Chiếc Thuyền Lan

Chương 1



1.

Sách vở có câu: Người mang chấp niệm chưa dứt nơi trần thế, oán khí quá nặng, liền có thể trọng sinh.

Ta nghĩ mãi cũng không hiểu.

Đời trước, ta đã sớm buông bỏ vinh hoa, sống thanh đạm, vì sao trời cao vẫn để ta quay lại một lần nữa?

Mãi cho đến khi thấy thứ muội trước mặt, đầu óc ta bỗng chốc bừng tỉnh.

Là nàng ta đã kéo ta trở về.

“Đại tỷ từ nhỏ đã là hòn ngọc quý, được mẫu thân nâng niu như tròng mắt, tự nhiên không hiểu được nỗi khổ của ta!”

Chu Cẩm Hinh ánh mắt lấp lánh nước, nhưng nụ cười lại lộ ra niềm vui khó giấu.

“Nhưng sau hôm nay, tất cả đều sẽ thay đổi!”

Nói rồi, nàng ta không đợi ta kịp phản ứng, liền lao thẳng xuống hồ.

“Chờ đã—”

Ta lao đến bờ hồ, vươn tay ra, nhưng đầu ngón tay vừa chạm nước đã lập tức rụt về.

Sự lạnh lẽo thấu xương này, ta chẳng thể nào quên được.

Kiếp trước, cũng là tháng ba đầu xuân ấm lạnh đan xen.

Chu Cẩm Hinh đẩy ta xuống nước.

Sau đó...

Ta ngẩng đầu nhìn ra xa, quả nhiên thấy một con thuyền nhỏ từ sau rặng liễu chầm chậm trôi ra.

Người thanh niên đứng thẳng trên thuyền, phong tư tuấn lãng, không ai khác chính là thế tử phủ Định Quốc Công, Cố Triệu Ngang, cũng là phu quân kiếp trước của ta.

A, một Cố Triệu Ngang trẻ tuổi đến vậy.

Ta thất thần cảm thán.

Chỉ thấy hắn vung tay áo, xắn cao ống tay.

Ánh mắt hắn khóa chặt vào bóng dáng vùng vẫy dưới nước, mày kiếm nhíu chặt.

Tựa như đang do dự có nên nhảy xuống cứu hay không.

Yến hội hôm nay vốn là tiệc thưởng hoa do phu nhân phủ Định Quốc Công lấy danh nghĩa xem mắt mà tổ chức cho hắn.

Cố Triệu Ngang không muốn dây dưa, lén chèo thuyền ra giữa hồ.

Nào ngờ lại trùng hợp gặp cảnh tiểu thư khuê các rơi xuống nước.

Cố gia có tổ huấn không nạp thiếp, nếu hắn cứu nữ tử này, để giữ gìn thanh danh cho nàng, tất yếu phải rước nàng vào cửa, lập làm chính thất.

Kiếp trước, ta chính là như vậy mà được gả đi.

Cho nên... đời này, Cố Triệu Ngang sẽ phải lấy Chu Cẩm Hinh làm thê tử sao?!

Như một sợi dây đàn căng chặt đột ngột đứt phựt, đầu óc ta lập tức trống rỗng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ta, Cố Triệu Ngang bất chợt nghiêng mặt, nhìn về phía bờ hồ.

Cứ thế, ánh mắt hắn hướng thẳng về phía ta.

Ta chưa kịp né tránh, liền cùng hắn trừng mắt nhìn nhau thật lâu.

Rồi sau đó—

Trong chớp mắt, Cố Triệu Ngang khựng lại, thân hình lảo đảo, rút chân về.

“…?”

2

Dù không hiểu vì sao.

Nhưng việc Cố Triệu Ngang không cứu Chu Cẩm Hinh, ta thực sự có chút nhẹ nhõm.

Không phải vì ta có tình cảm với hắn.

Chỉ là ta không muốn hắn lại bị tính kế, một lần nữa bị trói buộc cả đời.

Kiếp trước, ta khoác bạch y rơi xuống nước.

Khi Cố Triệu Ngang vớt ta lên bờ, y phục hai người đều ướt sũng, đến cả lớp áo lót bên trong cũng không giấu được.

Dù nơi đó là địa bàn của phủ Định Quốc Công, nhưng thế gian đâu có bức tường nào không lọt gió.

Ngày hôm sau, khắp kinh thành đã dậy sóng lời đồn.

