Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Dưới Tầng Mây Đen
Chương 3
11
Sau khi bị từ chối xin nghỉ, tôi tìm nhỏ bạn thân để than thở rồi tiện rủ đi ăn tối.
Nghĩ đến cái người sáng nay còn ngoan ngoãn nhắn tin hỏi có được đến dọn nhà không, tôi lập tức báo trước là không cần tới đón.
Bạn thân liếc tôi một cái, ghé sát trêu chọc:
“Biết đâu hắn đi theo mày rồi cũng nên. Trước đây không phải mày đi đâu hắn theo đến đó sao?”
Nói rồi bỗng cau mày:
“Khoan, mày có chắc trong điện thoại không bị cài theo dõi không đấy?!”
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, nghi ngờ này cũng bất chợt hiện lên trong đầu.
“Đợi tí, bạn trai tao học cơ khí, bảo nó kiểm tra hộ cho.”
Bạn thân tôi ngoắc tay gọi, một chàng trai cao gầy tiến tới, vừa đi vừa trêu chọc:
“Ồ, đây chẳng phải là đại quân sư sao? Giờ cũng có chuyện cần đến tôi cơ à?”
Tôi liếc mắt:
“Giúp tôi một lần, lần sau hai người chiến tranh lạnh tôi sẽ đứng về phía anh.”
Hắn lập tức nở nụ cười gian trá, cầm điện thoại tôi xem xét kỹ.
Chỉ là… sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
“Có thiết bị theo dõi, mà không chỉ một cái.”
Hắn đưa cho tôi mấy món nhỏ như hạt mè, còn nhấp nháy ánh đèn xanh.
“Chị ơi, chị gây thù chuốc oán với ai đấy?”
Bạn thân tôi cũng biến sắc, kéo tôi lại:
“Không đùa nữa đâu. Chắc chắn nhà mày cũng bị lắp rồi!”
“Không thể nào.”
Tôi nhớ lại lời hắn nói sáng nay — rằng đã dọn hết những thứ không nên có.
Là chính miệng hắn nói…
Dù vậy, trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Bạn thân còn quên tài liệu chưa lấy, bèn bảo bạn trai đưa tôi về, tiện kiểm tra giúp luôn căn nhà xem có lắp camera không.
Cả đoạn đường về tôi thấp thỏm không yên, đến khi mở cửa vào nhà.
Bạn trai của bạn thân ra hiệu “suỵt”, sau đó lấy ra một thiết bị quét quanh phòng.
Tiếp đó, hắn tiến thẳng vào phòng ngủ.
“Xin mạn phép.”
“Không sao, chuyện quan trọng.”
Sắc mặt hắn nghiêm túc, bấm một nút trên thiết bị.
“Đây là bộ chặn tín hiệu, có thể tạm thời vô hiệu hóa các kết nối.”
Tôi giật mình, vội hỏi:
“Sao thế? Có camera thật à?”
“Không chỉ có… mà còn rất nhiều.”
12
Nghe đến đó, đầu tôi như ong ong, đứng còn không vững.
Hắn tháo xuống ba chiếc camera rồi đưa cho tôi.
“Mới chỉ là một phần thôi. Ngoài nhà vệ sinh, các phòng còn lại đều có, thậm chí thời gian cài đặt cũng khác nhau.
Mới nhất được gắn… sáng nay.”
Chân tôi mềm nhũn, ngồi bệt xuống giường.
Sáng nay chúng tôi còn nói chuyện đàng hoàng, hắn cũng ngoan ngoãn hứa hẹn…
Thế mà quay đi lại lén lút lắp camera mới?
Chẳng lẽ tôi đã ngây thơ đến thế?
Biến thái vẫn là biến thái.
Tất cả những gì gọi là chân thành, gọi là học cách yêu, chỉ là giả vờ.
Hắn không phải chú chó con đáng thương chưa biết yêu.
Hắn là một tên nói dối chuyên nghiệp, một gã rác rưởi chính hiệu.
Trong lúc tôi còn đang choáng váng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai tới vậy? Không phải lại là tên biến thái kia chứ?”
Bạn trai của bạn thân đứng dậy, nhưng tiếng gõ càng lúc càng mạnh, cuối cùng vang lên cả tiếng tra chìa khóa.
Tôi đứng sững lại.
Rõ ràng sáng nay đã thu hết chìa khóa của hắn rồi mà?
Mở cửa phòng ngủ, thấy Phạm Ô mặt trắng bệch đứng ngoài, lao thẳng vào đẩy bạn trai bạn tôi dính tường.
“Anh đã làm gì cô ấy?!
Tay nào động vào cô ấy?!”
Tôi vội vàng nhào tới, dùng hết sức kéo hắn ra.
