Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bí Mật Ba Năm Trước
2
Ta vốn cũng đang đau đầu về chuyện này.
Ta tuyệt đối không thể gả vào hoàng thất, càng không thể làm phi tử cho hoàng đế, cho nên trước khi tuyển tú bắt đầu, quả thật nên tìm cho mình một lang quân tốt.
Ta hạ quyết tâm: “Ca ca, ta có sẵn một danh sách, nhờ huynh xem giúp, chọn lấy một người phù hợp.”
Nghe vậy, Sở Hoài An thoáng do dự, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái.
Ngược lại, lão phu nhân và kế mẫu thì lộ rõ vẻ vui mừng.
Cả hai đều mong Sở Kiều Kiều được gả vào hoàng thất.
Mà nữ nhi họ Sở, tất nhiên không thể cùng lúc có hai người làm vương phi, về sau chỉ có thể có một người được sủng ái.
Thế nhưng, ngay lúc ta đang háo hức chờ huynh trưởng lựa chọn người phù hợp thì đám công tử trong danh sách, người thì tàn phế, người thì rơi sông, người ngất trong kỹ viện, người thậm chí còn nửa đêm trốn khỏi kinh thành.
Ta: “……”
Cái gì vậy? Chẳng lẽ ta là tai họa trời giáng à?
7
Kế hoạch chọn rể bị tạm hoãn.
Ta thì chẳng sốt ruột gì.
Nhưng tổ mẫu và kế mẫu thì nóng như lửa đốt.
Sở Kiều Kiều từ nhỏ đã được nuôi dạy theo hướng thiên kim quý nữ.
Còn ta thì như thả rông.
Hôm ấy, ta dẫn Sở Thiên Thiên đi dạo chợ, không ngờ lại chạm mặt người ta không muốn gặp nhất - kẻ thù số một: Thái tử Trì Yến.
Ba năm qua, ta luôn cài người theo dõi Đông cung nên biết rõ tình hình của hắn.
Ta giám sát hắn không phải vì quan tâm mà là đề phòng hắn bất ngờ ra tay báo thù.
So với ba năm trước, người này càng thêm tuấn lãng bất phàm, giữa hàng chân mày toát lên khí thế bức người.
Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, rồi lại liếc sang tiểu tử ta đang dắt tay.
Ba người, sáu con mắt, cùng nhau nhìn chòng chọc.
Trong lòng ta loạn thành một nồi cháo, ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như chó già luyện công trăm năm: “Thái tử điện hạ, ba năm không gặp, người lại cao thêm rồi.”
Ta thấy khóe môi Trì Yến khẽ co giật.
Hắn không đáp lại ta, ánh mắt trầm ngâm, nhưng lại tỏ vẻ rất quan tâm đến tiểu tử: “Nó là ai?”
Ta mặt dày không sợ chết: “Nghĩa đệ ta nhận nuôi.”
Dứt lời, ta cúi đầu nhìn tiểu tử, nhắc nhở: “Thiên Thiên, mau chào Thái tử ca ca.”
Sở Thiên Thiên nghiêng đầu, hiện giờ còn nhỏ tuổi, dáng vẻ đáng yêu mềm mại, nhưng ngũ quan đã rõ ràng, nó quan sát Trì Yến vài lượt rồi mới lên tiếng: “Thái tử ca ca, xin chào.”
Chào xong, nó liền áp sát vào bên hông ta, thì thầm nhỏ giọng: “Đại tỷ, hắn chính là người tỷ ghét nhất sao? Nhưng tỷ rõ ràng thích mỹ nam, sao lại ghét hắn vậy?”
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, tưởng không ai nghe thấy, nhưng Trì Yến tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh, nghe rành rọt từng chữ một, khóe môi lại giật giật.
“Nghĩa đệ?”
Trì Yến cúi người xuống, ánh mắt tối sâu như mực, dường như muốn nhìn thấu điều gì đó trên khuôn mặt đứa nhỏ.
Hắn hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu tử không suy nghĩ gì liền thốt ra: “Hai tuổi.”
Ta lập tức cứng người.
