từ tình d-ục mới là tình yêu thật

sao? Thần kinh! 】

Trong tiếng tranh cãi của bình luận, tôi biết tất cả rồi.

Thì ra thế giới của tôi là một quyển tiểu thuyết bé ba thượng vị.

Vào năm tôi 16 tuổi, cha tôi bị tai nạn xe qua đời. Mẹ tôi vì trả nợ mà dẫn theo tôi nhanh

chóng tái giá.

Nhưng cha dượng tôi, từ ban đầu, mục tiêu của ông ta đã là tôi.

Thế là mẹ tôi cũng bị ông ta ngụy tạo thành tử vong ngoài ý muốn.

Vào lúc tôi bị cha dượng cưỡng ép, là Hoắc Lẫm đã đưa tôi về nhà nghe được tiếng kêu cứu

của tôi, phá cửa sổ xông vào cứu tôi. Mà thiết lập này đã thành bóng ma tâm lý khiến tôi sợ hãi chuyện giường chiếu, không cách

nào thỏa mãn Hoắc Lẫm, từ đó nữ chính Ôn Nhiễm mới có thể thuận lý thành chương trở

thành chân ái phù hợp với anh ta từ thể xác tới tinh thần.

Trong bộ truyện, sự hiện hữu của tôi chỉ có tác dụng phụ trợ tạo ra cảm giác kích thích trong

đủ loại play của bọn họ.

Cuối cùng, sau khi Hoắc Lẫm hoàn toàn yêu nữ chính, tôi mới phát hiện anh ta đã ngoại tình,

cuồng loạn lái xe đâm thẳng vào bọn họ, nhưng lại ngoài ý muốn tự đâm chít chính mình.

Dựa theo cách nói của bọn họ, hiện tại Hoắc Lẫm vẫn còn đang yêu tôi, đối với nữ chính

chẳng qua chỉ là đang phát tiết mà thôi.

Cảm giác đau đớn sâu sắc trong lòng dần dần biến mất, tôi chỉ cảm thấy vừa buồn cười lại

vừa hoang đường.

Tình yêu là thứ rẻ mạt tới vậy sao?

Sao có thể bị anh ta lãng phí như vậy?

Bình luận còn đang nhấp nhô: 【 Nam chính chỉ là một quả dưa chuột dập nát làm kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ, mỗi lần nữ

chính nhắc tới nữ phụ, anh ta đều nói cô chỉ là công cụ, đừng có dùng cái miệng bẩn thỉu của

cô vũ nhục cô ấy, vậy mà anh ta còn hưng phấn như thế? Cút đi đồ rác rưởi! 】

【 Tăng cảm giác kích thích thôi mà, nữ phụ chính là một khâu trong trò chơi của bọn họ,

vừa mắng vừa làm, ọe --- 】

Tôi không khống chế nổi các hình ảnh đang không ngừng hiện lên trong đầu, nụ hôn triền miên của Hoắc Lẫm lúc mới về nhà, sự phóng túng dị thường ban nãy, cùng với ánh mắt áy

náy sau khi hết thảy kết thúc.

Những chuyện anh ta đã làm với tôi đều đã từng làm trên người người phụ nữ kia, thậm chí

là làm càng nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, tôi đẩy cửa xe ra, ói hết tất cả đồ ăn tôi tỉ mỉ nấu nướng đêm nay ra, không còn một mảnh.

Thấy phản ứng của tôi, bình luận đều đang nói: 【 Hu hu, nữ phụ quá thảm, nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ trực tiếp tới với nam phụ mà nữ chính cầu

còn không được, ha ha, như vậy không biết cặp tra nam tiện nữ kia có điên mất không. 】

【 Đúng, trong mắt Bùi Diễn Chân chỉ có một mình nữ phụ, nữ chính có dụ dỗ trăm ngàn lần,

ngồi trong lòng anh ta anh ta cũng không loạn, đúng là Thánh Nhân cũng chỉ tới thế mà thôi. 】

… Nam phụ trong miệng bọn họ…

Là sư huynh Bùi Diễn của tôi ư?

Hướng dẫn nghiên cứu sinh của tôi là bạn thân của người hướng dẫn Bùi Diễn học nghiên

cứu sinh, mà chúng tôi thân là hai môn sinh đắc ý của bọn họ, cũng đã từng gặp mặt nhau

không ít lần.

Sau khi tốt nghiệp xong, chúng tôi lại cùng vào một bệnh viện.

Chỉ là, tôi và anh ấy cũng không thân quen mấy.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, tìm kiếm ảnh đại diện của Bùi Diễn, gửi tin nhắn qua. 【 Sư huynh, anh có ở nhà không? 】

Lần chúng tôi nói chuyện cuối cùng là lúc tôi nhắn tin nhắn hàng loạt chúc tết, anh trả lời. 【 Năm mới vui vẻ Thanh Thu, chúc em gia đình hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn. 】

Vậy mà bình luận lại nói anh thầm mến tôi, sao có thể…

Sau khi kịp phản ứng, tôi có chút ảo não vì mình đúng là choáng váng đầu óc rồi mới làm

như vậy.

Nhưng một giây trước khi tôi kịp thu hồi tin nhắn, anh đã trả lời. 【 Có. 】

【 Xảy ra chuyện gì rồi? 】

Bình luận nổ tung, liên tục lặp lại từ 【 ĐM 】.

Tôi sợ hãi, vô thức muốn lùi bước. 【 Nam nữ chính đã ngủ với nhau biết bao nhiêu lần rồi, nữ phụ à, hãy cho chúng tôi biết cô

không phải là kẻ yếu đuối đi! Hãy cho tên nam chính khốn kiếp kia nếm trải nỗi đau của cô đi! 】

Chương tiếp
Loading...