“Anh phát điên gì vậy! Thả cậu ấy ra!”
Tôi dìu bạn trai bạn về phía cửa.
“Anh về trước đi, tôi sẽ xin lỗi sau.”
“Có cần báo công an không?”
Tôi nhìn Phạm Ô – đôi mắt đỏ ngầu, tay run rẩy. Sau cùng, chỉ thở dài:
“Không cần. Tôi tự lo được.”
Cửa vừa đóng lại, hắn lập tức nhào tới:
“Người đàn ông đó là ai? Tại sao em không để tôi đón?
Tôi sợ lắm… tôi thấy em vào phòng ngủ cùng hắn, rồi không thấy gì nữa… hắn đã làm gì em?
Em ghét tôi rồi đúng không? Em yêu người khác rồi đúng không?”
Hắn quỳ nửa người trên ghế, siết lấy eo tôi, nước mắt rơi xuống cổ tôi, nóng hổi.
Tôi hít sâu một hơi, gỡ tay hắn ra, cố tình không nhìn vào đôi mắt sưng đỏ đó.
Rồi tôi tát cho hắn một cái.
13
“Chát!”
Mặt hắn lệch sang một bên, môi bật máu.
Tôi không dừng lại, lại tát thêm hai cái nữa.
“Giờ anh có thể bình tĩnh nghe tôi nói chưa?”
Hắn nhìn tôi hoảng hốt, máu rịn nơi khóe miệng.
“Thứ nhất, người đó là bạn trai của bạn tôi, tới để kiểm tra camera.
Thứ hai, Phạm Ô, anh đã lừa tôi.
Anh biết rõ người bình thường sẽ không chấp nhận một kẻ như anh, nhưng tôi thì chấp nhận. Có thể tôi cũng là biến thái, nhưng tôi thật lòng thấy anh dễ thương, tôi muốn thử ở bên anh.
Vậy mà anh lại dối tôi.”
Tay hắn run đến lợi hại, nước mắt lăn dài không dứt.
“Không phải đâu, bảo bối… tôi chỉ sợ không được nhìn thấy em.
Tôi sợ những gì em nói sáng nay là nói dối.
Tôi sợ em rời đi khi tôi không ở đây, nên mới lắp camera…
Không có em tôi sống không nổi… em cứ đánh tôi đi, chỉ cần tha thứ cho tôi là được…”
Tôi đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh như băng:
“Đi đi. Từ nay đừng bao giờ quay lại nữa.
Lần sau mà còn xuất hiện, tôi thật sự sẽ báo công an. Và tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
Hắn như mất hồn, quỳ rạp trên sàn.
“Em ghét tôi rồi sao?”
“Đúng vậy.
Nên biến đi.”
Tôi đóng cửa phòng ngủ, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ phía sau.
Chưa bao lâu, bạn thân tôi đã túm tai bạn trai kéo đến nhà tôi.
“Cái đồ ngu kia! Người ta bảo đi là đi thật à?!
Tên biến thái đâu rồi, hắn có làm gì mày không?!”
Tôi lắc đầu, chỉ tay về phía vũng nước loang lổ trên sàn.
“Hắn ngồi đó khóc một lúc, rồi đi rồi.”
“Má ơi!”
Bạn thân tôi hít sâu:
“Thế giờ hai người chia tay rồi hả? Hắn không nghĩ quẩn chứ? Không phải từng nói sống mà không có mày là sẽ chết đó sao?”
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, chỉ vào chậu cây dưới kệ TV.
“Không đâu. Hắn sẽ ngoan ngoãn thôi.
Tôi để lại một cái camera ở đó, hắn vẫn nhìn thấy tôi.”
Dù sao cũng phải “đánh một bạt tai, cho một trái táo”, thì mới chịu ngoan ngoãn.
Sau lưng tôi vang lên một tiếng hít khí rợn người.
“Trời ơi… chẳng lẽ mày biết luôn từ đầu là ở đó có camera?
Mày mới là đứa biến thái thật sự!”
14
Tất nhiên là tôi biết.
Chứ ai mà chỉ dựa vào mùi trên gối đã đoán được có người từng ngủ qua? Tôi đâu phải chó.
Sau khi phát hiện có gì đó không ổn, tôi đã lén lắp sẵn camera trong nhà.
Nhưng khi nhìn thấy hắn rón rén ngồi lên giường tôi, tham lam hít lấy hương thơm còn vương trên chăn gối… tôi lại bất ngờ thấy lòng mình tràn đầy thỏa mãn.
Rồi dần dần, chuyện đó lại trở thành thói quen của tôi.
Mỗi sáng, tôi đều bật camera lên xem hắn đến đúng giờ, lau bụi trên bàn, dọn lại tủ đồ, gấp lại đống quần áo lộn xộn.