Tất cả đều chế giễu ta không biết tự lượng sức, thân phận chỉ là nữ nhi của một vị ngự sử, vậy mà vọng tưởng trèo cao đến mức phát điên.

Thậm chí còn dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như giả tai nạn để bức ép Cố thế tử cưới mình.

Phụ thân sau khi nghe tin tức, tức giận đến mức suốt mấy ngày không ăn nổi cơm, sau cùng nhốt ta vào từ đường.

Thứ muội Chu Cẩm Hinh đặc biệt đến để mỉa mai:

"Đại tỷ thật là may mắn, vốn dĩ người trên thuyền là Giang Quận vương, nào ngờ cuối cùng lại thành Cố thế tử."

Giang Quận vương đã quá năm mươi tuổi, xa hoa trụy lạc, là kẻ mà các tiểu thư danh môn trong kinh thành ai nấy đều tránh xa như rắn độc.

Chu Cẩm Hinh vốn định khiến ta bị hắn cứu, làm mất sạch danh tiếng, cuối cùng không thể không chịu nhục mà làm thiếp.

"Nhưng cũng phải thôi, dù đại tỷ có là trưởng nữ, phủ Định Quốc Công cũng chưa chắc coi trọng người xuất thân như chúng ta."

"Phụ thân quý trọng danh dự như vậy, không biết sẽ xử lý đại tỷ thế nào đây?"

Sắc mặt ta tái nhợt, đã không còn sức để phản bác, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ bi thảm nhất.

Chu gia tuy không thể so với phủ Định Quốc Công quyền thế hiển hách, nhưng nhiều đời làm quan, luôn giữ danh tiếng thanh bạch.

Dù cha mẹ có yêu thương ta đến đâu, cũng không thể dung túng ta làm ô uế gia môn.

Cuối cùng, sau bảy ngày quỳ gối trong từ đường, phụ thân đã tới gặp ta.

Ông mang theo một dải lụa trắng, giọng nói nghẹn ngào.

"Diệu Nhi, bất kể chân tướng ra sao, đây cũng là con đường duy nhất của Chu gia và con."

Trên đời này, lễ giáo khắc nghiệt nhất với nữ nhân.

Ta hiểu nỗi khổ của phụ thân, lặng lẽ nhận lấy dải lụa ấy.

Nhưng vào ngày ta chuẩn bị treo cổ, mẫu thân phá cửa lao vào, kéo ta xuống.

Bà vừa khóc vừa cười nói rằng, Cố thế tử đã tới cầu hôn.



Ta rất biết ơn Cố Triệu Ngang.

Thực ra hắn hoàn toàn có thể mặc kệ sống chết của ta, xem đây như một trò phong lưu tiêu khiển.

Nhưng hắn đã cưới ta, hơn nữa còn tuân theo gia quy, cả đời chỉ có ta là chính thê.

Lúc mới thành thân, Cố Triệu Ngang ít nói, vô cùng lạnh nhạt với ta.

Chưa đầy ba tháng, hắn đã chủ động xin rời kinh, xuôi nam bình định giặc cướp.

Còn ta ở phủ Định Quốc Công, luôn cẩn trọng dè dặt, từng bước đi như trên băng mỏng.

Mãi đến khi hắn trở về kế thừa tước vị, ta trở thành Quốc Công phu nhân, nắm giữ hậu trạch, quan hệ giữa chúng ta mới bớt xa cách, miễn cưỡng có thể coi là hòa thuận.

Người ta vẫn nói, một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa.

Ta và Cố Triệu Ngang cứ mơ hồ như thế mà làm phu thê suốt một đời.

Không thể nói rằng ta có tình cảm sâu đậm với hắn.

Nếu buộc phải dùng một từ để diễn tả, có lẽ là áy náy và kính trọng nhiều hơn.

Cố Triệu Ngang là một nam nhân đoan chính hiếm có.

Ta vẫn nhớ, vào khoảnh khắc trước khi nhắm mắt kiếp trước, hắn đã nắm chặt tay ta, dịu giọng nói:

"Diệu Nhi, nàng đã vất vả rồi."

"Có nàng ở Quốc Công phủ, chính là may mắn của ta."

Ha.

Hắn rõ ràng là người bị cuốn vào âm mưu của thứ muội, cứu mạng ta, bảo vệ danh tiết của ta, nhưng lại đánh đổi hôn nhân cả đời.

Vậy mà đến cuối cùng, hắn còn hướng ta nói lời cảm tạ.

Khiến ta dù chết cũng không thể yên lòng.

Nhưng may thay.