Ta đã dạy nó biết bao nhiêu thứ, chỉ quên mất dạy nó nói dối tuổi.
Trì Yến đứng dậy, đối diện ta, đôi mắt sâu thẳm như biển: “Sở Nguyệt Tang, ngươi đã rời khỏi kinh thành ba năm rồi.”
Hắn dường như có hàm ý khác trong lời nói.
Tay ta rịn mồ hôi, ngoài mặt vẫn cười gượng: “Thái tử đúng là trí nhớ tốt quá nhỉ!”
8
Cuối cùng Trì Yến không nói gì, chỉ lạnh lùng rời đi.
Nhìn ra được, tâm trạng hắn không tốt chút nào.
Ta ngoái đầu nhìn theo hồi lâu, trong lòng nghĩ: “Nghe thám tử nói, Thái tử không gần nữ sắc, nay đã đến tuổi đội mũ, tám phần là đoạn tụ rồi… Nhưng thân là Đông cung Thái tử, sao lại có thể đảo loạn luân thường đạo lý được chứ? Xem ra hắn cũng là một kẻ đáng thương.”
Ba năm qua ta đọc không ít thoại bản, đối với loại chuyện tình nam nam dây dưa quấn quýt, ta cũng từng tìm hiểu đôi phần.
Nhìn bóng lưng Trì Yến rời đi, ta như thể cảm nhận được nội tâm hắn.
Ta ngây thơ cho rằng cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay coi như đã vượt qua một cửa ải, liền ung dung dắt tiểu tử đi dạo phố tiếp.
Không ngờ khi về đến tướng quân phủ lại phát hiện Trì Yến đang ở trong phủ, còn đang mật đàm riêng với ca ca ta.
Ta làm chuyện trái lương tâm, đành cho người đưa Sở Thiên Thiên vào trong nghỉ ngơi, còn bản thân thì rón rén ghé sát thư phòng nghe trộm.
Lờ mờ nghe được hai chữ “ba năm trước”, tim ta bắt đầu thấp thỏm.
Ngay sau đó là giọng nói lạnh lẽo giận dữ của Trì Yến: “Nếu để Cô tra ra được, nhất định sẽ không bỏ qua!”
Rồi là giọng phụ họa của ca ca: “Điện hạ, thần sẽ dốc toàn lực trợ giúp người, tuyệt đối không dung tha kẻ đó.”
“Chuyện của điện hạ cũng là chuyện của thần.”
Ta: “……”
Không trách ta nghĩ quá xa, Trì Yến chưa từng kết hôn, ngay cả một bóng hồng bên người cũng không có, ca ca ta cũng vậy.
Hai người bọn họ cùng lớn lên, không khỏi khiến người ta suy nghĩ mông lung.
Năm đó, ta quả thật đã làm ra chuyện tày đình!
Nhưng tội đã gây ra, tiểu tử kia giờ đã chạy khắp nhà, không thể quay đầu được nữa.
Đúng lúc ấy, cửa thư phòng bật mở, ca ca ngạc nhiên nhìn ta: “Đường muội, muội làm gì ở đây? Là muốn gặp Thái tử điện hạ sao?”
Ta đối diện với đôi mắt u ám của Trì Yến, cười khan hai tiếng: “Ha ha… đi, đi ngang qua thôi.”
Ta quay người, lập tức chạy trốn.
9
Rời xa Trì Yến, cuối cùng ta mới thở phào một hơi.
Nhưng chuyện tuyển tú sắp tới lại khiến ta đau đầu không kém.
Đợt tuyển tú lần này của hoàng thất, không chỉ để chọn phi tần cho hoàng thượng mà còn vì Trì Yến cùng vài vị hoàng tử khác.
Tên ta và Sở Kiều Kiều đều nằm trong danh sách.
Sở Kiều Kiều nhắm thẳng vào Đông cung Thái tử.
Thảo nào từ khi ta cùng tiểu tử về lại kinh thành, kế mẫu và Sở Kiều Kiều lại ngoan ngoãn như mèo, thì ra là chờ đợi thời cơ.
Hôm ấy, Trì Yến cùng vài công tử thế gia đang chơi cờ trong hoa viên.