Cuối cùng là ôm lấy áo tôi, nằm lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Mái tóc rối xù che đi gương mặt tuấn tú sắc sảo.
Làm sao mà ghét cho nổi? Tôi thích chết đi được.
Nhưng nói dối — là điều tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.
Vì vậy, sáng hôm sau tôi giả vờ thu dọn hành lý rời nhà, chặn camera duy nhất còn sót lại, sau đó gọi xe đến một địa chỉ mới.
Nhà của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng — Vũ Vân.
Vé máy bay là chuyến chiều, nhưng tôi đoán với kiểu người ru rú trong nhà như hắn, có khi chưa chuẩn bị gì đâu.
Quả nhiên, tôi đứng gõ cửa nửa tiếng, mãi đến khi ổ khóa vang lên một tiếng “tách” mới mở ra.
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi là phóng viên đi cùng anh tham dự triển lãm.”
Tôi vừa nói vừa bước vào — rồi đá trúng một bãi vỏ lon bia vứt đầy trên sàn.
Biết ngay mà, kiểu này là muốn giở trò đây.
“Anh Vũ Vân, bất kể có chuyện gì xảy ra, xin anh đừng quên hợp đồng với công ty tôi.
Anh còn 7 tiếng để ổn định tinh thần. Tôi sẽ đợi anh ở đây.”
Chưa nói xong thì bên trong lại vang lên tiếng nức nở trầm đục.
Mà càng nghe… tôi càng thấy quen tai.
Có gì đó không ổn…
Tôi nhanh chóng bước vào phòng, đẩy cửa ra.
Trên sofa có một người cuộn tròn trong chăn, cả người quấn chặt, chỉ để lộ khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và nước mũi.
“…Không thể nào…”
Đầu tôi như nổ tung, tim cũng đập loạn.
“Anh…
Đừng khóc nữa.
Ngẩng đầu lên coi.”
15
Nghe thấy giọng tôi, bóng dáng đang co lại kia lập tức khựng lại.
“Nhận ra giọng tôi rồi à? Là anh thật đúng không?”
Tiếng khóc ngừng hẳn, nhưng người vẫn không chịu ló mặt ra.
“Anh khóc từ tối hôm qua tới giờ hả? Không mệt chắc?”
Tôi bước lại gần, vừa định kéo chăn ra thì người kia bật dậy chạy thẳng ra cửa.
“Chạy gì mà chạy?!”
Tôi túm lấy tấm chăn, giật mạnh về phía sau, kéo hắn ngã ngửa ra đất.
Tôi ngồi xuống cạnh hắn, nhìn mà không nhịn được cảm thán:
“Mắt sưng như trái nhãn rồi kìa, xấu quá đi mất.”
Nghe vậy, Phạm Ô run rẩy, lại cúi đầu khóc tiếp.
Tôi lặng lẽ đi pha một cốc trà, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện.
Nghĩ kỹ thì… người nên khóc phải là tôi mới đúng chứ?
“Thôi đừng khóc nữa, tai tôi sắp bị cưỡng hiếp âm thanh rồi đấy.”
Tôi vỗ vỗ đùi mình, đỡ đầu hắn đặt lên, rồi đưa ly trà đến bên miệng.
“Uống miếng cho êm họng đi. Ai không biết lại tưởng nhà ai có ngỗng lạc.”
Cơ thể hắn khựng lại, chắc sợ tôi đổi ý, lập tức nằm gọn vào lòng tôi, còn vòng tay ôm eo tôi thật chặt.
Tôi bật cười, vươn tay nhéo má hắn:
“Chỉ vì mấy lời hôm qua mà anh khóc đến mức này hả?
Không phải tôi còn để lại một cái camera cho anh nhìn tôi sao?”
“Nhưng sáng nay em tắt nó rồi.”
Hắn uất ức, càng ôm chặt hơn.
“Tôi tưởng em đi rồi, rời khỏi thành phố này rồi.”
“Anh chẳng biết là công ty tôi đến phỏng vấn anh à?
À đúng rồi…”
Tôi sực nhớ:
“Người tiếp xúc ban đầu là người khác, chắc anh chưa biết người đi cùng đổi lại thành tôi đúng không?”
Phạm Ô gật đầu, dụi mặt vào tay tôi.
“Tôi còn tưởng là mơ cơ…”
“Vậy anh chạy cái gì?”
Tôi bắt đầu nghiêm túc tra hỏi:
“Sợ tôi biết thân phận của anh à?
Vậy sao không nói từ đầu là chúng ta từng gặp nhau?
Chẳng lẽ… khi đó anh đã thích tôi rồi sao?”