Kiếp này, Cố Triệu Ngang không cần phải miễn cưỡng cưới ai nữa.

3

Trong từ đường, Chu Cẩm Hinh quỳ rạp dưới đất, khóc đến mức suýt ngất.

"Là đại tỷ đẩy ta xuống nước! Hinh Nhi bị hãm hại!"

"Phụ thân, người nhất định phải tin ta!"

Phụ thân cố gắng kiềm nén cơn giận, nhưng vẫn quát lớn:

"Ngươi còn dám ăn nói hồ đồ! Nếu không nhờ đại tỷ ngươi kịp thời gọi nữ tỳ tới cứu, Chu gia chúng ta đã mất hết thể diện! Vậy mà bây giờ ngươi còn muốn vu oan cho tỷ tỷ!"

"Phạt ngươi quỳ trong từ đường bảy ngày, sau đó tới trang viên ở ngoại thành hối lỗi ba tháng, tự kiểm điểm lại bản thân!"

Dứt lời, ông không để ý tới lời cầu xin của Chu Cẩm Hinh, phất tay áo bỏ đi.

Ta chậm rãi bước vào phòng, lặng lẽ nhìn kẻ đang quỳ trên nền đất.

Nhận thấy sự có mặt của ta, Chu Cẩm Hinh khẽ nhếch môi cười lạnh.

"Đại tỷ không cần phải đích thân tới đây chế giễu ta."

"Nếu không phải do tỷ xen vào, Cố thế tử chắc chắn sẽ cứu ta, rồi cưới ta làm thế tử phi!"

Ta chỉ cảm thấy nàng ta hết thuốc chữa, liền lạnh lùng đáp:

"Cuộc hôn nhân cưỡng cầu, chẳng phải điều tốt đẹp gì."

"Chẳng có gì là không tốt cả." Chu Cẩm Hinh ngẩng đầu, ánh mắt giễu cợt lướt qua ta, "Gả cho Cố thế tử, không phải tranh sủng với thiếp thất, sau này còn được phong cáo mệnh, hưởng vinh hoa phú quý—"

Nàng ta chưa kịp nói hết, ta đã giáng cho nàng một cái bạt tai thật mạnh.

Không tốt ở đâu ư?

Ở đâu cũng không tốt.

Ánh mắt đầy chán ghét của các tiểu thư trong kinh.

Những lời trêu đùa cợt nhả của đám công tử thế gia.

Thái độ khinh thường, qua loa của đám hạ nhân trong phủ.

Còn cả ánh mắt thâm trầm khó đoán của Cố Triệu Ngang suốt mấy chục năm sau đó, khiến ta sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không chốn dung thân.

Quá khứ đầy ác mộng của ta, trong mắt nàng ta lại đáng để ao ước đến vậy sao?

"Những kẻ lươn lẹo cầu lợi, không biết liêm sỉ."

"Với tâm địa thế này, ngươi vốn không xứng với hắn."

Từ đường yên tĩnh và trang nghiêm, khiến lời ta vang vọng, rõ ràng lọt vào tai nàng ta.

Sau một thoáng im lặng, Chu Cẩm Hinh bỗng như phát điên, nhào tới định cào xé ta.

Nhưng đôi chân quỳ lâu đến mức tê dại, khiến nàng ta lập tức ngã sấp xuống, vô cùng chật vật.

Nàng ta nghiến răng mắng nhiếc:

"Chu Diệu Nghi! Dựa vào đâu mà ngươi làm được, còn ta thì không?!"

"Ngươi đừng vội đắc ý! Kiếp này ta không tin mình vẫn không thể hơn ngươi!"

"Ngươi tưởng Cố Triệu Ngang thực sự thích ngươi sao?"

"Hắn là kẻ kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, cưới ai chẳng được! Ngươi đừng quá xem trọng bản thân!"



Nàng ta đã rối trí, gần như mất kiểm soát.

Ta làm như không nghe thấy, thản nhiên rời khỏi từ đường, đóng sầm cánh cửa, nhốt lại những tiếng gào thét bên trong.

Phải rồi, ta chợt nhớ ra, Chu Cẩm Hinh vốn luôn say mê Cố Triệu Ngang.

Kiếp trước, chính nàng ta đã đẩy ta đến bên hắn.

Còn bản thân lại kéo dài mãi đến gần ba mươi, mới miễn cưỡng gả cho một tú tài.

Chẳng trách nàng ta lại chấp niệm sâu đến vậy.

Chương tiếp
Loading...