Tiểu tử hoạt bát cứ bám lấy ca ca không rời.
Lúc Sở Kiều Kiều cùng mấy tiểu thư quý tộc tiến lại gần, nàng ta liền bật cười khẽ: “Nhìn kìa, đó là đứa bé mà đại tỷ ta nhận nuôi.”
“Các muội có thấy quen mặt không? Ta vừa nhìn đã tưởng là con ruột của đại tỷ đấy.”
Sở Kiều Kiều ra sức bôi nhọ thanh danh ta.
Dù gì ta cũng rời kinh thành đúng ba năm, tiểu tử thì vừa tròn hai tuổi, thêm thời gian mang thai nữa…
Tất cả vừa khít như in.
Sở Kiều Kiều nói năng đơn giản, nhưng đủ để khiến người ta suy đoán lung tung.
Tiểu tử đang tìm ca ca, đôi mắt to long lanh chớp chớp, ngơ ngác hỏi: “Ca ca, sao ai cũng bảo đệ quen mặt? Đệ là do đại tỷ nuôi lớn, giống đại tỷ là chuyện bình thường, chẳng lẽ còn có thể giống người khác sao?”
Đám tiểu thư quý tộc liếc mắt nhìn nhau, bịt miệng thì thầm.
Sở Hoài An bế tiểu tử lên, nhìn về phía Trì Yến: “Điện hạ, ngài thấy nó giống ai?”
Trì Yến chạm phải ánh mắt ngây ngô của tiểu tử, tay cầm quân cờ bạch ngọc khựng lại.
Đồng thời, tim ta cũng run lên dữ dội.
“Ngươi tên gì?” Trì Yến mặt không biểu cảm hỏi, nhưng lại liếc ta một cái.
Ta chỉ muốn hóa thành đà điểu, độn thổ tại chỗ.
Làm chuyện thất đức xong, giờ chẳng còn tí tự tin nào cả.
Tiểu tử lại lanh lợi vô cùng: “Ta tên Sở Thiên Thiên.”
Trì Yến không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng liếc ta mấy lần.
Ta: “……”
Giả vờ không biết gì.
10
Tàn tiệc, ta nhanh chóng kéo tiểu tử rời khỏi.
Tránh cho rắc rối nảy sinh thêm.
Cũng may, tiểu tử được ta nuôi cho tròn trịa trắng trẻo, còn Trì Yến thì ngũ quan sắc nét lạnh lùng, nếu không cố tình quan sát thì cũng không giống nhau lắm.
Vốn định tránh xa thị phi, chẳng ngờ lại gặp người ta không muốn gặp nhất trong hành lang.
Ta kéo tiểu tử trốn vào góc.
Tiểu tử chớp chớp mắt với ta, còn lấy tay che miệng, ra vẻ thông minh.
Phía trước, Sở Kiều Kiều đang đơn độc nói chuyện với Trì Yến.
Ta âm thầm “tặc” một tiếng.
Hai người này… có gian tình sao?
Nam chưa cưới, nữ chưa gả, như thế… không ổn đâu nhé.
Giọng Sở Kiều Kiều thỏ thẻ như mèo kêu: “Điện hạ, tuy đại tỷ thần có chút tiếng xấu, nhưng nàng không thể gả cho Thần vương được, Thần vương sẽ làm hại nàng.”
Nghe vậy, ta hơi ngạc nhiên.
Sở Kiều Kiều có lòng tốt từ bao giờ?
Ta từng đánh Thần vương bị thương, hắn luôn ghi hận trong lòng, lần này tuyển tú, đương nhiên ta không thể gả cho hắn.
Nhưng nghe đồn, Thần vương lại cố tình muốn cưới ta.
Giọng Trì Yến trầm xuống, có vẻ không kiên nhẫn: “Nhị tiểu thư nhà họ Sở, ngươi tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?”
Sở Kiều Kiều lúc này mới nhỏ giọng bẽn lẽn: “Không giấu gì ngài, thần nữ đã ngưỡng mộ điện hạ từ lâu, nguyện gả làm chính thê.”
“Đến lúc đó, thế lực nhà họ Sở đều sẽ dốc sức vì điện hạ.”
“Thần chỉ cầu xin điện hạ, thu nhận đại tỷ làm trắc phi.”
“Nàng dù bát tự không tốt, thậm chí có thể từng sinh con, nhưng dù gì vẫn là tỷ tỷ của thần.”
Ta: “……”
Sở Kiều Kiều đang đổ cả bình mực lên đầu ta đây mà.
Nàng ta càng nói thế, Trì Yến càng coi thường ta.
Ta trợn trắng mắt.
Ai thèm gả vào Đông cung!
Một lát sau, ta nghe thấy Trì Yến mở miệng, giọng nhàn nhạt mà châm biếm: “Ta không có hứng thú cưới hai tỷ muội cùng lúc.”
“Hảo ý của nhị tiểu thư, ta xin ghi nhận.”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Không lâu sau đó, tiếng cười khúc khích của Sở Kiều Kiều truyền đến: “Xem ra, Thái tử quả thật không để tâm đến đại tỷ.”
“Ta đã nói rồi, một nữ nhân bát tự xấu, danh tiếng nhơ nhuốc như vậy thì ai mà thích chứ.”
“Tuy Thái tử từng khác biệt với đại tỷ, nhưng giờ đã khác xưa rồi.”
Nha hoàn phụ họa: “Nhị tiểu thư nói đúng lắm, Thái tử điện hạ giờ đâu còn tình cảm xưa với đại tiểu thư nữa.”
Ta mờ mịt nhìn quanh.
Trì Yến hắn từ bao giờ từng “khác biệt” với ta chứ?
Sở Kiều Kiều này… đầu càng ngày càng đơ thì phải?
Quả nhiên là di truyền từ cái đầu ngốc của mẫu thân nàng ta.
Ta nhìn tiểu tử một cái, thấy nó chớp chớp mắt, ghé vào tai ta thì thầm: “Đại tỷ, nói cho tỷ biết một chuyện nè, Thái tử vừa rồi còn bế đệ lên, còn hỏi ngày sinh của đệ nữa.”
Hồn vía ta lập tức run rẩy: “……”
Không phải chứ…
Trì Yến chẳng lẽ sắp xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau rồi sao?!
11
Đêm ấy, ta hiếm khi mất ngủ, nằm trằn trọc mãi trên giường.
Đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy trong phòng có động tĩnh, còn thoang thoảng một mùi đàn hương tử đàn nhè nhẹ.
Ta mơ mơ màng màng, bỗng giật mình tỉnh táo.
Cảm giác được có người tiến lại gần giường, lẽ ra ta phải phản kháng, nhưng lại chẳng nhúc nhích chút nào.
Mãi đến khi người kia vén chăn, nắm lấy khuỷu tay ta như đang tỉ mỉ quan sát mấy lượt rồi mới buông ra.
Tim ta đập thình thịch như trống trận.
Kẻ đó đứng trên bục giường, mãi vẫn chưa chịu rời đi.
Dù ta nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác lông tóc dựng đứng sau lưng.
Một lúc lâu sau, vị khách không mời ấy mới lặng lẽ rời đi.
Ta mở mắt, nhìn về nốt chu sa trên khuỷu tay - là dấu son giữ trinh tiết ta đã cố tình điểm lên từ trước - lại một lần nữa thầm khen mình mưu trí hơn người.
May thay, ta đã chuẩn bị sẵn.
Trên người Trì Yến cũng có mùi đàn hương tử đàn.
Từ nhỏ hắn đã tin Phật.
Ẩn sau dung nhan tuấn tú kia, chính là cốt cách cấm dục và đạm bạc như thiền tăng.
Quả nhiên, hắn bắt đầu nghi ngờ ta rồi!
Với loại người luôn giữ mình trong sạch như hắn, nếu biết ta từng làm chuyện đó với hắn... chắc chắn sẽ băm ta thành tám khúc!
Những ngày tiếp theo, ta ngoan ngoãn trốn trong nhà, im thin thít như gà con.
Tuyệt đối không gây chú ý.
Còn những lời đồn thổi bên ngoài, ta cũng giả vờ như không nghe thấy.